Omega Thủy Tinh

Chương 19: Rốt cuộc cũng biết mình đáng ghét rồi



Mái tóc mềm mượt vừa chạy nhanh nên hơi rối, có vài lọn tóc nhỏ còn dựng lên rất ngố. Khuôn mặt vẫn là non nớt mềm mại đến đáng yêu, thật sự là muốn cắn một cái. Nhất là đôi mắt to tròn trong sáng luôn luôn nhìn anh, ý cười nơi đáy mắt không hề che giấu mà trao cho anh. Đôi môi nhỏ khẽ mở để lộ hàm răng trắng nõn. Mặc một chiếc tạp dề màu hồng, bên trong là áo sơ mi ngắn tay mày trắng nhưng không thể che đi một phần ngực nhỏ và xương quai xanh quyến rũ, lại còn cần cổ trắng trẻo gợi cảm kia nữa.

Anh nuốt khan một tiếng, đưa mắt nhìn nơi khác, từ từ đi tới rồi ngồi xuống sofa.

"Anh có mệt lắm không?" Cậu bước tới cạnh ghế, hai cánh tay trắng nõn chống lên tay ghế, cúi xuống nhìn anh chăm chú mà không biết từ góc độ của anh thì bộ ngực nhỏ nhắn nửa kín nửa hở của cậu bị anh nhìn không sót tý nào.

"Có một chút" Anh đưa mắt xuống dưới, cặp chân dài nhỏ đầy tinh tế của cậu cũng không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của anh

"Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Anh mệt như vậy mà còn..." cậu nhỏ giọng hối lỗi hai bàn tay nhỏ nắm lại xoắn xuýt vào nhau

"Biết là làm phiền rồi thì phải đổi lại một bữa cơm ngon được không?" Từ lúc thấy gương mặt nhỏ nhắn tươi cười của cậu dành cho mình là anh đã bay hết mệt mỏi rồi. Nhưng khi nhìn thấy cơ thể mềm mại, cộng với mùi thơm ngọt dịu trên người cậu khiến anh rơi vào một trạng thái nặng nề khác.

"Vậy anh mau đi tắm đi, tôi dọn cơm ra đợi anh" Bàn tay nhỏ của cậu cầm lấy tay anh kéo kéo về phía cầu thang. Thân hình nhỏ nhắn của cậu bị cả cái bóng của anh bao trùm lên che kín

"Nhưng mà tôi không có đồ để thay..." Anh nhếch môi cười khi thấy cậu kéo anh đi nhưng anh lại không hề nhúc nhích

"Hừ, cái túi đó không phải túi đồ sao, hôm trước có mấy vệ sĩ đã gửi đến đây cho tôi rồi. Mau đi tắm đi, tôi lấy đồ cho anh. Tắm rồi thì sẽ hết mệt mỏi" Cậu buông tay anh ra, chạy vội lên tầng hai để lấy đồ

Anh ngây người đứng đó nhìn bàn tay đã không còn hơi ấm của cậu. Bất giác đưa tay lên ngửi một chút, mùi vị ngọt ngào của đào cùng mùi thơm của sữa tươi khiến cho nơi nào đó bất chợt hưng phấn. Anh đưa tay đỡ trán, ngước mắt lên nhìn trần nhà, cười khổ, trong đầu là bao nhiêu ý nghĩ xấu xa vừa nhen nhóm.

Sau khi tắm xong, cả cơ thể liền thoải mái hơn hẳn, anh bước xuống cầu thang, thấy cậu đang loay hoay kéo ghế cho mình liền bước tới cầm hai vai cậu đẩy cậu về chỗ ngồi. Anh kéo ghế ra lại ấn cậu ngồi xuống rồi mới ngồi xuống chỗ của mình

"Sao vậy?" Thấy cậu ngồi ngơ ngác nhìn mình liền hỏi

"Sao anh lại kéo ghế cho tôi..." Cậu vân ngây ngô hỏi



"Hôm nay cậu một mình chuẩn bị cơm cho hai người mệt rồi, không cần phục vụ cho tôi" Anh nhàn nhạt trả lời cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn

"Nhưng không phải anh cũng mới đi công tác về sao, lại còn tăng ca muộn như vậy. Người mệt là anh đó." Cậu chu chu cái miệng nhỏ, tay chỉ anh làu bàu giống hệt một cô vợ đang không hài lòng về chồng mình. Lại đứng dậy, đi rót cho anh một cốc nước đặt bên cạnh.

Trái tim gai góc giống như bị một thứ gì đó mềm mại xoa dịu tới mức sắp tan chảy. Anh thở dài, mặc dù đã quen với rất nhiều cô gái, qua rất nhiều mối tình rồi sống thử với nhau nhưng đây là lần đầu anh được quan tâm như vậy. Họ chỉ quan tâm tới lợi ích mà họ có được khi ngủ cùng anh chứ không hề suy nghĩ đến cảm nhận sâu trong trái tim anh. Họ sợ anh nhưng không thấu hiểu được anh, và anh cũng không trao cho họ nhiều hơn là hảo cảm. Anh vừa ăn vừa nhìn cậu nhóc trước mặt, lại nhìn xuống mấy đĩa thức ăn còn tỏa hơi nóng, trầm tư suy nghĩ

"Nếu món ăn tôi làm không ngon, anh cũng đừng miễn cưỡng" Cậu thấy anh trầm tư nghĩ rằng anh không thích đồ ăn cậu làm, nhỏ giọng nói

"Không, nó ngon lắm" Anh bất giác trả lời rồi im lặng tiếp. Cái không khí hiện tại quá kỳ lạ không biết phải tiếp tục câu chuyện này như thế nào nữa. Sau một lúc trầm tư thì anh lại là người lên tiếng trước "Hôm nay tôi sẽ ở lại đây"

"Thật à?!!" Cậu lo lắng nhìn anh, dáng vẻ trở nên ngại ngùng khép nép

"Không muốn tôi ở đây sao?" Anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ của cậu

"Không... Không phải" Lắc đầu lia lịa

"Nếu tôi nói tôi về đây ở cùng cậu thì sao?" Anh vẫn là giọng điệu thăm dò, ánh mắt không hề rời khỏi người cậu

"Hả?" Cậu hoàn toàn bất ngờ trước câu nói của anh, nhăn nhỏ hỏi lại anh "Vậy còn bạn gái của anh thì sao?"

"Hử? Bây giờ tôi chỉ có một người vợ..." Hồn nhiên mà nói

"Tôi? Nhưng..." Vẫn nhăn nhó

"Không muốn ở cùng chồng mình chắc chỉ có cậu thôi..." Giọng buồn buồn



"Không phải... Nhưng tôi sợ... Nếu như anh thương hại tôi thì tôi không cần đâu mà... Bây giờ tôi có vệ sĩ, có dì Chúc chăm sóc, anh Xuyên cũng hay tới đây nữa nên là..." Cậu bối rối, rõ ràng là vui lắm khi anh nói anh sẽ ở lại đây nhưng cậu cũng biết anh có thể đã bị ông nội Bạch bắt ép phải tới đây ở cùng cậu. Anh có đồng ý thì cũng chỉ là thương hại cậu, gượng ép như vậy cậu không muốn. Bàn tay nhỏ bất giác sờ tới túi quần sau đó nắm chặt lại, cậu vẫn là không muốn bất cứ ai phải khó xử vì mình

"Cậu có vẻ rất thân thiết với Bạch Xuyên rồi thì phải... Thích anh ta rồi sao" Anh nghe cậu nhắc tới Bạch Xuyên, sự ghen tức lại lần nữa trỗi dậy, giọng điệu chua xót lại châm biếm

"Không có đâu... Tôi chỉ là..." Cậu lớn tiếng phủ nhận nhưng lại không nói ra được lý do của mình, tay vẫn giữ chặt thứ trong túi quần

"Cậu đang giữ thứ gì đó? Là của Bạch Xuyên cho sao?" Anh nhìn cậu cứ đưa tay giữ lấy túi quần, vì ghen tức mà hiểu lầm, đứng dậy bước tới chỗ cậu, đưa tay muốn lấy thứ đó

"Không... Không phải, tôi không có thích Bạch Xuyên" Cậu giữ chặt tay không để anh lấy được, khuôn mặt đỏ lên vừa uất ức vừa xấu hổ

"Đưa tôi xem" Khuôn mặt anh đã sớm đen lại, thấy cậu chống cự liền tức giận, pheromone alpha tỏa ra khiến cơ thể cậu đột ngột run rẩy

"Hức..." Cảm xúc không khống chế được lại thêm dáng vẻ dọa người của anh khiến cậu bật khóc, uất ức lôi thứ trong túi ra ném cho anh

"..." Anh ngạc nhiên nhìn cậu, lại nhìn thứ vừa được ném ra. Đây không phải là giấy đăng ký kết hôn của cậu và anh sao.

Hóa ra, người luôn trân trọng cuộc hôn nhân không tồn tại này là cậu. Phải may mắn như thế nào khi mà người mình kết hôn lại chính là bạn đời định mệnh của mình chứ. Cho dù là bị lạnh nhạt, bị bỏ rơi, thậm chí là không thể gặp nhưng cậu vẫn rất trân trọng cả anh và cuộc hôn nhân này. Ngược lại, chỉ biết nghĩ cho cảm giác của bản thân, chỉ vì không thích mà khiến người ta rơi vào hiểm cảnh, bị đưa đi đẩy lại cho người nọ người kia như một món đồ vô tri. Anh lại còn vô tư đến một nơi khác sống bên người tình của mình. Bị người ta tính kế trục lợi, bị người ta lừa gạt cũng là đáng lắm.

Đến lúc này anh mới biết bản thân mình ích kỷ và đáng ghét đến mức nào.

"Xin lỗi... Là tôi không đúng" Bạch Vũ đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt lấp lánh trên má cậu, giọng điệu mềm mại dỗ dành

"Tôi... Tôi không có thích Bạch Xuyên... Tôi... Chỉ thích anh..." Cậu sụt sịt mấy tiếng ủy khuất nói, đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, hai má và mũi đỏ ửng lên vì khóc.

"Là tôi đố kỵ với Bạch Xuyên vì anh ta luôn ở cùng cậu cho nên mới nổi giận... Tôi xin lỗi" Anh nhíu mày, dáng vẻ uất ức ấy của cậu giống như một con dao găm chặt vào trái tim anh, chạm tới nơi mềm mại nhất trong đó mà trực tiếp khiến nó bị tàn phá bị phơi bày.