Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Chương 1: Nghiệt duyên hai mươi năm trước



Trích lời Chân Lãng —— “Phậtviết, kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này một lầngặp thoáng qua, nếu như sớm biết gặp phải cô, ở lần ngoái đầu thứ bốn trăm chínchín, tôi đã đem tròng mắt của mình móc ra!”

Hai mươi hai năm trước

Mỗi dịp cuối tuần, công xưởng dành cho công nhân viênchức một khoảng thời gian phúc lợi, tới phòng tắm công cộng miễn phí, đối vớinhững gia đình công nhân viên muốn tiết kiệm tiền mà nói thì đây là một –chuyện tốt, bởi vì chẳng những tắm, còn có thể thuận tiện dẫn theo con trai congái, chị chồng, em vợ. Cứ đến lúc phòng tắm mở cửa, một đám nam nữ hò hét xôngđến, như gió lốc cuốn vào.

Đương nhiên, tranh vòi nước cũng phải có kỹ thuật.Trọng tâm là phải đẩy, sát, đụng, huých, Thái cực quyền Trung Quốc, Không thủđạo Nhật Bản, Đài quyền đạo Hàn Quốc, Thái quyền Thái Lan, Nhu thuật cùng binhpháp ba mươi sáu kế sở trường của mỗi nhà, chỉ cần có thể tranh là sẽ tranh đếncùng, tất nhiên nổi bật vẫn là những cao thủ chen phòng ăn, tranh bàn ăn, lenxe bus.

Tại sao lại nói như thế, phương pháp chiến đấu: khivừa mở cửa —— chiến thuật ngăn chặn, đem những người khác chặn ở phía sau, đảmbảo mình là người đầu tiên, như vậy mới có thể tranh vòi nước trước tiên. Vàođược rồi không phải là cởi quần áo mà trước hết phải đem đồ của mình treo lênvòi nước —— chiến thuật bắt giặc phải bắt vua trước. Khi tắm dưới chân phảiđứng hình chữ T, hai tay khua khoắng —— tư thế quyền anh? Ai có âm mưu nhíchtới gần, một tiếng ‘Lão Tử đến trước’ làm cho người ta ảm đạm rời đi —— liệuđịch tiên cơ a (ratay, chiếm thời cơ trước kẻ địch) . Nếu không dùng được ánhmắt, phải nhờ vào thái cực quyền —— thân động mà chân không động, mặc người xôđẩy thân thể như liễu trước gió, dưới chân giống như mọc rễ.

Phụ nữ đương nhiên không chen chân động thủ nhiều nhưthế, nhưng phụ nữ có chiến thuật khác giống như pháp bảo —— chiến thuật lôikéo. Không phải trả tiền nước ai không muốn a, quần áo bẩn tất thối chất đốngtrong nhà một tuần lễ toàn bộ đóng gói lại mang ra từ từ giặt. Dì Lý xưởng sảnxuất lúc trước từng đóng gói năm tấm trải giường mang đến giặt, kết quả là saukhi vào cửa ở đây, bị người phía sau đẩy một cái, nhất thời bao quần áo đè lênngười ngã xuống đất, vô số bàn chân dạp qua, bất ngờ đạp dì Lý như chỉ còn dày3 cm, hai ngón tay cũng bị dẫm sưng tấy.

Phụ nữ thông thường tắm cho đứa nhỏ trước, sau khi tắmxong để bọn chúng chơi ở một bên, sau đó tự giặt quần áo của mình, thuận tiệnngồi lê đôi mách, tiếng nước chảy cũng không giảm bớt được nhiệt tình nóichuyện phiếm của bọn họ.

Lúc này, hai nữ nhân một trái một phải đang nói chuyệnrất vui vẻ.

Chồng của nữ nhân bên trái là kỹ thuật viên của xưởng,họ Cổ, bình thường mọi người trong xưởng gọi bà là Cổ mụ mụ. Mà chồng của nữnhân bên phải có treo một chức vụ ở phòng tài chính, người thì sớm đã chuồn êmra ngoài làm ăn, họ Chân, bình thường người ta gọi Chân mụ mụ.

“Ai, Cổ muội, lần này chia phòng em ở tầng mầy?” Chânmụ mụ dùng sức chà xát quần áo trong tay, thong thả hỏi.

Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, Cổ mụ mụ xát xàphòng, cầm lấy váy của con gái xoa: “Tầng bốn, đầu phía tây.”

“Thật a?” Động tác trong tay Chân mụ mụ dừng lại: “Chịcũng ở tầng bốn, đầu phía đông.”

“A!” Cổ mụ mụ bỏ lại váy trong tay, vẫy vẫy bọt nước:“Nói như vậy chúng ta là hàng xóm?”

“Vậy sau này phải chăm sóc lẫn nhau rồi?”

“Đúng vậy!”

Hai người đang vì chuyện hàng xóm mới mà kích độngthâm tình nhìn lẫn nhau, sau đó, góc phòng tắm bỗng truyền tới một tiếng kêuthảm rõ ràng.

“A…”

Thanh âm quá mức to rõ lanh lảnh, thế nhưng nhất thời khôngcách nào phân biệt được là tiếng cậu bé hay cô bé, hai vị đại tẩu đồng thờiquay đầu…

Một cô bé mập mạp toàn thân trơn láng còn dính bọt xàphòng chạy đến, trong tay đem theo, đem theo, ách, đem theo một cậu bé, chỉ làlúc này kéo đi, cô nắm vốn không phải tay, cũng không phải ôm vai, mà là, màlà…

Thứ gì đó, dưới rốn, giữa hai chân, một khúc lạp xưởngQuảng Đông, khụ khụ. (Háhá há *ôm bụng*. Cái gì ta?)

“Mẹ!” Cô bé chạy đến trước mặt mẹ, giọng nói trongtrẻo kêu lớn, “Đây là cái gì? Vì sao Chân Lãng có, con không có?”

Ánh mắt của cô trong phòng tắm mờ mịt hơi nước lộ rahồn nhiên như vậy, tò mò như vậy, hiếu kỳ như vậy, khả ái như vậy.

Sau khi nhìn rõ con gái nắm cái gì, Cổ mụ mụ lập tứcchống nạnh rống to, “Cổ Thược, con buông tay ra cho lão nương!”

Tiểu nữ oa mập mạp vô cùng có cốt khí bĩu môi phìnhmá, “Không muốn, vì sao Chân Lãng có cái này mà con không có? Có phải sau khimẹ nhặt con từ đống rác về đã thêm bớt thứ gì hay không?” (haha, nhớ ngày xưa quá, suốt ngày bị mẹ nói nhặt từ thùng rác về. Ha ha)

Cổ mụ mụ nhìn dáng vẻ chết không buông tay của congái, bàn tay to lại nắm lên cổ tay con gái: “Mau buông tay, Chân Lãng bị ngươinắm sắp hỏng rồi.” (Maubuông tay, Lãng ca mà hỏng là tỷ hối cũng không kịp a)

“Không muốn!” Nữ oa oa (Oa= búp bê) thề bảo vệ món đồ chơi mình thích, chẳng những khôngbuông tay ngược lại còn nắm chặt hơn, “Cái này mềm mại, chơi thật tốt, concũng muốn, mẹ bảo Chân Lãng đưa cho con!”

Cô lại dùng lực, nam oa oa đáng thương nước mắt rơinhư mưa, so với vòi nước còn mãnh liệt hơn, tiếng khóc thét xuyên thủng cả máiphóng tắm: “Mẹ nha, đau đau nha.”

Chân mụ mụ vội vã ôm con, tiểu oa nhi ba tuổi đángthương, khóc kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, tan mây phá trời, ở tronglòng mẹ thút tha thút thít đáp: “Mẹ, con không cần, đau đau, cho Cổ Thược, choCổ Thược…” (Tộinghiệp soái ca của ta)

“Cổ Thược.” Chân mụ mụ sờ sờ gương mặt tham lam muốngiữ của nữ oa oa: “Cái này, phải lớn lên mới có thể cho, nếu không con chờ ChânLãng lớn lên đưa cho con?” (Hắchắc, Chân mụ mụ chơi hiểm quá)

“Thật sự?” Ánh mắt tiểu nữ oa lập tức sáng lên, chỉmột cái chớp mắt lại ảm đạm xuống: “Nếu Chân Lãng len lén đưa cho người khácthì làm thế nào?”

“Vậy con liền túm chặt lấy nó, nhất thiết đừng để nóđưa cho người khác, có được hay không?” Chân mụ mụ trong mắt loé lên tia trêuchọc, nhìn con trai khóc thảm trong lòng, thế nhưng cười vô cùng vui vẻ.

Cổ Thược kiên định gật đầu, lưu luyến không rời buônglỏng hai tay, trước khi buông tay còn không nhịn được nắm hai cái, mặt tràn đầynghiêm túc nhìn bé trai xinh đẹp trước mắt: “Chân Lãng, cậu đáp ứng tớ, sau nàycái này phải đưa cho tớ nha, không thể cho người khác.”

Nam oa oa trên mặt nước rơi tí tách, nước trên thânngười như món đồ sứ cũng rơi tí tách, vừa dùng sức gật đầu, vừa tiếp tục khócthút thít, đôi mắt đen tuyền được nước rửa qua sáng ngời, cái miệng non nớt nhỏnhắn cũng được hơi nước hấp thành màu hồng phấn, giống như cũng có thể chảynước.

Cổ Thược nhìn vẻ mặt đáng thương của hắn cuối cùngcũng có một chút cảm giác tội ác, dù sao cái này không sớm thì muộn cũng là củamình, vậy thì an ủi cái người tặng món đồ chơi này chút đi.

Cô vươn cái tay ươn ướt ra, dùng sức xoa xoa trên mặtđối phương, “Tớ thơm cậu một cái, cậu đừng khóc được không?”

Chân Lãng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chậm rãi, cóchút chần chờ —— gật gật đầu.

Cổ Thược hé ra một nụ cười ngọt lịm, bưng hai má búpbê trước mặt, từ từ tiến tới gần, hôn ra một tiếng rõ to: “Chụt!!!”

Chân mụ mụ vỗ vỗ đầu Chân Lãng: “Người ta cũng đã thơmthơm con rồi, con có phải cũng nên thơm người ta hay không?” Chân Lãng hít hítcái mũi, nhìn nữ oa mũm mĩm đã sớm cười không thấy đường trước mắt, mân mêmiệng ủy ủy khuất khuất áp sát, hai tay vẫn nắm lấy chỗ đau, nước mắt còn lởnvởn trong hốc mắt.

Mộtnam một nữ, trần truồng ôm chặt ở chung một chỗ, thỏa thuận với nhau hợp đồngbằng ‘miệng’ đầu tiên, lúc này, bọn họ ba tuổi.