Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Chương 8: Nửa đêm say mê nhìn mỹ nhân tắm



Lam Anh cười nhạt, "Đi thành thói quen, cũngkhông cảm thấy xa lắm."

Đường Thải Nhi nắmquyền rơi lệ, kẻ có tiền thật đáng ghét mà. . . . . .

Xuyên qua rừng câynhỏ, một tòa kiến trúc thanh nhã xuất hiện trước mắt, ngẩng đầu nhìn lầu hai,mơ hồ có thể thấy được năm, sáu nha hoàn đang bận rộn bày biện thức ăn và rótrượu.

Kẻ có tiền chínhlà kẻ có tiền, ngay cả ăn cơm cũng xa hoa như vậy.

Đường Thải Nhi hâmmộ trong lòng, liền nhìn thấy Lam Anh thẳng lưng rảo bước đi vào tòa nhà, mấytên nô bộc khom người xuống, "Thành chủ, rượu và thức ăn đã chuẩn bịtốt."

Đường Thải Nhitrừng mắt nhìn, đưa bàn tay run rẩy ra muốn gọi Lam Anh lại, người phía trướccảm nhận được người phía sau đang kinh ngạc mới xoay người lại cười.

"Lam đại ca.. . . . . Huynh là Thành chủ?"

"Thành chủGiang thành Lam Anh."

"Không tráchđược có tiền như vậy. . . . . ." Đường Thải Nhi hơi cúi đầu cười tà,không ngờ mình lại nhận một thành chủ làm đại ca, rất có mặt mũi nha.

Dạ Ngu Ngốc cúiđầu nhìn khóe miệng Đường Thải Nhi có chút co giật, nghi hoặc đưa tay sờ khóemiệng của nàng, "Thải Nhi, mặt của ngươi bị đau sao? Có muốn Dạ Nhigiúp ngươi thổi một chút hay không?"

". . . . .."

Vì vậy trên lầuhai không khí có vẻ quỷ dị, mùi thức ăn thơm ngon xông vào mũi, làm cho ĐườngThải Nhi thèm ăn, nhìn lên trên bàn, phía trên bày năm món ăn chính: Là cá rôTùng Giang, cua sống hồ Dương Trừng, tôm Định Hải, cá rồng Giang Nam, gà ăn màyHàng Châu. Những thứ này vốn là tuyệt đối không có khả năng ở chung một chỗ,mỗi một địa phương đều có đặc sản, giờ phút này lại cùng xuất hiện trên bàn gỗnho nhỏ này khiến cho Đường Thải Nhi chắc lưỡi.

Tuyệt đối là kẻ cótiền. . . . . .

"Hai vịmời." Lam Anh cười chân thành ngồi xuống, "Thải Nhi đã rấtđói bụng, không nên khách khí."

"Ừ! Lam đạica thật thoải mái!" Đường Thải Nhi không khách khí động đũa.

"Tiếng Lamđại ca này tại sao nghe Thải Nhi gọi lại êm tai đến vậy nhỉ?" Lam Anhcười dịu dàng, đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn Đường Thải Nhi.

"A? Vậy tagọi thêm mấy tiếng, Lam đại ca chẳng phải là muốn đem Giang thành này tặng chota chứ? Ha ha!" Đường Thải Nhi cười sảng khoái, đồng thời vài tên thịvệ đứng trong góc cũng rút kiếm bên hông ra.

Rút ra một tấc,thoáng chốc, tiếng cười yếu ớt, vội nói: "Đùa thôi, Lam đại ca sẽkhông để trong lòng chứ ~"

Lam Anh cười nhưtắm gió xuân, giọng nói dịu dàng như ngọc, "Có gì không thể? Nếu ThảiNhi thích, đại ca liền đem Giang thành này tặng cho ngươi."

Đường Thải Nhinhấp ngụm nước trà, lau mồ hôi đang rỉ ra trên trán, "Công lực trêuđùa của Lam đại ca thật là không kém gì Thải Nhi, hổ thẹn hổ thẹn, bội phục bộiphục."

"Ha ha!"Lam Anh không khỏi hắng giọng cười một tiếng, "Còn Thải Nhi là trướcsau như một . . . . . . Thú vị. . . . . ."

Trước sau như một?Đường Thải Nhi ngẩn người, "Đại ca nói như thế nào lại giống như đãtừng biết ta."

Lam Anh không hềnhiều lời nữa, cười cười cầm chén rượu lên khẽ uống.

Một bên Đương ThảiNhi trò chuyện xã giao với Lam Anh, bên khác Dạ Ngu Ngốc đang liều mạng gặmcánh gà. Nắm chiếc đũa ra sức bẻ, gà nướng "Vèo" Một phát giương cánhbay cao.

Vẻ mặt Đường ThảiNhi không chút thay đổi nhìn gương mặt sửng sốt của Dạ Ngu Ngốc, bình tĩnh giơtay lên đưa về phía đỉnh đầu của mình, đem con gà quay cắm trên búi tóc củamình cầm xuống, sau đó lửa giận bừng bừng, nhảy người lên chỉ vào Dạ Ngu Ngốcla ầm ĩ: "Ngươi muốn dùng con gà này để giết ta sao? ! Hả?!" Vừa nói vừa ném gà quay về phía Dạ Ngu Ngốc, kết quả dùng sức quámức, gà quay thuận thế bay từ cửa sổ bay xuống lầu dưới.

"A!" Ngaysau đó ở lầu dưới truyền đến một tiếng thét thê thảm rồi hạnh phúc.

Lam Anh nhìn gà ănmày được hắn cố ý vận chuyển từ Hàng Châu tới cứ như vậy "Vèo" biếnmất ngay trước mắt, trong lòng có chút buồn bã, nhưng không phải là đau lòng vìtiếc tiền, mà là tiếc hận, con gà này thật đáng thương, chết cũng đã chết rồi,lại còn bị người ta đem ra làm hung khí bay lên tận hai lần.

Bữa tối đang sôinổi bỗng chốc như rơi vào trong sương mù, khó bề phân biệt không khí này lúcnào sẽ kết thúc. Lam Anh nói còn có việc nên không tiện ở lại tiếp đón, ĐườngThải Nhi cười ha ha tạm biệt Lam Anh, sau đó dắt theo Dạ Ngu Ngốc đi đến phòngkhách ở hậu viện, đương nhiên, là có người hầu dẫn đường.

"Dạ Ngu Ngốc,ta mới nhớ tới, ta ngủ mê mấy ngày?"

"Hả? Buổisáng gặp tiểu Lam Lam, Thải Nhi ngươi buổi tối đã tỉnh nha!"

"Ừ. . . . .." Đường Thải Nhi gật đầu một cái, "Ta ba ngày không ngủrồi, tại sao chỉ bất tỉnh có một lát như vậy chứ. . . . . ."

"Thải Nhinhất định là bị đói tỉnh!" Cặp mắt Dạ Ngu Ngốc lóe ra tia thông minh,la lên.

Biểu tình củaĐường Thải Nhi như ăn phải gừng, nghiêng đầu nhìn Dạ Ngu Ngốc, nhẹ giọnghỏi: "Có cần thiết lớn tiếng như vậy không?"

Chung quanh ngườiquét sân, nhổ cỏ, đi lại bối rối, sửng sốt một lúc, sau đó lại ai làm chuyệnnấy.

"Bạch côngtử, mời ở chỗ này." Nô bộc mở cửa phòng ra, đưa tay khom người xuống.

Dạ Ngu Ngốc vểnhmiệng lên, "Không muốn, ta muốn cùng Thải Nhi ở một phòng!"

Vừa dứt lời, bên cạnhliền "Rầm" Tiếng đóng cửa vang lên, Dạ Ngu Ngốc quay đầunhìn lại, phát hiện bên cạnh đã sớm trống không, ngay sau đó giọng nói củaĐường Thải Nhi truyền đến từ trong phòng, "Cửa phòng của ta đã hạ độcdược, chớ có vào."

"Nương tử~~~~" Dạ Ngu Ngốc kêu la thê thảm như quỷ hồn, dọa cho người khác sợchạy mất dạng, biến mất ở hậu viện yên tĩnh.

Đêm khuya, đườngThải Nhi đạp chăn ngủ đến chết đi sống lại, trong phòng tối tràn ngập mùi đànhương thư thái, khiến cho nàng nằm mơ cũng cười giống như sắc lang.

Lật người một cái,duỗi chân dài ra, cánh tay mò mẫm, đúng là mò được một khuôn ngự quen thuộc.

"Ha ha. . . .. . Mỹ nhân? A nha nha, làm thế nào lại có mộng xuân đây ~ người ta sẽ xấu hổ.Ha ha. . . . . . A ha ha. . . . . ." Đường Thải Nhi nhắm mắt lại lẩmbẩm nói.

"Ha ha, nươngtử, không được sờ lung tung, nhột, nhột, ha ha."

Nghe "Nươngtử", trong nháy mắt da đầu Đường Thải Nhi tê rần, cặp mắt bỗng nhiên mởra, nhờ ánh trăng thấy rõ khuôn mặt tinh tế như điêu khắc bên gối, hoàn mỹkhông sứt mẻ, há miệng thở dốc, sau đó đá chân một cái.

"A!"

Dạ Ngu Ngốc bị đạpmột phát không chút lưu tình rớt xuống giường, nằm trên mặt đất kêu đau mộthồi.

"Nương tử, ôô. . . . . . Đau."

"Ngươi dámnửa đêm bò lên trên giường lão nương! Ngươi không muốn sống phải không? !" ĐườngThải Nhi quỳ gối trên giường, một tay chống nạnh một tay chỉ vào Dạ Ngu Ngốc,giống như bà mẹ kế, đôi mắt âm ngoan nhìn chằm chằm vào nam tử nào đó đang chậmrãi bò dậy.

"Dạ Nhi sợngủ một mình. . . . . ." Dạ Ngu Ngốc ủy khuất cúi đầu, đôi mắt nhưngọc lưu ly thỉnh thoảng chuyển sang nhìn Đường Thải Nhi, thấy bộ dạng tức giậncủa nàng, lại chuyển ánh mắt sang cửa gỗ.

"Sợ cái gì? !Ai ăn thịt ngươi hả!"

"Chính làkhông muốn ngủ một mình!"

"Ngươi. . . .. ."

"Nương tử, DạNhi buồn ngủ, ngủ đi ~" Dạ Ngu Ngốc ngáp một cái, nhấc chân đi tớigiường hẹp.

"Ngươi đừngtới đây! Ngươi bao lâu rồi không có tắm!" Đường Thải Nhi đưa tay đỡtrước ngực người nào đó.

Dạ Ngu Ngốc lệchđầu suy nghĩ, mở trừng hai mắt, dưới ánh trăng, đôi mắt kia lóe sáng động lòngngười, chỉ cần lóe lên như vậy cũng khiến Đường Thải Nhi hiểu, hắn. . . . . .Không có tắm. . . . . .

"Ừ. . . . . .Éc. . . . . . A. . . . . . Không muốn. . . . . . Thải Nhi. . . . . . Khôngmuốn. . . . . ."

"Dạ Nhi, nhịnđược, buông lỏng một chút."

"A a a, đau.. . . . . Không muốn. . . . . ."

"Ngoan DạNhi, ta còn không động đây."

"Đau. . . . .."

"Ô ô. . . . .. Ưm. . . . . . Ô ô. . . . . ."

"Thải Nhi,không muốn, không muốn nhanh như vậy. . . . . . A. . . . . . Không chịu được. .. . . . A. . . . . ."

"Trời ạ!Không dùng sức, thế nào đem ngươi rửa sạch sẻ a? ! A? !" Đường ThảiNhi quấn vải trắng trên tay, hướng về phía lưng Dạ Ngu Ngốc hăm hở xoa xoa,nghe hắn không ngừng kêu đau, Đường Thải Nhi vung vải trắng lên, ném vào trongthùng gỗ, phẫn hận hô.

Dạ Ngu Ngốc ngâmmình trong thùng gỗ, đỏ mắt nhìn về phía Đường Thải Nhi, "Nhưng màThải Nhi, thật là đau. . . . . ." Hắn là đại thiếu gia da mỏng thịtnộn, không chống lại được kiểu cọ sát như cuồng phong bạo vũ của Đường ThảiNhi. . . . . . . . . . . .

Đường Thải Nhi thởhổn hển, lại không dám nhìn kỹ vóc dáng mê người của Dạ Ngu Ngốc, lồng ngựctráng kiện kia, còn có. . . . . . Nàng không có nhìn! A! Nơi đó nàng còn chưathấy! A ha ha! Nhưng mà. . . . . . Lúc giúp hắn cởi quần áo, không cẩn thậnnhìn lướt qua mà thôi, chỉ liếc mắt một cái. . . . . .

Dạ Ngu Ngốc khẽđứng lên, lồng ngực dính đầy bọt nước, chỗ mập mờ vừa vặn bị tấm vải trắng ngăncách, hắn nhẹ nhàng áp sát vào khuôn mặt Đường Thải Nhi, chớp mắt cười mộttiếng, "Thải Nhi không cần lấy vải lau có được không? Lấy tay tắm choDạ Nhi đi!"

Mặt Đường Thải Nhitrong nháy mắt đỏ lên, lấy tay. . . . . . Lấy tay. . . . . .

"Ngươi thậtlà. . . . . ." Đường Thải Nhi vừa muốn mắng, lại nhìn thấy tay củamình bị Dạ Ngu Ngốc đặt ở cái to lớn trên da thịt.

Chóp mũi nóng lên,chỉ cảm thấy một cổ nhiệt lưu chậm rãi chảy ra.

"A! Thải Nhi,mũi của ngươi!"

"Sao?" ĐườngThải Nhi sớm đã bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, đưa tay ra sờ dưới cánh mũi,nhìn trên ngón tay dính đầy máu, bình tĩnh cười một tiếng, "Khôngphải sợ, máu mũi mà thôi, ha ha, ha ha ha. . . . . ."

Dạ Ngu Ngốc, duỗingón tay ra nâng cằm Đường Thải Nhi, rửa sạch sẽ máu dưới mũi nàng, sau đódịu dàng cười một tiếng, "Thải Nhi, cùng Dạ Nhi tắm đi ~"

“Phốc” Máumũi lần nữa anh dũng chảy ra. . . . . .

-----------

Mà lúc này ở ngoàicửa sổ, Lam Anh một thân hồng y đứng dưới tàng cây, nhìn hai bóng người in trêncửa sổ trong phòng khách, nghe bên trong nhà lúc nào cũng truyền đến tiếng cườiđùa, đôi lông mày không nhịn được mà nhăn lại. Gió đêm thổi qua, nghe đượctiếng xào xạc của cành lá, hắn nhắm mắt dịu dàng nói: "Xuất hiệnđi."

Một nhân ảnh tựtrên cây nhảy xuống, quỳ một gối ở sau lưng Lam Anh, "Tham kiến chủtử."

"Ngươi đã trara lai lịch của người này chưa?"

"Báo cáo chủtử, không thể tra ra, không có tài liệu nào nói về Bạch Si Dạ cả."

Lam Anh nâng tay,bóng đen sau lưng lần nữa biến mất.

Cùng lúc đó, cửaphòng chợt mở ra, Đường Thải Nhi thò đầu ra ngoài, bưng thùng nước trong tayquan sát hai phía, sau đó bước nhẹ đến nhà bếp.

"Hi vọngngười chưa rõ lai lịch này, sẽ không mang đến nguy hiểm chongươi." Cặp mắt Lam Anh thoáng qua một tia lo lắng, sau đó trở vềlãnh đạm vốn có, xoay người rời khỏi hậu viện.

----------------

Đường Thải Nhi thảtay áo xuống, duỗi tay tháo tóc dài lỏng lẽo ra, "Tắm rửa sạch sẽ rồilên giường ngủ đi, đại gia ta muốn gội đầu."

Dạ Ngu Ngốc mặcquần áo màu trắng, sợi dây bên hông bị Đường Thải Nhi thắt một cái nơ bướm,nhìn thấy nương tử thả mái tóc dài ra, cặp mắt sáng lên, chạy tới bên ngườinàng, "Nương tử! Dạ Nhi giúp ngươi tắm!" Nói xong, bổ nhàovề phía trước, Đường Thải Nhi tránh qua một bên, liền nhìn thấy một người nàođó bản lĩnh kém cỏi nhào vào bên trong thùng gỗ.

"Đồ ngốc nhàngươi! Mới vừa thay quần áo xong, ngươi lại làm ướt!" Đường Thải Nhichống nạnh nhìn Dạ Ngu Ngốc bị sặc nước, có chút dở khóc dở cười.

Dạ Ngu Ngốc chậmrãi cười ha ha một tiếng, đưa hai cánh tay ôm Đường Thải Nhi kéo vào thùng tắm.

"Ngươi!" ĐườngThải Nhi ngã trong thùng tắm, chết sống cũng không nghĩ tới, Dạ Ngu Ngốc thuầntình đến cái gì cũng không hiểu, không ngờ lại hư hỏng đến mức kéo mình xuốngnước, "A! Khụ khụ. . . . . ."

Dạ Ngu Ngốc ômĐường Thải Nhi, kinh ngạc nói: "Thân thể nương tử thật mềm nha! Ômthật thoải mái ~ Dạ Nhi muốn ôm nhiều hơn ~~" Hắn nói xong, đưa mộtbàn tay to lên phía trước, đặt ở miếng đất vô cùng quý giá của nữ nhân. . . . ..

Thân thể ĐườngThải Nhi tê rần, cứng ngắc ở trong thùng gỗ.

"Dạ Nhi. . .. . ."

"Ừ. . . . .."

". . . . .."

"Đây là cáigì? Tại sao Dạ Nhi không có?" Dạ Ngu Ngốc nghi vấn, thuận tay bóp nhẹhai cái.

"Dạ Nhi. . .. . . Thú vị sao?"

"Thú vị~"

"Bốp" Mộttiếng vang thật lớn xẹt qua bầu trời đêm tĩnh mịch, Đường Thải Nhi mở to haimắt nhìn chằm chằm bộ dạng tội nghiệp của Dạ Ngu Ngốc trước mặt, cùng với bênmá có năm dấu tay hồng hồng, "Sờ nữa, chặt tay!"

"Ô ô. . . . .. Nương tử thật hung dữ. . . . . ."