Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 44: Mang thai?



Trần Đạm Nhã trợn mắt dò xét Vương Đông Quân từ trên xuống dưới: “Chà chà. Không nhìn ra, đồ vô dụng nhà anh đúng là đủ ngang ngược đó. Bà đây cũng muốn xem thử, lát nữa Đình nó dẫn người tới, anh còn kiên cường thế nào nữa?”

Nói rồi bà ta lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện cho Đình Lân.

Thấy thế, Hạ Niệm Chân giật nảy mình, vội vàng cản lại: “Mẹ. Đừng gọi, còn chê mọi chuyện chưa đủ rối loạn sao?”

“Không được. Bà đây đã không ưa thằng khốn này từ lâu rồi, bây giờ nói cái gì cũng phải để nó chịu dạy dỗ, Trần Đạm Nhã tôi sống mấy chục năm, trước kia chưa từng bị người khác được đà lấn tới, nhưng mấy ngày nay thằng nhóc này không chỉ ầm ĩ một lần, nhất định phải dạy dỗ.”

Nói xong, kéo Hạ Niệm Chân ra, gọi cho Đình Lân.

“Xin lỗi, số điện thoại mà bạn đang gọi tạm thời không nghe máy, xin gọi lại sau.”

“Ế? Sao thằng Lân nó không nghe máy chứ?”

Trần Đạm Nhã hơi nghi ngờ một chút, bà ta lại gọi cho Đình Lân lần nữa.

Kết quả vẫn không ai nghe như cũ.

Vương Đông Quân cười hỏi: “Còn muốn tôi chờ bao lâu đây, đứng rất mệt mỏi.”

Trên mặt Trần Đạm Nhã hiện lên một chút xấu hổ, trợn mắt nhìn chằm chằm Vương Đông Quân: “Anh đừng đắc ý, chờ tôi gọi lại lần nữa, nhất định có thể kết nối.”

Ngay khi bà ta chuẩn bị gọi điện thoại tiếp.

Trong nhà đột nhiên truyền đến tiếng la ngạc nhiên của Hạ Đường: “Không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Đã từng tuổi này đừng có la làng như thế, mới sáng sớm có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Trần Đạm Nhã hùng hổ nói.

Hạ Đường vội vàng giải thích rõ: “Bà vào đây nhìn cái là biết. Nhanh lên.”

Trần Đạm Nhã miễn cưỡng xoay người vào nhà.

Hạ Niệm Chân và Vương Đông Quân cũng đi vào theo.

Lúc này trên TV trong phòng đang phát tin tức buổi sáng.

Tiêu đề 1: Tập đoàn họ Đình ở thành phố Hoa Hình bị liên quan đến vụ việc làm giả giấy tờ tài chính quan trọng, ban ngành liên quan đã vào cuộc điều tra.

Tiêu đề 2: Sáng sớm hôm nay, chủ tịch tập đoàn họ Đình ở thành phố Hoa Hình - Đình Thanh gặp tai nạn xe tử vong tại chỗ.

Tiêu đề 3: Tài xế đâm Đình Thanh đã tự thú, thủ phạm là Bùi Văn, có rất nhiều khu giải trí ở Hoa Hình.

Nhìn thấy nội dung tin tức buổi sáng, bầu không khí trong phòng khách trở nên yên tĩnh lại.

Trần Đạm Nhã và Hạ Đường đều sững người ra.

Một phút trước, Trần Đạm Nhã còn khoe khoang là sẽ để nhà họ Đình dạy dỗ Vương Đông Quân.

Một phút sau, nhà họ Đình lại nhà tan cửa nát.

Thật là mất mặt mà.

Hạ Niệm Chân che miệng, vẻ mặt không thể tin được.

Chuyện cô bị Đình Lân sắp xếp bắt vào Karaoke tối qua còn rõ mồn một trước mắt, đã để lại ám ảnh ở trong lòng.

Sáng sớm ở trong phòng bệnh, Vương Đông Quân nói với cô nhà họ Đình gặp phiền phức bản thân khó bảo toàn.

Cô còn khịt mũi coi thường.

Nhưng không ngờ, chuyện này lại xảy ra thật.

Sao Vương Đông Quân biết trước chuyện này được chứ?

Nghĩ đến nơi này, Hạ Niệm Chân nhịn không được nhìn về phía Vương Đông Quân.

Gần đây cô càng ngày càng cảm thấy Vương Đông Quân trở nên không giống trước kia, có thêm một cảm giác thần bí khó hiểu.

Về phần Vương Đông Quân, nhìn thấy nội dung bản tin đương nhiên là sẽ không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Tạ Nam đích thân xử lý, đương nhiên yên tâm.

Bầu không khí yên tĩnh trong phòng khách chỉ duy trì mấy phút.

Lúc này Trần Đạm Nhã mới tức giận tắt TV, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, than thở: “Sao nhà họ Đình lại xảy ra chuyện hả? Đã nói sẽ để tôi trở thành mẹ thằng Lân, nở mày nở mặt với họ hàng rồi mà.”

Hạ Đường cũng lắc đầu: “Theo như tin tức đã nói, xem chừng nhà họ Đình không chỉ phải phá sản, mà còn phải đối mặt với rất nhiều tranh chấp về mặt pháp luật, sợ là không thể phất lên được nữa.”

Trần Đạm Nhã gật đầu, đột nhiên giống nghĩ tới điều gì, vội vàng nói với Hạ Niệm Chân: “Niệm Chân à. Mau lấy điện thoại ra xóa nick Zalo của Đình Lân đi, sau này đừng liên lạc nữa. Nhà bọn họ xảy ra nhiều chuyện như vậy, lỡ liên lụy nhà chúng ta thì xong đời.”

Hạ Niệm Chân bất đắc dĩ trả lời: “Con vốn không muốn liên lạc với nhà bọn họ.”

Trần Đạm Nhã lại lo lắng nói: “Đúng rồi. Tối hôm qua con có dùng biện pháp không? Không có sử dụng biện pháp thì mẹ bảo thằng nhóc vô dụng Vương Đông Quân đến tiệm thuốc mua cho con ngay, chứ đừng mang thai đứa con của tên xui xẻo nhà họ Đình kia.”

Hạ Niệm Chân dậm chân giải thích: “Mẹ. Con và tên khốn Đình Lân chưa xảy ra chuyện gì cả. Mẹ đừng có suy diễn lung tung.”

Lúc này Trần Đạm Nhã mới chịu ngậm miệng lại.

Nhưng Vương Đông Quân lại đen mặt.

Kiếp này anh từng gặp kẻ ty bỉ tham món hời nhỏ tránh chuyện có hại với bản thân, nhưng loại người như mẹ vợ Trần Đạm Nhã đúng là lần đầu tiên gặp.

Trình độ mặt dày quả thật đã đạt cảnh giới tối cao rồi.

Nhất là câu nói nghi ngờ Hạ Niệm Chân mang thai con của Đình Lân bảo mình đi mua thuốc vừa nãy.

Vậy mà có thể nói ra miệng được?

Thật sự không còn lời nào để nói mà.

Trần Đạm Nhã thở dài cảm thán một lát, lại quay sang nói với Vương Đông Quân: “Thằng nhóc anh đừng có vui mừng quá sớm, mặc dù nhà họ Đình xong đời, nhưng cuộc hôn nhân này hai đứa phải kết thúc, Niệm Chân nhà chúng tôi ưu tú như vậy, cho dù tìm cậu ấm có tiền hơn nhà họ Đình cũng không phải việc gì khó. Sao cũng tốt hơn loại ăn bám như anh.”

Hạ Niệm Chân thực sự không nhìn nổi cảnh Trần Đạm Nhã cứ sỉ nhục Vương Đông Quân được nữa.

Bèn đứng ra nói giúp Vương Đông Quân: “Mẹ. Mẹ đừng nói Vương Đông Quân như vậy. Bây giờ anh ấy đã là đội trưởng đội bảo vệ của địa sản Vạn Lộc, không có vô dụng như mẹ nói.”

“Đội trưởng đội bảo vệ của địa sản Vạn Lộc?”

Trần Đạm Nhã đầy ngạc nhiên, ở Hoa Hình, có thể trở thành đội trưởng đội bảo vệ của địa sản Vạn Lộc cũng là công việc rất tốt.

Chí ít, cũng không phải kẻ ăn bám như trong miệng Trần Đạm Nhã.

Những lời Hạ Niệm Chân nói, Trần Đạm Nhã hiển nhiên không tin: “Chỉ bằng với sức của cậu ta? Đừng lừa gạt mẹ. Địa sản Vạn Lộc người ta là công ty lớn cỡ nào, đồ vô dụng như cậu ta ngay cả công nhân vệ sinh cũng không làm được chứ còn nói là đội trưởng đội bảo vệ. Sao con không nói cậu ta thành tổng giám đốc mới của địa sản Vạn Lộc luôn cho rồi? Ha ha. Nếu như cậu ta thật sự trở thành tổng giám đốc mới của địa sản Vạn Lộc, bà đây mỗi bữa ăn phân uống nước tiểu cũng vui lòng.”

Nếu không phải tạm thời thân phận phải giữ bí mật, lúc này Vương Đông Quân rất muốn công bố mình thật sự là tổng giám đốc mới của địa sản Vạn Lộc.

Sự hung hãn của Trần Đạm Nhã khiến Hạ Niệm Chân đau đầu: “Muốn tin hay không thì kệ mẹ. Dù sao con sẽ không ly hôn với Vương Đông Quân đâu, hai người cũng không thể đuổi Vương Đông Quân ra khỏi nhà. Công ty của con còn rất nhiều chuyện phải xử lý, Vương Đông Quân, bây giờ anh lái xe đưa em qua đó đi.”

“Được rồi.”

Vương Đông Quân hào hứng trả lời, kết hôn ba năm, Hạ Niệm Chân chê anh làm cô mất mặt, chưa từng bảo anh chở cô qua công ty lần nào.

Bây giờ xem như mặt trời mọc ở đằng Tây rồi.

Hai người không ở lâu thêm một giây nào.

Lập tức rời đi.

Trần Đạm Nhã tức giận tới độ vỗ lên ghế sô pha chửi mắng: “Thằng khốn Vương Đông Quân này chết không yên lành đâu.”

Hạ Đường nhíu mày nghi ngờ nói: “Bà không cảm thấy hai ngày nay Vương Đông Quân giống như trở thành người khác sao?”

Trần Đạm Nhã nghiến răng nghiến lợi: “Nói nhảm. Nhắc tới nó là tức, cũng không biết nó ăn gan hùm mật báo ở đâu? Tôi thấy nó bị đứa em gái xui xẻo bị xe đâm trúng kia làm cho hóa điên thì có.”

Hạ Đường lắc đầu: “Tôi không nói ý này.”

“Vậy ý gì?”

“Bà suy nghĩ kỹ một chút, trong khoảng thời gian này, đầu tiên là Vương Đông Quân đánh thằng Lân, rồi lại đánh Hạ Điệp, thậm chí còn mua cho con gái chúng ta sợi dây chuyền mười bảy tỷ rưỡi. Chà chà. Năng lực ấy, ra tay xa hoa như vậy, nói nó thành đội trưởng đội bảo vệ địa sản Vạn Lộc tôi cũng không tin, nhưng biết đâu nó đột nhiên có tiền, ví dụ như trúng số?”

Trần Đạm Nhã không tin: “Không đến mức đó đâu. Với cái số mạng xui xẻo kia của Vương Đông Quân, nó mà trúng số thì bà đây ra ngoài đường nhặt toàn vàng.”

“Vậy lỡ như thì sao?”

Trần Đạm Nhã hừ lạnh, trả lời hùng hồn: “Ha ha. Cho dù lỡ như trúng thưởng thì đó cũng là của nhà ta. Dù sao bây giờ nó và Niệm Chân vẫn là vợ chồng, chờ ly hôn rồi, nó đừng mơ giữ được một đồng trong túi.”

Hạ Đường cười ha ha: “Đúng rồi, đồ đạc để ở cửa kia…”

Trần Đạm Nhã không nhịn được nói: “Trước mắt ông cứ chuyển vào đi, chờ đuổi Vương Đông Quân đi được rồi thì lại ném ra.”