Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 62



Chương 7.4

Sưu tầm

Thành Tiệp lại lần nữa đi vào sào huyệt bí mật của Thiết lão đại.

"Lão đại, Thành tiệp tiểu thư đến !"

"Để cho cô ta vào" Thiết lão đại suy nghĩ một chút, liền ra lệnh cho thủ hạ: "Chuyện này trước hết quyết định như vậy, nhớ rõ các anh em phải im miệng, đừng lộ ra ngoài. Các cậu đi ra ngoài trước đi!"

"Vâng!"

Người nhận lệnh dẫn Thành Tiệp tới mật thất (căn phòng bí mật), ánh mắt dâm ô lượn lờ vài vòng trước ngực Thành Tiệp, nhưng khi nhận được ánh mắt lạnh lùng muốn giết người của Thành Tiệp, hắn mới vuốt vuốt mũi đóng cửa rời đi. Cửa vừa đóng, Thành Tiệp rốt cuộc nhịn không được nổi giận.

"Anh làm việc như thế nào? Khi lấy tiền, anh không phải một mực thề rằng vấn đề đã được dự tính hết thảy sao? Vì sao Vân Nhu Y vẫn sống khỏe mạnh, ngay cả 1 sợi tóc cũng không bị chạm đến?" Tuy rằng đối mặt với nhân vật của hắc đạo, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo của Thành Tiệp vẫn y như cũ.

Nếu không phải vì muốn loại bỏ Vân Nhu Y, nàng tuyệt đối sẽ không muốn có bất kì quan hệ nào với loại người thô bỉ bất nghĩa lỗ mãng như Thiết lão đại, làm nhơ bẩn thân phận của mình.

"Thành Tiệp tiểu thư, cô nói như vậy thật làm tổn thương người khác, kỳ thật nghiêm túc mà nói, thất bại lần này đều là sai lầm của cô" Thiết lão đại ung dung ngồi trên ‘ngôi cao’ đâm chọc phản bác: "Cô trước khi bảo tôi ra tay sao không nói rõ ràng thân phận mục tiêu? Tề Ngạo Vũ chính là nhân vật quan trọng tiếng tăm lừng lẫy trong hắc đạo, người phụ nữ của hắn cô tưởng là có thể tùy tiện động tay động chân sao? Cô cũng không phải là không biết được kế hoạch của tôi? Nhưng hiện tại Tề Ngạo Vũ vì truy xét người làm việc này, khiến cho giới hắc đạo thần hồn nát thần tính, mỗi người cảm thấy bất an. Tôi sợ sớm muộn gì cũng sẽ điều tra được tôi"

Aizz, nếu sớm biết rằng mục tiêu là người phụ nữ của Tề Ngạo Vũ, lá gan hắn có to đến đâu cũng không dám cả gan làm loạn như vậy, vậy thì hiện tại cũng không phải lo lắng đề phòng như bây giờ.

"Cái gì? Tề Ngạo Vũ là nhân vật tiếng tăm trong giới hắc đạo?" Thành Tiệp biến sắc, thế nào cũng không nghĩ tới Tề Ngạo Vũ không chỉ có oai phong trên thương trường, ngay cả ở hắc đạo cũng có thế lực như thế. Vô cùng kinh hãi, nhưng sự ái mộ lại càng nồng nhiệt, Vân Nhu Y ốm đau yếu ớt kia làm sao mà xứng đôi với Tề Ngạo Vũ anh minh thần võ chứ! (BB: chứ cái bà cô vừa già vừa xấu vừa điêu vừa ác vừa vô học như cô xứng chắc.....xì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt sói già)

Sự ghen ghét của Thành Tiệp càng lớn hơn, thật sự không thể chịu được sự thất bại của Thiết lão đại, hơn nữa khi nàng nhìn thấy bộ dáng nao núng của hắn, ý tứ khinh bỉ càng rõ ràng .

"Khổ cho anh, Thiết lão đại chính là nhân vật có danh tiếng trong hắc đạo, không nghĩ tới lá gan so với con chuột lớn hơn không được bao nhiêu!"

Thiết lão đại nghẹn một chút, hắn vô cùng sĩ diện cho nên không thể không cứng rắn chống đỡ nói: "Không thể nói như vậy! Nếu ta trước đó biết thân phận đối phương, khi động thủ tự nhiên sẽ càng thêm cẩn thận, sẽ một lần mà thành công. Cũng sẽ không biến thành trở tay không kịp, còn để cô oán giận"

"Không có gan chính là không có gan, anh có cãi chày cãi cối như thế nào cũng vô dụng!" Nàng giễu cợt. Có quỷ mới tin hắn!

"Cô... Tôi không có gan?" Thiết lão đại tức giận mà cười mà cười, ánh mắt tà ác lại dâm ô.

Thành Tiệp tuy rằng kiêu căng xấu tính, nhưng dáng người dưới chất liệu vải mỏng manh vẫn là vô cùng quyến rũ, Thiết lão đại nhìn đã lâu, đặc biệt là đôi phong nhũ kia, chậc chậc, rãnh ngực sâu, quả thực khiến người ta ngã mà chết.

"Xem ra tôi nếu không bày ra một chút ‘Thực lực’ cho cô tâm phục khẩu phục, chẳng phải là khiến cô xem thường?" Hắn toan tính nói.

"Tốt, tôi ngược lại muốn xem anh có thực lực gì có thể làm cho tôi tâm phục khẩu phục!" Nàng hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ngồi vào ghế sô pha đen. "Trước tiên là nói. Thực lực của anh nếu không thể làm cho tôi hài lòng, cũng đừng lãng phí thời gian của tôi, lập tức trả lại năm mươi vạn tôi đưa anh, lần sau có việc tôi sẽ tìm anh...." Khẩu khí của nàng vang vang trong cổ họng, hai tròng mắt ngạo mạn mở lớn giống như chuông đồng.

Tay phải Thiết lão đại cầm súng, chỉ thẳng hướng nàng, họng súng thậm chí cách chóp mũi của nàng không đến ba mươi centimet.

Nàng run run, mồ hôi lạnh chảy ròng, "Anh... Anh muốn làm cái gì? Tôi, tôi cảnh... cảnh cáo anh..."

"Cảnh cáo tôi?!"

Hắn cười lạnh, bàn tay to đột nhiên vung lên, đầu Thành Tiệp nghiêng lệch, thét chói tai ngã vào sô pha dài.

"Cô là đồ lẳng lơ, dựa vào cái gì cảnh cáo tôi? Đừng quên..." Hắn sải bước ngồi lên bàn trà, bàn tay to thô lỗ phủ lên nhũ phong cực đại của nàng, ra sức dò xét, không thèm đếm xỉa đến Thành Tiệp đang kêu la sợ hãi cùng giãy dụa, nhìn vẻ mặt của nàng vừa đắc ý lại dâm tà.