Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 48: Thú



(*) Thú ở đây là cưới, sợ các nàng nhầm lẫn =.=

“Thiệu Đường.” Dương Quá cười xấu xa hôn nhẹ lên môi cánh hoa của Thiệu Đường, nhưng chỉ nhẹ nhàng chạm liền rời khỏi, “Ngươi còn chưa trả lời.”

“Ngươi…” Thiệu Đường buồn bực, tên này… thật xấu xa.

Dương Quá nhìn tiểu thiên hạ trong lòng bị trêu đến ngượng, không khỏi cười khanh khách, mặt đỏ đến muốn xuất huyết, rõ ràng đã ngượng chín người, nhưng lại giả vờ hung ác, mắt hoa đào trừng đến thật to.

Nhưng Thiệu Đường có trừng thế nào đi nữa, trong mắt Dương Quá vẫn không phải là bộ dáng hung ác, mà ngược lại còn tăng thêm mấy phần nhan sắc. Dương Quá một tay đặt trên lưng hắn, một tay vòng qua đặt lên vai, khiến khoảng cách hai người càng thêm sát.

Hai tay Thiệu Đường chống lên ngực đối phương, muốn tạo ra một khoảng cách nhỏ, nhưng lực đạo của đối phương rất lớn. Ngay lúc Thiệu Đường còn chưa kịp nói tiếng kháng nghị nào, thì một cỗ nhiệt khí đã thổi lên tai, khiến toàn thân hắn chấn động. Sau đó thanh âm nhỏ nhẹ lại vang lên, “Nói đi, ta muốn nghe.”

Dương Quá nói rất chậm, nhiệt khí theo từng tiếng thốt ra mà phả lên tai Thiệu Đường, vừa nói vừa chậm rãi đến gần, cuối cùng đôi môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào vành tai xinh đẹp.



Thiệu Đường lại run lên, nghe thấy tiếng cười khẽ của đối phương. Y cố ý đùa mình, y rõ ràng muốn thấy mình đỏ mặt xấu hổ! Thiệu Đường không nhịn được, tại sao mình phải đỏ mặt chứ? Phải là mình đùa giỡn y mới đúng! Lập tức hung hăng đấm cho Dương Quá một quyền, nói: “Tiểu dạng nhi! Ta thích ngươi, không được à!” (Tiểu dạng nhi: Ý vốn là: tỏ vẻ khinh miệt, xem thường, không đáng nhắc tới đối với một người nào đó! Sau ngày càng lưu hành, biến thành kiểu xưng hô thân thiết. Ta search trên baidu nó ra, có rất nhiều ý kiến nhưng ta thấy cái này nhiều người đồng ý nhất =.=)

“A” Dương Quá bị ăn đau kêu lên một tiếng, lập tức lộ ra tươi cười sáng lạn, tay vẫn không buông Thiệu Đường, nói: “Được, sao có thể không được! Ta cầu còn không được!”

Bĩu môi, Thiệu Đường không thể không thừa nhận da mặt của người này không phải dày bình thường. Nhưng phải nói, nụ cười của Dương Quá thật sự rất… soái. Thiệu Đường buồn bực phát hiện mình rất có tiềm chất háo sắc… Dương Quá cười lên rất soái, cả người lộ ra một cỗ cuồng khí, rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn mình, nhưng lại thật thành thục ổn trọng, khiến người khác có cảm giác kiên định.

Thiệu Đường sửng sốt, bất mãn nâng tay nhéo nhéo hai má Dương Quá, nụ cười này thật sự mê hoặc lòng người, chẳng trách nhiều nữ nhân thích Dương Quá như thế, y chỉ cần cười liền khiến người ta mê đến thất điên bát đảo, không còn phân biệt được phương hướng nữa. Khó trách tất cả mọi người đều nói Dương Quá chính là nam nhân vật soái nhất dưới ngòi bút của Kim Dung.

“Sao vậy?” Dương Quá xoa xoa mái tóc mềm mại của Thiệu Đường, “Có phải do đứng lâu quá, nên chân đau? Ta ôm ngươi lên giường nằm.” Không chờ Thiệu Đường đồng ý, tay dùng sức, ôm trọn Thiệu Đường lên.

“Ngươi…”

Thiệu Đường vừa muốn mở miệng, chợt nghe cửa phòng “soạt” một tiếng bị người đẩy ra, cùng lúc đó là thanh âm của Tiểu Long Nữ “Quá nhi…”

“Cô cô?” Dương Quá không ngờ Tiểu Long Nữ lại đến tìm y.

Mày liễu của Tiểu Long Nữ nhăn lại, yến hội ở tiền thính vẫn chưa tan, nhưng nàng nhớ Dương Quá, không muốn xa y dù chỉ trong chốc lát, nên cũng lập tức rời đi. Nàng không biết Dương Quá và Thiệu Đường ở cùng một phòng, hỏi thăm người khác nơi trú của Dương Quá liền bước tới đây. Tiểu Long Nữ chưa từng có thói quen gõ cửa, nhìn thấy trong phòng có thắp đèn, liền trực tiếp đẩy cửa vào, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Dương Quá ôm chặt Thiệu Đường vào lòng, bộ dáng rất thân mật.

Thiệu Đường có hơi lúng túng, có nói thế nào mình cũng là một đại nam nhân cao một mét bảy mươi lăm, tuy rằng thể trọng nhẹ, nhưng bị ôm đến giống như công chúa thì… thực sự dọa người…



“Thả ta xuống dưới.” Trừng mắt, Thiệu Đường hung hăng trừng mắt Dương Quá, giãy giụa mấy cái.

Con ngươi Dương Quá chuyển một vòng, cố ý buông lỏng lực đạo trên tay. Thiệu Đường bất giác “A!” một tiếng, hai cánh tay theo bản năng ôm chặt cổ đối phương.

Bật cười, Dương Quá nhìn thấy bộ dáng kinh hách của Thiệu Đường thì cười rộ lên, y sao nhẫn tâm làm Thiệu Đường ngã chứ? Dương Quá đùa đủ mới thả Thiệu Đường xuống, đặt hắn ngồi lên ghế.

“Sao cô cô lại đến đây?” Dương Quá hỏi.

Tiểu Long Nữ liếc nhìn Thiệu Đường, trong mắt tràn đầy sự chán ghét không chút che dấu. Lập tức chuyển tầm mắt, nhìn Dương Quá, nói: “Quá nhi… ngươi… đi tìm… Quách cô nương?” Tiểu Long Nữ hỏi xong, trong lòng có chút chua xót. Nàng thấy Dương Quá đuổi theo Quách Phù chạy ra yến thính, tâm như một cánh hoa bị xé ra bảy tám mảnh. Nàng thật không ngờ Dương Quá nhanh như vậy đã trở lại? Quách cô nương có lẽ cũng đã được y dẫn trở về.

“… Quách cô nương?” Dương Quá nhất thời không kịp phản ứng, cái gì tìm Quách cô nương trở về? Mình khi nào đi tìm Quách cô nương?

Tiểu Long Nữ hạ tầm mắt, cúi đầu: “Không phải ngươi chạy đi tìm Quách cô nương hay sao?”

Dương Quá mơ hồ một chút, lập tức hiểu được, mình chạy khỏi yến thính để đuổi theo Thiệu Đường, nhưng khi đó mọi người vốn không chú ý thấy Thiệu Đường, cho rằng mình chạy theo Quách Phù. Dương Quá không khỏi bật cười, hiểu lầm lớn này, thật quá buồn cười.

“Quá nhi…” Tiểu Long Nữ thấy y không nói lời nào, tiếp tục nói: “Ngươi… ngươi thật sự thích Quách cô nương ư? Ngươi… muốn thú nàng?” Nói xong, mắt hạnh đỏ lên, dường như lập tức sẽ rơi lệ.

Thú? Dương Quá nghe đến chữ này, đôi môi mỏng nhếch lên một độ cung nhỏ, nếu mình nói với hắn chữ này, không biết hắn có xù lông không? Dương Quá vui vẻ, liếc mắt nhìn Thiệu Đường, đối phương lại không nhìn hắn, vẻ mặt nghi vấn, tựa như nghe không hiểu đoạn đối thoại của mình và cô cô.



“Cô cô hiểu lầm.” Dương Quá vội giải thích: “Ta không phải đuổi theo Quách Phù.”

“Ngô?” Tiểu Long Nữ khó hiểu.

Dương Quá hơi cúi đầu, khóe môi lộ ra nụ cười thật khẽ, một lát sau mới nói: “Cô cô, người ta thích là Thiệu Đường.”

Phản ứng của Tiểu Long Nữ rất bình thản, nhưng câu nói này lại làm Thiệu Đường hoảng sợ. Thiệu Đường trăm triệu lần cũng không ngờ Dương Quá lại nói ra vào lúc này, đôi mắt hoa đào mở thật to, khó tin nhìn Dương Quá. Dương Quá mỉm cười với hắn, thần không biết quỷ không hay dựa sát vào, đặt tay lên vai Thiệu Đường. Dương Quá y từ xưa đến giờ đều vậy, không che giấu thứ gì, Thiệu Đường là người y thích, y sẽ cho người khác biết, không muốn ai hiểu lầm.

“Thích?” Tiểu Long Nữ khó hiểu lặp lại, nàng không quá hiểu ý của chữ “thích” mà Dương Quá nói. Trong suy nghĩ của nàng, thích chỉ có giữa nam tử và nữ tử, nàng sao biết được chữ “thích” mà Dương Quá nói này, là giống với cảm giác của nàng đối với y.

Dương Quá tựa như hiểu được Tiểu Long Nữ không rõ ý mình, cánh tay dùng lực, nâng Thiệu Đường lên, mạnh mẽ ôm vào lòng, nói: “Là thích! Ta thích Thiệu Đường! Nếu nói phải thú một người, ta chỉ muốn thú Thiệu Đường!”

>>Hết chương 48