Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 159: Nghén



Đối với suy nghĩ muốn sinh nhiều con của Cung Thụy Thần, Lăng Nhược Tịch không có ý kiến, dù sao cô cũng thích trẻ con, hai người lại có năng lực kiếm tiền, không lo vấn đề kinh tế, cho nên cô tính sau này cũng không cần tránh thai, chỉ cần có thì sinh thôi.

Về chuyện công việc, bây giờ cô đã từ chức, cô muốn nhân khoảng thời gian ở nhà dưỡng thai này, thiết kế thêm một ít mẫu trang phục để dành, đợi sang năm sau khi tốt nghiệp, cô tự mình mở một phòng làm việc riêng. Chỉ cung cấp trang phục cho các ngôi sao giải trí hoặc các quý cô, quý bà thượng lưu, lấy phương châm “Độc nhất vô nhị” làm ý tưởng, trước nên tạo cho mình chút danh tiếng.

Lăng Nhược Tịch đang tự mình tính toán cho tương lai, đột nhiên Cung Thụy Thần ngồi dậy, vô cùng gấp gáp hỏi: “ Vợ ơi, em nói củ cải nhỏ nhà mình là trước khi em đi công tác đã có, vậy em có biết chính xác ngày nào không? Anh nhớ có một ngày anh uống rất nhiều rượu rồi ép yêu em, như vậy có ảnh hưởng đến củ cải nhỏ không em?”

“Ấy, cái này sao em biết?” Nghe anh nói vậy, Lăng Nhược Tịch cũng có chút khẩn trương, vất vả như vây, mới có đứa nhỏ, xin đừng để đứa nhỏ có vấn đề gì xảy ra.

“Không được, anh gọi điện thoại hỏi một chút mới được.” Cung Thụy Thần nói xong muốn đứng dậy đi gọi điện.

“Thụy Thần, đừng đi, giờ đã trễ rồi, ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa. Em nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu, em khám thai bác sĩ vẫn bảo củ cải rất khỏe mạnh mà.” Cô giữ chặt anh nói.

Cung Thụy Thần thấy đã không còn sớm, thế nên mới từ bỏ ý định trong đầu, liền nằm xuống bên người cô, anh có chút hối hận bản thân ngày đó quá xúc động. Buồn buồn một hồi lâu mới ở bên tai cô thâm tình nói: “Nhược Tịch, sau này chúng ta sống thật tốt, không cần giận dỗi nữa có được không?”

Cô nghe anh nói như vậy, không tự chủ được lại nhớ đến chuyện không vui lúc trước, đặc biệt là bạn gái trước của anh với đứa bé trai nói là con ruột của anh, tuy cuối cùng cũng chứng minh không phải, nhưng cũng để lại chút vướng mắc trong lòng cô. Vì thế giọng bộ có chút chua nói: “Vậy thì phải xem biểu hiện của anh thế nào đã, nếu anh không làm chuyện gì có lỗi với em thì đương nhiên em cũng không vô duyên vô cớ giận hờn anh.”

Nghe cô nói, Cung Thụy Thần đành thở dài một cái, lấy trên tủ đầu giường một xấp giấy tờ đưa cho cô nói:“ Đây, những cô gái từng có quan hệ với anh, tất cả ở đây, anh đã cho người điều tra rỏ ràng hết thảy, có vài người đã kết hôn, sinh con rồi, còn lại vài người vẫn còn độc thân. Còn về chuyện Vu Thiến, còn có ảnh chụp bên trong, cùng với tên tài xế gây tai nạn cho em nữa, tất cả đã điều tra rỏ ràng, là Lâm Lộ bày trò sau lưng.”

Lăng Nhược Tịch nhận lấy, cẩn thận nhìn có thấy tên mấy cô gái, tuy là qua lại trước khi biết cô, nhưng cứ nghĩ đến anh cùng nhiều cô gái có quan hệ, trong lòng liền khó chịu, đang nghĩ xem nhân cơ hội nào chỉnh anh một bữa cho biết tay, ý xấu vừa nảy sinh thì đột nhiên nghe đến tên Lâm Lộ, không khỏi kinh ngạc nói “A? Là cô ta.”

Cung Thụy thần gật đầu nói “Ừ, anh cũng không nghĩ là cô ta tâm địa ngoan độc như vậy, bất quá em đừng lo lắng, cô ta rốt cuộc cũng không có cơ hội làm gì em nữa đâu, cả nhà bọn họ di dân, còn cô ta cũng bị hạn chế nhập cảnh, cho nên cô ta hết cách tìm em gây chuyện rồi. Đúng rồi còn có hai người đồng nghiệp của em, một người là Trương Ngọc Kiều, một người tên Ôn Uyển, ảnh chụp trộm em là do bọn họ tung ra ngoài. Anh cũng đã thay em dạy dỗ qua rồi.”

Thật tốt, Lâm Lộ hiện tại sắp lập gia đình, hơn nữa vì Lâm thị mà cô ta phải gả đi, đối phương có tiếng là công tử ăn chơi đàng điếm, mẹ chồng cũng là một người khó đối phó, cuộc sống hôn nhân của cô ta bây giờ như trong nước sôi lửa bỏng, về sau không thể có cơ hội đến quấy rối.

Về phần Trương Ngọc Kiều và Ôn Uyển, một người trong nhà có tiền, nhà giàu mới nổi điển hình, một người thì có thân thích là cổ đông “Thời trang Hoàn Vũ.” Anh dùng chút thủ đoạn nho nhỏ, biến từ có quyền có tiền thành không, đề cho các cô từ nay không có chỗ dựa, hơn nữa lại không có ngày xuất hiện trong giới thiết kế, coi như là trừng phạt nho nhỏ đến các cô.

“A” Lăng Nhược Tịch không để ý lắm chỉ gật đầu, bây giờ cô có cái khác chú hấp dẫn sự chú ý hơn, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Mười người.”

Cung Thụy Thần vì cô nói cho sửng sốt, tò mò hỏi “Cái gì mà mười người?”

“Cung Thụy Thần, anh đã quan hệ với mười cô gái?” Lăng Nhược Tịch xoay qua giơ giơ xấp giấy trong tay, tức giận trừng mắt nói

“Ách, cái này đều là chuyện quá khứ.” Thấy bộ dạng bốc khói của cô Cung Thụy Thầm bỗng thấy không xong rồi.

Không thèm nghe anh giải thích, Cô chỉ cần nghĩ đến anh đã từng lên giường với mười cô gái, trong lòng liền cồn cào, mạnh tay đẩy anh ra, che miệng xuống giường chạy lảo đảo vào nhà vệ sinh, ghé vào bồn cầu “Ụa” một cái nôn ra. Cung Thụy Thần bị cô làm hoảng sợ, chạy theo vào, một tay nâng đầu cô, một tay vỗ lưng. Cau chặt mày, lo lắng hỏi “Vợ ơi, em sao vậy? Sao khó chịu như vậy?”

Lăng Nhược Tịch khó chịu không muốn để ý đến anh, lại liên tục nôn mửa, mật xanh cũng bị cô nôn muốn đi ra luôn, thật sự cái gì cũng không nôn ra chỉ có thể không ngừng ho khan. Vất vả mới có thể ngừng nôn, cả người yếu ớt mềm nhũn trên bồn cầu, nhận lấy nước từ tay anh súc miệng, cho bớt mùi hôi lạ.

Anh thấy cô không ói ra được gì, thế này thấy quá đau lòng, ôm cô trở về giường. Vừa mặc quần áo vào vừa gọi điện thoại gọi bác sĩ gia đình đến.

Tuy rằng cảm giác của Lăng Nhược Tịch đã khá hơn nhiều, nhưng cô cũng không lên tiếng ngăn anh lại, bây giờ cả người cô như nhũn ra, một chút sức lực cũng không có, cả người đều trở nên mơ mơ màng màng. Cảm giác được anh đã mặc quần áo xong rồi, không lâu sau thì thấy có người vào, sau đó cô liền ngủ mê, cái gì cũng không biết.

Đợi đến lúc cô tỉnh lại, thì thấy trời cũng đã sáng, Cung Thụy Thần đang nằm ngủ bên cạnh cô, cô vừa động thì anh liền mở mắt, thấy cô thức dậy rồi, anh liền khẩn trương hỏi: “Vợ ơi, có phải em lại khó chịu hay không?” Chuyện hồi tối làm anh rất sợ hãi, cũng may cô không có chuyện gì, nếu không anh sẽ hối hận đến chết đi.

Cô lắc đầu, nhớ đến chuyện hồi đêm, có chút khẩn trương hỏi: “Em làm sao vậy? Củ cải nhỏ không sao chứ?” Cô bây giờ lo lắng nhất là chuyện của đứa bé.

Nghe cô nói không sao, Cung Thụy Thần mới thở phào: “ Không sao cả, bác sĩ nói con rất khỏe mạnh, hôm qua em như vậy do nôn nghén thôi. Qua mấy tháng là ổn.”

Nghe được con không sao rồi, Lăng Nhược Tịch mới chịu thả lỏng, cảm thấy hơi đói bụng, liền hỏi: “Em đói bụng, có cái gì ăn không anh?”

“Có, em nằm đi, anh xuống lấy cho em.” Cung Thụy Thần hôn nhẹ lên trán cô, rồi mới đi xuống lầu lấy đồ ăn cho cô.

Cô nghe lời nằm xuống, nằm trên giường có chút buồn bực nghĩ: “Nghe nói hai tháng đã có triệu chứng nôn nghén rồi, thời gian đó mình một chút cũng không có, lúc ấy còn cảm thấy may mắn vì cục cưng rất ngoan, không ngờ về nhà mới có một hôm thì nhóc con lại làm ầm cả lên."

Chậm rãi nhớ lại chuyện đêm qua, đột nhiên cô tỉnh ngộ, thì ra kẻ đầu sỏ hại cô nôn mửa không ngừng chính là Cung Thụy Thần ‘Hừ, lăng nhăng đến như vậy, coi em chỉnh anh thế nào đi.’ Tuy không so đo chuyện trước hôn nhân với anh nhưng hành hạ anh tất nhiên là vẫn phải có đi.