Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính

Chương 16: Sẽ có người ra tay dạy dỗ​



Khương Mạt Lỵ tự nhận cô không phải một người sẽ bị cái gọi là tình yêu nam nữ vây khốn.

Trên thế giới này, cô chính là người theo đuổi chuyện vui vẻ. Còn chuyện tình cảm thực sự không cần giới hạn, muốn nói hiện tại Khương Mạt Lỵ đối với Hoắc Tự Hàn không động tâm đó là không có khả năng, lớn lên đẹp trai, dáng người đẹp, có năng lực, còn chi tiền cho người yêu, loại đàn ông như này thử hỏi có mấy người gặp được mà không tâm động đâu?

Chỉ là, so với việc động tâm, cô càng quan tâm hơn chính là tâm tình luôn vui vẻ, thoải mái dễ chịu.

Tất nhiên đây cũng chỉ là lời nói văn vẻ, còn tuân theo lời nói trong nội tâm thì chính là, Khương Mạt Lỵ cảm thấy, vẫn là do cô không đủ thích Hoắc Tự Hàn.

* * *

Rời khỏi chung cư Hương Sơn, ngồi trên xe, trong nháy mắt Khương Mạt Lỵ đã đem Hoắc Tự Hàn vứt ra khỏi lòng, những năm gần đây cô đã sớm luyện thành bản lĩnh vứt bỏ hết những chuyện rối rắm làm cô khó chịu ra khỏi lòng mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, muốn để cho cuộc sống của chính mình ngày càng trở nên vui vẻ thì cần phải bỏ qua tất cả những người làm cô phiền lòng, ví dụ như Hoắc Tự Hàn.

Khương Bạch Lịch nhìn thấy bộ dáng thâm trầm của chị gái, thấp giọng hỏi: "Chị cùng anh ấy thật sự chia tay?"

Mặc dù đối với tài xế của mình Khương Mạt Lỵ vô cùng tín nhiệm, chú Lưu chính là người kín miệng, nhưng cô vẫn là không muốn để cho người khác biết cô cùng Hoắc Tự Hàn từng nói chuyện yêu đường, nhân tiện nói: "Chuyện của người lớn trẻ con bớt can thiệp vào, còn nữa, đem miệng của em giữ cho chặt chẽ, từ giờ trở đi, chỉ cần có thêm người nào biết chuyện này, chị cũng sẽ tính ở trên đầu em, đến lúc đó sẽ làm cho em đẹp mặt."

"Oan uổng." Khương Bạch Lịch vội vàng ở bên miệng làm động tác kéo khóa, "Yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói."

"Ngoan."

Khương Mạt Lỵ cùng mẹ có chung ý kiến, chuyện Khương Bạch Lịch yêu qua mạng bị người khác lừa tiền, tuyệt đối không thể nói ra, cho dù là ba cũng không nói.

Mẹ con ba người cũng không có hẹn gặp nhau trong nhà, mà hẹn tại hội sở làm đẹp dưới danh nghĩa của mẹ Khương.

Mẹ Khương nghe xong đầu đuôi sự tình, dùng tay nhéo nhéo mũi, hơi không kiên nhẫn nhìn con trai một chút rồi nói: "Mẹ muốn gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tôn hỏi thăm một chút. Lúc trước khi sinh con ra, có phải đã mang nhầm con về nhà hay không."

"..."

Khương Bạch Lịch ngồi ở trên ghế sô pha, cúi đầu không nói lời nào, vì cậu biết, một khi há mồm ra, cho dù là không phát ra âm thanh thì mẹ cùng chị gái sẽ cùng nhau dùng những từ ngữ bi phẫn mà công kích cậu.

Có đôi khi cậu cũng không hiểu rõ, vì cái gì người được người bên ngoài khen ngợi là ôn nhu, hiền lành như mẹ và chị gái, lại đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy. Nếu như không phải cậu có một tinh thần mạnh mẽ, ngoan cường thì đã sớm hận không thể đi tự sát.

"Thôi quên đi." Khương Mạt Lỵ mở miệng, "Nhóc đã biết sai, mà mẹ, nói thật, cô bé kia có kỹ thuật chỉnh sửa ảnh rất tốt, còn giỏi hơn Ngải Đạt nhiều."

"Thật sao?" Mẹ Khương lập tức lại cùng Khương Mạt Lỵ xem ảnh chụp trong điện thoại di động của Khương Bạch Lịch, hai mẹ con cùng nhau tán thưởng, đều nói muốn thuê người bạn gái qua mạng này của con trai về làm người chỉnh sửa ảnh, loại trình độ cùng kỹ thuật như này thật sự là vô cùng trân quý.

Sau khi ca ngợi xong, mẹ Khương lại thuận miệng hỏi: "Nhưng mà, Bạch Lịch, con với Hoắc Tự Hàn rất quen thuộc sao? Đây là chuyện từ khi nào, sao mẹ lại không biết?"

Cho dù là mẹ Khương thì bà cũng không biết con gái đã từng nói chuyện yêu đương với Hoắc Tự Hàn.

Khương Mạt Lỵ thậm chí còn không cần dùng ánh mắt để ám chỉ thì Khương Bạch Lịch đã giống như người mất trí nhớ, rất tự nhiên nói dối: "Cũng không tính là rất quen thuộc, anh trai của bạn con có quan hệ rất tốt với anhTự Hàn, trước đó cũng từng gặp qua, có thể là lúc đó ở sân bay con quá thất thố nên anh Tự Hàn lo lắng mới đem con về nhà, đoán chừng là sợ con xảy ra chuyện."

"Như vậy à." Mẹ Khương gật đầu, lại nhìn về phía con gái: "Sao Hoắc Tự Hàn lại có số điện thoại của con mà gọi cho con?"

Khương Mạt Lỵ chớp chớp mắt: "Con cùng Giai Oái có quan hệ tốt như vậy, anh ấy lại là anh trai của Giai Oái mà."

Đối với nhà họ Hoắc, những chuyện kia cũng chỉ là biết được da lông, mẹ Khương có chút lo nghĩ: "Chẳng lẽ quan hệ của hai anh em đó đã tốt hơn rồi?"

Khương Bạch Lịch lớn tiếng ồn ào: "Mẹ, triệu chứng chủ yếu của người tiến vào thời mãn kinh chính là đặc biệt để bụng đối với những chuyện không liên quan tới mình! Quan hệ giữa anh em bọn họ như thế nào, cần chúng ta phải quan tâm sao!"

Nghe được ba chữ "thời mãn kinh" này liền khiến da đầu mẹ Khương trở nên tê dại, phản ứng đầu tiên chính là: "Vậy chúng ta tâm sự chuyện con bị người yêu qua mạng lừa bốn, năm vạn?"

Mặc dù mẹ Khương cùng Khương Mạt Lỵ đều cảm thấy con trai/ em trai bị lừa là chuyện không thể tưởng tượng nổi, dù sao cứ mang từng người của nhà họ Khương ra mà xem, không có ai mà không khôn khéo, nhưng vừa thấy ảnh chụp của cô bé kia gửi cho con trai, hai mẹ con đều rõ ràng. Bốn, năm vạn tệ đối với gia đình bình thường mà nói cũng không phải nhỏ, nhưng ở những nhà khá giả, đặt ở nhà họ Khương cũng không là bao nhiêu, ngã một lần khôn hơn một chút, chỉ cần sau này nhóc có sự đề phòng đối với những người quen biết trên mạng nhiều hơn, vậy số tiền này coi như cũng rất đáng giá.

Sau khi giải quyết rõ ràng, mẹ con ba người từ hội sở làm đẹp đi ra, lập tức đem chuyện này xóa bỏ khỏi trí nhớ.

Khương Mạt Lỵ cũng đã từng trải qua lứa tuổi này nên biết rõ, nói một câu hai câu không thành vấn đề, nhưng nếu cứ một mực níu lấy chuyện này không thả, làm không tốt thì sẽ khiến nó biến thành chuyện lớn, cũng sẽ làm cho tâm lý của em trai trở nên phản nghịch.

* * *##===

Về đến nhà, Khương Mạt Lỵ theo thói quen hàng ngày xem tin tức trên Wechat.

Nếu như cô không có tiếp nhận mà cũng không có cự tuyệt người theo đuổi, vậy định nghĩa theo lốp xe dự phòng thì hiện tại trên tay cô có ba, bốn cái lốp xe dự phòng. Nhậm Tu Dương là người có giá trị nhan sắc cao nhất, cũng là gia thế bối cảnh xếp ở vị trí tốt nhất.

Vốn dĩ trước ngày gặp mặt ăn tối cùng Nhậm Tu Dương, Khương Mạt Lỵ cảm thấy giai đoạn hiện tại, cô cũng sẽ không cùng ai kết hôn, cho nên cô muốn tìm người đẹp trai, cô đã chuẩn bị đem Nhậm Tu Dương trên danh sách lốp xe dự phòng lôi ra bỏ vào danh sách ứng cử của bạn trai, nhưng sau buổi tối hôm ấy cô lại cảm thấy hình như cô cần phải suy tính thêm một chút.

Trước mắt Nhậm Tu Dương ngoài dáng dấp đẹp trai làm ưu thế thì không có điểm nào khác khiến cô động tâm. Không biết khen ngợi, dỗ dành, năng lực cũng bình thường, hiện tại cũng không có công việc ổn định, cũng không có năng khiếu nói chuyện phiếm.. Là cô yêu cầu quá cao sao?

Nhưng cô đối với chính mình luôn luôn rất nghiêm khắc, nhìn cô một chút mà xem, vì để cho chính mình có thể nói chuyện phiếm một cách thú vị, mỗi ngày lúc rảnh rỗi cô liền ngâm mình ở trên mạng, không chỉ như vậy, cô còn kiên trì mỗi tuần đọc một quyển sách, chính là không muốn để cho đầu mình trống rỗng.

Hiện tại cô cũng đang học tập ở nước ngoài, tinh thông vài ngôn ngữ, gia thế lại tốt, chỉ như vậy cô đã thỏa mãn sao? Không có! Như vậy mà đã lười biếng sao? Không có!

Vốn là từ lúc sinh ra, cuộc đời của cô đều đã được lên kế hoạch, cô có thể tiêu sái ngồi ăn rồi chờ chết, chỉ là cô không cam tâm sống như vậy, cũng không hài lòng, mỗi phương diện đều nhanh chóng tự mình tu luyện thành Khương ba tốt, à, không, không đúng, là Khương hai tốt, dù sao cô không có tâm tốt, chỉ là nói lời tốt và làm việc tốt thôi, nhưng mà để làm hai tốt cũng không đơn giản, cô nắm lỗ mũi làm thánh mẫu, chính là vì để cho giá trị nhan sắc tăng vọt, từ mười hai tuổi đến hai mươi tuổi, tổng cộng tám năm, cô đã cố gắng để cho mình từ trình độ nhan sắc của người qua đường giáp trở thành tiểu nữ thần ở trong vòng, đây là chuyện mà cô phải dốc lòng đến mức nào!

Bây giờ cô là cái dạng gì? Người thì đẹp, giọng nói thì ngọt ngào, da trắng, có tiền, thông minh thú vị, cho nên lần nữa trở lại vấn đề vừa rồi kia, yêu cầu của cô cao sao? Rõ ràng một chút đều không cao!

Nghĩ tới đây, trong lòng Khương Mạt Lỵ cũng không có bất luận gánh nặng gì, cũng không nhìn mớ tin nhắn mà Nhậm Tu Dương gửi tới.

Loại người này ỷ có gia thế tốt cùng bề ngoài tốt, không có chí tiến thủ, không muốn làm người tiến bộ hơn, cô vẫn là phải suy nghĩ thật tốt mới được, anh ta có đáng giá để cô phải nói chuyện yêu đương hay không.

* * *###====

Trên bãi đua xe, Tạ Tranh bị đám người vây quanh ngồi nghỉ ngơi, còn chưa có ngồi xuống, trong tay đã bị nhét một chiếc điện thoại.

Lưu Bằng 'sách' một tiếng: "Tôi thật sự nhìn không ra, cũng không biết Mạt Lỵ nghĩ như thế nào, thế mà cùng tên nhà họ Nhậm kia ra ngoài hẹn gặp mặt ăn cơm, cô ấy thật đúng là trước sau như một, chỉ xem mặt, tên tiểu tử này, ta nhìn trái nhìn phải cũng không thấy ngoài dáng dấp đẹp trai anh ta có gì khác!"

Trên cơ bản người đàn ông nào cũng đều cảm thấy chính mình đẹp trai. So với minh tinh còn đẹp trai hơn.

Tạ Tranh cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, tiện tay mở ra, đây là một cái group chat, bên trong nhóm trên cơ bản đều là thế hệ nhị đại ở Cảnh Thành, bên trong cũng không có nữ, cho nên bình thường nội dung nói chuyện phiếm cũng là chay mặn không kị.

"Ngọa tào, @ Anh Tranh, Mạt Lỵ cùng Nhậm Tu Dương ra ngoài hẹn hò, rất nhiều người đều biết, đều đang đoán tên nhóc này có phải đã theo đuổi thành công một mỹ nhân của Cảnh Thành hay không?"

"Anh Tranh, anh lại mặc kệ không tiếp tục quản như thế, làm không tốt thì phải rưng rưng nước mắt mà nhìn Mạt Lỵ gả cho người khác đó."

Bên trong vòng tròn ở Cảnh Thành này có người nào không biết Tạ Tranh thích Khương Mạt Lỵ.

Lúc còn học sơ trung chỉ vì cô ấy mà đánh nhau ẩu đả, hai năm trước có cô bạn gái cũng đặc biệt giống Khương Mạt Lỵ.

Tạ Tranh đọc những tin tức này, cũng không nói chuyện đã ném điện thoại di động cho Lưu Bằng, chính mình mở một chai nước suối uống.

Thật ra bên trong vòng tròn này, nhân khí của Tạ Tranh cũng không tệ, dáng dấp mặc dù không tính là rất đẹp trai, nhưng loại khí chất ngông cuồng trên người thì không người nào cũng có, vô cùng nam tính, vô cùng hấp dẫn người khác.
Lưu Bằng hiểu rõ Tạ Tranh, chớ nhìn hiện tại ngoài mặt giống như không có phản ứng gì, nhưng trong lòng Tạ Tranh chắc đang hận không thể đem Nhậm Tu Dương ra chém.

Lưu Bằng lấy cùi chỏ đụng đụng Tạ Tranh, hạ giọng nói: "Làm sao, mặc kệ à? Tùy ý bọn họ phát triển sao?"

Tạ Tranh ngửa đầu đem một chai nước khoáng uống hơn phân nửa, rồi lắc đầu: "Tôi mặc kệ, tự nhiên có người khác quản."

"Đây là có ý gì?" Lưu Bằng truy hỏi.

Tạ Tranh lại không muốn nói gì thêm, mặc kệ Lưu Bằng một mực líu lo không ngừng, anh ta cũng không nói thêm nửa chữ.

Nhậm Tu Dương? Tạ Tranh cười, ý cười không đạt đáy mắt.

Chỉ sợ là lập tức sẽ có người ra tay dạy cho tên nhóc này biết, Mạt Lỵ chỉ có thể nhìn từ xa. A, không, không đúng, ngay cả đứng từ xa mà nhìn cũng không được.