Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 112: Nhốt vào địa lao



Trong ngự hoa viên, Tiêu Dật Hiên còn đang cùng Hạ Vân Hi giao thủ, có lẽ hắn muốn bắt sống nên nhiều chiêu cũng xuống tay lưu tình, không xuất hết toàn lực. Mà Vân Hi lại xuất nhiều chiêu ác độc, tay trái tay phải đồng thời xuất chiêu, vì vậy hai người nhất thời cùng đánh ngang tay.

Sau khi Tiêu Dật Phong đi tới, đột nhiên phi thân nhảy vào vòng chiến, cùng Tiêu Dật Hiên liên thủ, Vân Hi rất nhanh liền bị dồn vào thế yếu, vai trái trúng một chưởng, loạng choạng mấy bước, thiếu chút nữa ngã nhào.

Tiêu Dật Dương ở bên lo lắng nhìn, không biết nên tiến lên hay không, hắn đã biết Vân Hi đả thương phụ thân, nhưng sự tình chưa rõ rang thì hắn vẫn không tin nàng là người ác độc như thế, nói không chừng còn có hiểu lầm gì.

Hạ Vân Hi càng đánh càng cố hết sức, đầu cũng càng ngày càng choáng váng, thân thể tựa hồ có cái gì đó đang chạy mất, đồng tử màu tím cũng dần tan rã, hoàn toàn không có ngoan độc như lúc trước. Không còn một chút thần sắc, sau lưng bị Tiêu Dật Hiên đánh một chưởng, cả người té bay ra ngoài.

Tiêu Dật Phong căng thẳng, vốn định nhảy lên đỡ nàng, nhưng nhớ lại phụ thân bị trọng thương hoàn toàn là nàng một tay tạo thành, hận ý trở lại trong lòng, cứng rắn dừng chân.

Hạ Vân Hi ngã nhào trên đất, nàng đau đến cơ hồ ngất xỉu.

Tiêu Dật Dương vội vàng đi tới.”Vân Hi! Vân Hi! Nàng không sao chớ?” Vừa nói vừa đỡ nàng dậy, động tác thập phần nhu hòa.

“. . . . . . Dật dương?” Trấn tĩnh một lúc, nàng mới từ trong cơn đau đớn lấy lại tinh thần, nhìn hắn chòng chọc một hồi, mới nghi ngờ mở miệng. “Ta tại sao lại ở chỗ này?”

“Nàng . . . . .” Tiêu Dật Dương sững sờ, không xác định chắc chắn nhìn nàng. “Nàng không biết mình đã làm gì sao?”

“Ta làm gì?” Hạ Vân Hi lắc đầu một cái, mặt mờ mịt. Nàng không phải đang ngủ ư, sao lại tới đây?

“Thật đúng là giỏi diễn trò, Hạ cô nương!” Một bên Tiêu Dật Hiên lạnh lùng nói. “Sau khi đả thương người mới giả bộ vô tội, không phải đã muộn sao?”

Đả thương người? Thương người nào? Hạ Vân Hi ngây ngẩn cả người, quay đầu, đang muốn lên tiếng hỏi lại nhìn thấy Tiêu Dật Phong cũng đang ở đây, hơn nữa sắc mặt tái xanh rất khó coi, trong lòng nghi ngờ sâu hơn ——

“Dật Phong!”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Tiêu Dật Phong trong mắt thịnh nộ, hận ý vô cùng.

Hắn lại bị một nữ nhân đùa giỡn như vậy, còn ngu ngốc đi yêu nàng, còn thề muốn cho nàng cả đời hạnh phúc. Kết quả đổi lấy là sự lợi dụng của nàng, thiếu chút nữa hại chết phụ hoàng.

Nữ nhân, quả nhiên không thể tin!

“Dật Phong, chàng nói gì vậy?” Hạ Vân Hi bởi vì lời nói lạnh như băng của hắn mà sợ run lên, miễn cưỡng ngăn vẻ mặt mỉm cười.

Có gì không đúng! Bây giờ tất cả đều làm nàng cảm thấy quái dị, cảm giác xấu xông lên đầu, làm nàng không khỏi bất an.

Nữ nhân đáng chết, lại còn giả bộ vô tội, hơn nữa còn mặt không thẹn sắc. Tiêu Dật Phong càng thêm phẫn hận!

“Ngươi thật lớn mật, lại dám giấu giếm thân phận xâm nhập vào hoàng cung hành thích vua?” Bao gồm lừa gạt tình cảm của hắn?

“Dật Phong, rốt cuộc xảy ra ra chuyện gì? Ta không hiểu chàng đang nói chuyện gì?” Hạ Vân Hi quả thật không giải thích được, nhưng nhìn biểu tình hắn tràn đầy căm hận, nàng hiểu hắn nói cũng không phải nói láo.

Trời ạ, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ai nói cho nàng biết đi?

“Hạ cô nương, nếu dám giết hoàng thượng sao còn không dám nhận tội?” Tiêu Dật Hiên mắt đen sắc bén tràn ra vài tia lạnh lùng nguy hiểm.

“Cái gì?” Ám sát Hoàng thượng? Hạ Vân Hi thở dốc vì kinh ngạc, hoàn toàn ngu muội! Hồi lâu mới cố gắng chuyển mắt về phía Tiêu Dật Dương nhờ hắn giúp đỡ giải thích, tựa hồ muốn có được sự phủ nhận của hắn.

Tiêu Dật Dương ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm ánh mắt tinh khiết mờ mịt của nàng, nặng nề mà nói: “Đại ca cùng nhị ca tận mắt thấy nàng dùng đoản đao đâm phụ hoàng!”

Những lời này như một đạo sấm sét khiến nàng trợn mắt há hốc mồm. Chậm rãi chuyển mắt sang mặt đất, hoảng sợ phát hiện bên cạnh chân nàng có một thanh đoản đao nhuốm máu ——

Mà người đem đoản đao, chính là nàng.

Hạ Vân Hi sắc mặt đại biến quay ngược lại mấy bước, nếu không phải là Tiêu Dật Dương đỡ nàng, sợ rằng nàng đã sợ tới mức ngã nhào trên đất.

“Tại sao. . . . . . Ta không có. . . . . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Sắc mặt nàng tái nhợt, đầu óc hỗn loạn.

“Vân Hi!” Tiêu Dật Dương lo âu nhìn nàng.

Hạ Vân Hi không để ý, hất tay hắn ra, đi tới trước mặt Tiêu Dật Phong, con ngươi sáng lóng lánh màu tím thẳng tắp nhìn vào cặp mắt đen lạnh như băng của hắn. ‘’ Dật Phong, ta không biết tại sao mình lại ám sát hoàng thượng, chàng nhất định phải tin ta!”

“Muốn ta tin một hung thủ đáng chết, rất khó!” Hắn mặt lạnh lùng, chán ghét nhìn Hạ Vân Hi.

Hắn tin tưởng nàng như vậy, yêu nàng như vậy. . . . . .

“Đại ca, đừng kết luận nhanh như vậy, có lẽ có hiểu lầm gì!” Tiêu Dật Dương không nhịn được thay nàng biện hộ.

“Ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn có thể giả?” Trời mới biết, so với bất cứ ai hắn càng hi vọng là giả, vậy mà. . . . . . Nhắm mắt, cố đè xuống đau đớn, hắn lớn tiếng quát: “Người đâu, đem nữ nhân này bắt lại cho ta, giải vào địa lao, chờ đợi xử trí!”

Hắn muốn xử phạt người phản bội!

Hạ Vân Hi không thể tin nhìn hắn, hắn thật độc ác, muốn đưa nàng vào phòng giam tối tăm không có ánh mặt trời đó sao?

“Đại ca, không nên kích động!” Tiêu Dật Dương vội vàng tiến lên ngăn cản, “Vân Hi là vị hôn thê của huynh, huynh nên tin tưởng nàng, vẫn là tra rõ rồi hãy nói.”

“Nàng không xứng làm vị hôn thê của ta, hôn sự lập tức hủy bỏ!” Thanh âm nguội lạnh vô tình đâm thủng lòng của Hạ Vân Hi.

“Dật Phong!” Lệ nhanh chóng đầy hốc mắt, nàng không thể tin được hắn lại tuyệt tình như vậy. “Chàng không thể đối với ta như vậy, ta là vị hôn thê của chàng, chàng đã nói sẽ yêu ta, thương ta cả đời mà!”

Nàng căn bản là cái gì cũng không biết, không giải thích được tại sao lại biến thành người ám sát Hoàng thượng?

“Ngươi không xứng, cũng không có tư cách ——”

Trong đêm tối, thanh âm lạnh lẽo của Tiêu Dật Phong bay tới, tàn khốc như lưỡi kiếm sắc bén—— khiến Hạ Vân Hi như rơi vào vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.

——————————–

Trong địa lao mờ mờ ướt lạnh, ánh nến lập lòe chiếu lên bóng người lúc có lúc không.

Nơi này bốn mùa lạnh lẽo như trời đông giá rét, bên ngoài treo đủ loại kiểu dáng hình cụ tra tấn tàn nhẫn, song chắn bằng sắt, rơm rải đầy đất.

“Thả ta ra ngoài —— mau thả ta ra ngoài ——” Hạ Vân Hi vỗ cửa sắt, kêu thất thanh, giọng nói cũng đã khàn rồi, nhưng vẫn không có lấy một bóng người.”Dật Phong! Dật Phong chàng mau thả ta đi ra ngoài —— chàng không thể bắt ta như vậy —— Dật Phong. . . . . .”

Bị nhốt ở nơi này hơn nửa ngày, thức ăn cũng không có, bởi vì Tiêu Dật Phong ra lệnh, không có hắn cho phép, ai cũng không được tới thăm nàng, cũng không cần lễ ngộ với nàng, nếu không theo coi như kháng chỉ mà xử trí.

Vừa vặn Nhạc Thái phi cùng hoàng hậu đã rời khỏi cung, càng không có người vì nàng mà đến giải oan!

Hạ Vân Hi vô lực ngã ngồi trên mặt đất.