Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi!

Chương 33: Chất vấn Lý Diệu Sinh



Lý Diệu Sinh thoáng giật mình với câu hỏi của Lâm Tử Sâm, sau đó gượng cười nói:

“Anh nói gì vậy? Sao anh lại nghĩ em làm loại chuyện này?”

Lý Diệu Sinh tỏ ra bản thân đang lúng túng tới mức hốc mắt đỏ hoe, cứ như thể gã đang cố gắng đè nén sự tủi hờn vì bị vu oan xuống tận đáy lòng vậy.

Gã đã hủy sạch chứng cứ giao dịch với Lệ Á, dù anh có muốn điều tra thì cũng không có bằng chứng.

Gã đoán việc anh đến chất vấn gã có thể là vì Lê Gia Bảo đã ám gì đó với anh, nếu gã cứ nhất quyết chối tội với dáng vẻ đáng thương nhất, thế nào anh cũng sẽ áy náy với gã cho mà xem.

Đến lúc đó Lê Gia Bảo tự nhiên biến thành kẻ xấu xa đổ lỗi cho người vô tội, đồng thời trong cậu trong mắt Lâm Tử Sâm sẽ là loại người đố kỵ, chua ngoa và độc ác.

Lý Diệu Sinh suy tính rất chặt chẽ, chỉ là gã xem nhẹ địa vị của Lê Gia Bảo trong lòng Lâm Tử Sâm, đúng là anh không có bằng chứng, nhưng từ việc gã thật sự vì lấy được sự ưu ái của mẹ anh và anh mà tự tay giết chết đứa con trong bụng mình cũng đủ để khiến anh nhìn nhận lại con người của gã một lần nữa.

Lâm Tử Sâm nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mặt, trầm giọng nói:

“Cô gái omega kia khai nhận với cảnh sát rằng mình bị mua chuộc nhưng trước khi bị bắt một ngày, toàn bộ cuộc gọi tin nhắn trong máy cô ta đều bị biến mất một cách khó hiểu.”

Lý Diệu Sinh nghe vậy vui mừng như mở cờ trong bụng, gã đã thuê hacker để xóa mọi chứng cứ, làm sao có thể để omega nữ kia nắm được thóp của mình chứ?

Đang lúc gã định tiếp tục giả bộ đáng thương với Lâm Tử Sâm thì anh nói tiếp:

“Nhưng trước đó cô ta đã nén toàn bộ thông tin và cuộc trò chuyện với người thuê cô ta vào CD rồi, hiện nó đang ở chỗ của anh, nếu anh đưa nó cho phía cảnh sát, em sẽ ngồi tù.”

Lý Diệu Sinh hoảng hốt trợn to mắt nhìn Lâm Tử Sâm, gã không ngờ Lệ Á lại thông minh như vậy, lần này gã thật sự đi đêm gặp phải ma rồi.

“Diệu Sinh, anh không biết mình đã làm gì để em hiểu lầm về mối quan hệ giữa chúng ta, nhưng anh chỉ xem em là vợ của bạn tốt và trợ thủ đắc lực của anh mà thôi.”

Lý Diệu Sinh đứng phắt dậy, lắc đầu không dám tin vào những gì mình nghe được, gã lẩm bẩm:



“Không thể nào, mặc dù thời đi học chúng ta chưa từng chính thức nói ra tình cảm nhưng khi mọi người đồn đoán chúng ta yêu nhau rồi chia tay anh cũng đâu phản bác? Hơn nữa nếu không yêu em, sao anh lại cưới Lê Gia Bảo, người có khuôn mặt giống em?”

Nếu Lâm Tử Sâm không đối xử tốt với gã từ lúc còn đi học cho đến tận bây giờ, nếu anh không im lặng trước tin đồn hoặc anh cưới một omega nào đó khác biệt hoàn toàn với gã thì gã đã không ôm tương tư lâu như vậy rồi.

Nhưng bây giờ anh lại nói trước giờ chưa từng yêu gã?

Lâm Tử Sâm thở dài, hóa ra là do bản thân anh tự tạo nghiệt!

“Sở dĩ anh không đính chính tin đồn là vì Tuấn Hải đã xin anh làm điều đó, cậu ấy muốn sự nghiệp của em thuận lợi hơn nhờ cái danh người thiếu tướng từng quen. Còn về khuôn mặt của em và Gia Bảo giống nhau chỉ trùng hợp mà thôi.”

Thật ra cũng phải trùng hợp. Nếu Lâm Tử Sâm không biết cách khống chế cảm xúc thì đã sớm lộ ra việc mình nói dối rồi.

Nguyên nhân anh đối xử tốt với Lý Diệu Sinh ngoài vì bạn của anh ra còn một lý do nữa chính là gã giống Lê Gia Bảo, thiếu niên xinh đẹp anh vừa gặp đã yêu.

Anh nhớ rõ hôm đó là một ngày mùa đông hơi se lạnh, có một thiếu niên mười hai mười ba tuổi gương mặt phấn hồng núng nính cực kỳ đáng yêu nắm tay mẹ mình xuất hiện trong quân doanh, khi ấy anh chỉ là lính mới nhập ngũ, bởi vì làm trái quân quy mà chịu phạt, nhờ vậy anh đã gặp gỡ người khiến trái tim mình xao xuyến cả đời không quên.

Sau khi hỏi thăm mới biết thiếu niên theo mẹ vào đây thăm cha mình, anh rất muốn lại gần cậu, nói cho cậu nghe mình thích cậu đến mức nào. Nhưng nỗi đau người thân lần lượt mất đi còn đó, anh sợ mình lây xui xẻo cho cậu nên chỉ dám đứng từ xa nhìn.

Ban đầu là nhìn lén khi cậu còn trong quân khu, sau này lại đứng nấp ở một góc xem cậu chơi đùa từng ngày lớn lên.

Anh nghĩ bản thân sẽ cứ trộm nhìn cậu như thế thôi, mãi cho đến một ngày cậu nói muốn làm vợ của anh.

Cảm xúc mừng rỡ kích động xen lẫn lo lắng bất an khi đó cả đời anh cũng không quên.

Lâm Tử Sâm thu hồi dòng ký ức đẹp đẽ trong đầu lại, lạnh lùng nói với Lý Diệu Sinh:

“Hiện tại em có hai lựa chọn, thứ nhất, anh mang bằng chứng nộp cho cảnh sát, em chỉ cần chờ người tới mang em đi là được. Thứ hai, tự mình đầu thú hưởng sự khoan hồng của pháp luật.”



Lý Diệu Sinh lảo đảo ngã xuống sô pha, hai lựa chọn này đều khiến danh dự của gã bị giẫm nát, mặc dù đầu thú có thể hưởng án treo, nhưng gã cũng dính mác có tiền án.

Nghĩ đến đây gã nhào tới quỳ xuống bên chân Lâm Tử Sâm khóc lóc van xin:

“Tử Sâm, em chỉ nhất thời vì ghen ghét Gia Bảo mà gây nên chuyện tội lỗi này, hiện tại em biết mình hiểu lầm rồi, xin anh cho em một cơ hội sửa sai được không?”

Lâm Tử Sâm không nói gì, thật ra anh không có CD nào cả, chỉ cần Lý Diệu Sinh chối tội đến cùng thì anh cũng không thể ép buộc gã, nhưng gã đã nhận tội, chứng minh những gì Lê Gia Bảo nói là thật.

Nhưng cũng không thể trách Lý Diệu Sinh dễ dàng nhận tội, có chết gã cũng không ngờ một vị anh hùng đức cao vọng trọng như Lâm Tử Sâm lại lừa dối gã nên vừa nghe anh nói vậy, gã lập tức tin.

Đột nhiên Lâm Tử Sâm muốn đánh mình một trận, hiện tại có sự che chở của anh mà Lý Diệu Sinh còn hại cậu đến mức suýt thân bại danh liệt, vậy thì ba năm trước cậu đã phải chịu đựng khổ sở lớn tới cỡ nào.

Hèn gì cậu và gia đình cậu ghét anh như vậy, tất cả đều là tội nghiệt tự anh tạo ra cả.

Lâm Tử Sâm đứng lên, nói:

“Anh cho em thời hạn một ngày, suy nghĩ cho kỹ.”

Nói xong anh cất bước đi tới cửa, lúc này Lý Diệu Huy trên lầu chạy xuống ôm lấy cánh tay của anh khóc lóc nói:

“Hu hu… chú đừng bắt ba cháu bỏ tù, cháu chịu thay ba cháu được không?”

Lâm Tử Sâm quay sang nhìn cậu ta, trong lòng cảm thán may mắn đứa nhỏ này không bị Lý Diệu Huy dạy hư, xem ra muốn hậu duệ của Tuấn Hải không bị tha hóa, anh nên tìm cách tách cậu ta ra khỏi Lý Diệu Huy.

Nghĩ vậy anh xoa đầu cậu ta, nói:

“Đây là chuyện của người lớn, cháu chỉ cần học hành cho giỏi là được rồi.”

Dứt câu anh rời đi một mạch, Lý Diệu Huy nhìn theo bóng lưng của anh rồi lại quay sang nhìn Lý Diệu Sinh đang ngồi bệt xuống sàn, nước mắt vẫn phủ đầy gương mặt nhưng biểu cảm lại vô cùng lạnh lùng không giống một đứa trẻ mới mười ba tuổi.