Nuông Chiều - Thời Tinh Thảo

Chương 15



Trong xe im lặng vài giây, Ngu Uyển kinh ngạc quay đầu nhìn Hướng Nguyệt Minh, hỏi khẽ: “Sao Trình Trạm thẳng thắn vậy?”

Hướng Nguyệt Minh cũng có chút bối rối, không hiểu hành động này của Trình Trạm.

Những gì cô biết về Trình Trạm, anh thực sự là một người sống rất khép kin, ít khi nói ra những suy nghĩ thực sự của mình, về cơ bản anh là kiểu người luôn giữ bí mật cho riêng mình.

Đây là lần đầu tiên anh nói thẳng thắn như vậy.

Hướng Nguyệt Minh khẽ chớp mắt, hỏi thẳng: “Tại sao lại không?”

Cô nói: “Anh cũng không thể hạn chế sự tự do của em.”

Trình Trạm trầm mặc một lúc, nói: “Vậy em cứ thử đi xem.”

Hướng Nguyệt Minh: “Ồ.”

Ngu Uyển giật giật quần áo của cô, nhỏ giọng nói: “Đi, đi, đi cho Trình tổng xem.”

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ trong một hồi, cảm thấy đã đến lúc mình phải làm loạn.

Cô gật đầu: “Vậy tối nay em không về, anh đi ngủ sớm nha, cúp máy đây.”

Nói xong, Hướng Nguyệt Minh lưu loát cúp điện thoại.

Ngu Uyển giơ ngón tay cái lên, hét lên: “Chị em, cậu thật lợi hại nha.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn cô.

Ngu Uyển cười: “Trình Trạm nhất định sẽ tức chết mình.”

“Vậy để cho anh ấy tức đi.” Hướng Nguyệt Minh thản nhiên nói: “Mình chủ yếu là lo cho thân thể nhỏ bé của mình thôi.”

Ngu Uyển: “…”

Cô trừng mắt, tức giận nói: “Đừng có khoe khoang với mình.”

Hướng Nguyệt Minh chống cằm nhìn cô: “Cậu cũng khoe với mình không ít.”

Ngu Uyển dựa vào cô, lười biếng nói: “Này, thấy cậu và Trình Trạm như thế này, mình cũng muốn đi tìm tình yêu rồi.”

Hướng Nguyệt Minh: “Bọn mình… không tính là hẹn hò.”

Ngoài việc sống và ngủ cùng nhau, cô và Trình Trạm không khác gì những người xa lạ.

Tất nhiên, người lạ cũng không gọi điện hay liên lạc với nhau hàng ngày.

Nhưng nếu nói rằng cô và anh đang trong một mối quan hệ, thì thực sự không phải vậy.

Ít nhất thì Hướng Nguyệt Minh cho là vậy.

Dù chưa từng yêu đương nhưng cô cũng biết yêu đương là như thế nào, thỉnh thoảng cùng nhau ra ngoài hẹn hò, ăn cơm, mua sắm hoặc dạo phố, thậm chí là đi du lịch.

Cô và Trình Trạm từng làm bất cừ điều gì giống vậy trước đây.

Cô không đề cập đến, Trình Trạm lại càng không.

Hai người giống như người xa lạ sống chung dưới một mái nhà, đương nhiên, hai người xa lạ này thỉnh thoảng cũng có những tương tác khác, không phải tình yêu mà là tình d*c. Thỉnh thoảng, sẽ giống như một thoả thuận.

Ngu Uyển nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô một hồi lâu, hối hận khi nói về vấn đề này.

Cô hắng giọng một cái, nhanh chóng chuyển đề tài: “Mà này, cậu có nghĩ trên mạng sẽ có tin tức về buổi ghi hình tối nay không?”

Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Mình không biết.”

“Để mình xem một chút.” Ngu Uyển nói: “Mình dùng trang ẩn danh xem một chút.”

Hướng Nguyệt Minh cười tủm tỉm nhìn cô: “Cậu không phải đang theo dõi ai đấy chứ?”

“Đúng, nhưng mọi người đều biết, nam minh tinh mà mình thích là Thạch Kính, nữ minh tinh mình thích thì chính là cậu.”

Ngu Uyển rất thích lướt Weibo, giống như fan theo dõi người nổi tiếng.

Các bài đăng trong trang ẩn danh là tình yêu dành cho Thạch Kính hoặc lời khen ngợi dành cho Hướng Nguyệt Minh. Nếu ai đó nói xấu hai người họ, Ngu Uyển sẽ không khách khí mà trả lời lại, cô sẽ nói nhẹ nhàng mà không phải chửi thề, kiểu trả đũa hợp tình hợp lý và có cơ sở thuyết phục khiến anti-fans tâm phục khẩu phục.

Hướng Nguyệt Minh dở khóc dở cười, cúi người xem điện thoại.

Sau khi xem những bài đăng lại về cái rắm cầu vồng đó, cô không khỏi lắc đầu: “Cậu nói nếu fans của cậu biết rằng một minh tinh với vẻ đẹp lạnh lùng, trong sáng và xinh đẹp lại đang thầm yêu một tiểu mỹ nhân bạch ngọt có rất nhiều rắm cầu vồng, họ sẽ cảm thấy thế nào?” 

Ngu Uyển: “Vậy mình nhất định không thể để cho mọi người biết.”

Cô tự tin nói: “Mình muốn duy trì hình tượng của một tiên nữ.”

Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn cô một cái, không khỏi cười nói: “Vậy cậu cẩn thận một chút, đừng có ngày nào đó đăng nhập sai tài khoản.”

“Yên tâm đi, mình siêu cấp cẩn thận.”

Nhấp vào hot search, cũng không ngạc nhiên mấy khi thấy có mấy tin tức liên quan đến chương trình “Vũ Đạo Nhân Sinh”.

Kể từ khi được công bố chính thức, chương trình đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Cuộc họp ghi hình kết thúc, có khán giả đăng Weibo, nhưng không có video cũng không có ảnh chụp, cho nên độ phổ biến không cao. Tuy nhiên, nhóm chương trình đã mời Weibo đại V với ý định xào nhiệt độ.

Nhấp vào đề tài và chủ đề phổ biến nhất có liên quan đến Hướng Nguyệt Minh.

Cả hai đều sửng sốt.

Ngu Uyển nhìn xuống, thấp giọng nói: “Tài khoản tiếp thị này có rất nhiều fans, cũng rất ít khi nói xấu người khác. Rất nhiều người thích trang này.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

Tài khoản tiếp thị đã đăng một đoạn video ngắn dài mười giây, đoạn video này không dài và phần ghi âm thậm chí còn không rõ ràng lắm.

Nhưng Hướng Nguyệt Minh đã phát hiện ra khi Ngu Uyển nhấp vào nó, đây là lúc vải tuyn của cô rơi xuống, cô đang mỉm cười.

Cuối cùng, đậy thực sự là bức ảnh cô đang nhìn lên và mỉm cười.

Tài khoản tiếp thị này có thể nói là rất có tâm, đăng một video còn kèm theo một dòng caption.

@Weibo quần chúng V: Tối nay, tôi đã được xem buổi ghi hình vũ đạo trực tiếp mà mọi người đang mong chờ! Không được phép quay phim chụp ảnh, bức ảnh này là một người bạn gửi cho tôi! Tôi chỉ muốn nói rằng tôi không biết chương trình tạp kỹ này có nổi tiếng hay không, nhưng Hướng Nguyệt Minh chắc chắn sẽ nổi tiếng. Chỉ với một cử chỉ đã đủ hạ gục toàn bộ khán giả ở trường quay.

Tài khoản tiếp thị có hàng triệu người theo dõi trên Weibo, nó đã được đăng năm phút trước khi hai người nhấp vào nó, đã có hàng nghìn bình luận.

Mặc dù nhiệt độ không tăng lên, nhưng cũng đủ.

【???? Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!! Đây là Hướng Nguyệt Minh? 】

【Aaaaa giết tôi đi! 】

【Ôi trời ơi! đẹp vãi. 】

【Tôi chỉ muốn nói rằng video này quá mờ! Được xem trực tiếp đúng là tuyệt cmn vời! Những ai nói Hướng Nguyệt Minh không thể nhảy hiện hồn đi, mở to mắt mà xem cô ấy nhảy giỏi như thế nào. 】

【Video này có thực sự là Hướng Nguyệt Minh sao? Không phải có những người trông giống nhau sao? Hướng Nguyệt Minh sao có thể nhảy tốt như vậy? 】

【Chỉ mười giây thôi mà còn cười trước ống kính, làm sao có thể nói là vũ đạo rất tốt? 】



Bất kể microblog nào được đăng, ý kiến trái chiều là không thể thiếu.

Nhưng nói qua cũng phải nói lại, những điều bọn họ nói đa phần là có lý.

Không thể giải thích được, các bình luận trên Weibo này bắt đầu đổi hướng. Chỉ trong mười giây của video, thực sự không có nhiều thứ để xem.

Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn video hai lần, nhưng cô không hứng thú lắm.

“Không xem sao?”

“Ừ.” Hướng Nguyệt Minh ngáp một cái, nước mắt chảy ra: “Dù sao không phải tận mắt nhìn thấy, cậu cũng sẽ không tin.”

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Cho dù tuần sau có phát sóng thì những người chỉ trích sẽ nói mình tìm người thay thế hoặc nhận xét về vũ đạo của mình, đó cũng là điều bình thường”.

Ngu Uyển câm nín, cảm thấy chuyện này rất có lý.

“Đúng.”

Cô vuốt cằm một lúc, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mình có cảm giác cậu nhất định sẽ đi đến chung kết.”

Hướng Nguyệt Minh cong môi, mỉm cười: “Mình không nghĩ xa như vậy, nhưng mình muốn trân trọng mọi cơ hội được đứng trên sân khấu.”

Hai người cũng không xem Weibo nữa, tuy rằng nổi tiếng, nhưng không phải phát sóng trực tiếp, cũng không có hoàn toàn phát sóng, tạm thời không có bao nhiêu chấn động. Chỉ những người cố ý tìm kiếm mới chú ý đến những lời ca ngợi Hướng Nguyệt Minh và những vũ công này.

Tất cả những gì họ phải làm bây giờ là chờ đợi.

Hai người đưa Tiểu Hi về nhà trước, sau đó lái xe đưa đến nhà Ngu Uyển.

Sau khi xuống xe, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy hơi đói.

Cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cách đó không xa, cô rất đói.

“Ngu Uyển, mình đói bụng.”

Ngu Uyển: “…”

Cô liếc nhìn đồng hồ: “Đã qua một giờ rồi, cậu có chắc muốn ăn không?”

Hướng Nguyệt Minh chớp chớp mắt, tính toán lượng calo tiêu thụ hôm nay: “Chắc là ăn được, hôm qua mình nhảy cả ngày rồi.”

Ngu Uyển cạn lời: “Đi gọi đồ ăn đi, đến đó cũng muộn rồi.”

“Ok.”

Hai người quay lại gọi món mang đi.

Hướng Nguyệt Minh thỉnh thoảng sống với cô, nên có đủ loại quần áo.

Sau khi vào trong, cô vào phòng tắm.

“Mình đi tắm trước.”

Ngu Uyển cười cười: “Được.”

Sau khi Hướng Nguyệt Minh tắm và nằm trong bồn tắm trong phòng dành cho khách, cô nhớ tới người đàn ông mà cô đã cố quên.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bên cạnh vài giây rồi nhấc máy.

Hướng Nguyệt Minh gọi video cho Trình Trạm.

Sau khi đợi vài giây, ai đó liền kết nối.

Hướng Nguyệt Minh ngước mắt lên và nhìn thấy mái tóc khô một nửa của Trình  Trạm. Cô khẽ chớp mắt, nũng nịu gọi: “Trình Trạm, anh đang làm gì vậy?”

Trình Trạm quay đầu nhìn vào mắt cô, sau khi nhìn thấy làn da lộ ra của cô, anh nheo mắt lại, không nói gì.

Hướng Nguyệt Minh chú ý tới ánh mắt của anh, im lặng cong môi: “Em vừa mới tới nhà Ngu Uyển.”

“Ừ.” Trình Trạm: “Đang làm gì vậy?”

Hướng Nguyệt Minh nghiêng đầu cười cười, đem điện thoại di động dịch xuống hai phân, lộ ra trước ngực bọt nước trắng xóa: “Rõ ràng như vậy, anh không thấy sao?”

Cô cười, nói: “Đây không phải là Trình tổng mà em quen.”

Đôi mắt của Trình Trạm tối sầm lại, ánh mắt cảnh cáo nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, một chút cũng không sợ: “Em đang đi tắm.”

“…” Trình Trạm không trả lời, thậm chí không thèm nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh cười thầm, nhìn sắc mặt xanh mét của anh, cố ý khiêu khích: “Không phải, anh làm gì vậy.” Cô chống cằm nói: “D*c vọng không được thoả mãn sao?”

Trình Trạm nhìn cô chằm chằm, hỏi một cách bình tĩnh: “Ngày mai về không?”

Hướng Nguyệt Minh nghe thấy sự đe dọa trong lời nói của anh, cô hơi đảo mắt, lẩm bẩm: “Thật nhàm chán.”

Trình Trạm cười khẩy.

Hướng Nguyệt Minh nhắm mắt lại: “Thôi, đêm nay em muốn nghỉ ngơi thật tốt.”

Trình Trạm đáp ứng rồi đi xuống lầu: “Ngủ sớm đi.”

“Hiểu rồi.” Hướng Nguyệt Minh nhìn anh: “Anh định làm gì vậy?”

“Uống nước.”

“Ồ.” Hướng Nguyệt Minh nhìn chằm chằm góc mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối anh uống nhiều rượu lắm sao?”

“Hơi.”

Hướng Nguyệt Minh hiểu rõ: “Vậy anh nhớ uống một bát canh giải rượu.”

Trình Trạm cúi đầu nhìn cô: “Không có.”

“Cái gì không có?” Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc hỏi: “Dì Hứa không chuẩn bị cho anh sao?”

“Ừm.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh một lúc lâu, không hiểu sao nhìn anh lại cảm thấy có chút đáng thương. Cô mím môi, không nhịn được hỏi: “Vậy anh định thế nào?”

Trình Trạm dừng một lúc trước khi nói: “Ngày mai uống.”

Điều này có nghĩa là, anh muốn Hướng Nguyệt Minh ngày mai về rồi pha camh giải rượu cho anh.

Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, có chút bất lực.

Nhưng cô lại cảm thấy rất vui, cảm giác được Trình Trạm ỷ nại vào khiến cô rất vui.

Cô “ừm” một tiếng: “Em đành miễn cưỡng đồng ý với anh.”

Thực ra, Hướng Nguyệt Minh nấu ăn không nhiều, cô nấu cũng không được ngon lắm.

Tất nhiên, là đồ ăn cũng có thể coi là tạm ăn được. Nhưng cô lại nấu canh giải rượu rất ngon, điều mà cô khám phá ra được sau khi ở cùng Trình Trạm.

Trình Trạm luôn phải tham gia các bữa tiệc, dạ dày của anh không tốt, anh sẽ bị đau đầu khi thức dậy vào ngày hôm sau sau khi uống quá nhiều rượu.

Hướng Nguyệt Minh nhìn thấy anh luôn phải chịu cơn đau dạ dày sau mỗi lần uống rượu nên cô đã hỏi dì Hứa cách pha canh giải rượu.

Sau vài lần, chỉ cần cô ở nhà, cô sẽ chuẩn bị một bát canh giải rượu cho Trình Trạm.

Nghĩ nghĩ, Hướng Nguyệt Minh nhìn Trình Trạm cười nói: “Có thưởng không?”

Trình Trạm liếc nhìn cô: “Thưởng gì?”

“Pha canh giải rượu.”

Trình Trạm: “Em muốn cái gì?”

Hướng Nguyệt Minh nghĩ một hồi nhưng mãi không thể nghĩ ra được gì.

“Chờ đến lúc nào em nghĩ thì nói sau.”

Trình Trạm gật đầu, uống nửa ly nước, nói: “Từ từ mà nghĩ.”

Hướng Nguyệt Minh ậm ừ: “Cúp điện thoại đây, anh đi ngủ sớm một chút.”

“Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Hướng Nguyệt Minh ở trong phòng tắm một lúc trước khi thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.

Khi cô vừa bước ra, đồ ăn đã được ship đến.

Hướng Nguyệt Minh và Ngu Uyển là bạn học chung cấp ba nên quen nhau từ thời trung học.

Hai người hiểu rất rõ về nhau, đương nhiên là cũng thân thiết hơn những người khác một chút.

Sau khi ăn xong bữa đêm, Hướng Nguyệt Minh ngã người trên ghế sô pha, vô cùng hài lòng.

“Thật hạnh phúc.”

Ngu Uyển nhìn cô một cái, có chút không nói nên lời: “Cậu không định đứng một lúc sao?”

Hướng Nguyệt Minh xua xua tay: “Hôm nay mình tính sẽ phóng túng một chút.”

Ngu Uyển không nói nên lời, chọc vào cánh tay cô: “Chương trình tạp kĩ mà cậu và Tống Dực ghi hình cuối tuần này có phát sóng không?”

“Ah?”

Hướng Nguyệt Minh trong nháy mắt bị dọa sợ tỉnh lại: “Không thể nào?”

Ngu Uyển: “…Hôm nay mình xem Weibo cậu không để ý à?”

Hướng Nguyệt Minh: “Gần đây bận quá, không có lướt Weibo.”

Hai người không nói gì nhìn nhau.

Ngu Uyển  nhìn cô nói: “Cẩn thận, fans của Tống Dực điên lắm.”

“Biết mà.”

Hai người nằm trên giường hồi lâu, Hướng Nguyệt Minh thoạt nhìn rất buồn ngủ, nhưng có thể là bởi vì lạ giường, nên cô ngủ không ngon.

Sau khi ngủ được ba giờ, Hướng Nguyệt Minh tỉnh dậy.

Cô vuốt điện thoại nhìn thời gian, vẫn chưa đến sáu giờ.

Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn Ngu Uyển vẫn đang ngủ ngon lành, ngáp một cái.

Cô buộc mình phải nhắm mắt lại, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Gần nửa giờ nữa, Hướng Nguyệt Minh không thể không cầm điện thoại lên

Cô lướt Weibo, phát hiện ba giờ sáng mẹ cô đăng bài.

Đó là bầu trời đêm đầy sao.

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, bình luận một câu: Tại sao mẹ không chụp ảnh con gái mình!

Vừa bình luận xong, cô lập tức nhận được tin nhắn từ mẹ.

Mẹ yêu: 【Con gái tôi, photo.jpg. 】

Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn, đó là bức ảnh chụp một vầng trăng khuyết. Cô không nhịn được cười, đáp: 【Mẹ, mẹ có phải chiếu lệ một chút không, bức ảnh này nhìn không được đẹp. 】

Mẹ yêu: 【Mẹ vô tình chụp được, nếu không phải tay mẹ run thì mẹ đã không chụp bức ảnh này. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【 Mẹ đã hứa sẽ nhớ con khi mẹ nhìn thấy mặt trăng, thì ra tất cả đều là lừa dối. 】

Mẹ yêu: 【 Ăn nói cho cẩn thận, đừng làm nũng với mẹ. Mẹ và bố con sẽ về nhà vào tháng tới. 】

Hướng Nguyệt Minh:【 Lúc nào bố mẹ về nhớ nhắn tin cho con, con muốn về nhà ăn cơm. 】

Mẹ yêu: 【 Mẹ không có thời gian cùng con ăn cơm, chỉ là muốn khoe cho con biết. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【…Thôi được rồi. 】

Sau khi nói chuyện phiếm với mẹ khoảng mười phút, Hướng Nguyệt Minh thấy được sự thiếu kiên nhẫn của bà nên đã tự giác kết thúc chủ đề trò chuyện.

Vẫn còn sớm, cô ngước mắt lên nhìn ánh sáng lọt vào qua khe rèm cửa để lấy lại tinh thần.

Hướng Nguyệt Minh nghĩ rồi gửi cho Trình Trạm một tin nhắn rác.

Cô ước tính thời gian, Trình Trạm hẳn là đang chạy bộ.

Cô vừa gửi xong, Trình Trạm liền gọi lại cho cô.

Hướng Nguyệt Minh luống cuống tay chân, rón rén đi ra khỏi phòng để nghe máy: “Alo.”

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, khiến Trình Trạm có một cảm giác ngứa ngáy.

Yết hầu anh lăn lăn, thấp giọng hỏi: “Lại mất ngủ sao?”

“…Ừm.” Hướng Nguyệt Minh sờ sờ chóp mũi: “Không ngủ được.”

Trình Trạm hiểu ra, anh im lặng một lúc: “Dọn đồ.”

Hướng Nguyệt Minh: “Hả?”

Cô sững người: “Cái gì?”

Trình Trạm bước ra ngoài, nhàn nhạt nói: “Thu dọn đồ đạc về nhà.”

Hướng Nguyệt Minh “Ồ” một tiếng, nói: “Được.”

Cô nghĩ cô thực sự có thể ngủ ngon hơn khi ở nhà.

Trình Trạm “ừm” một tiếng, trầm giọng nói: “Thu dọn đồ đạc xong không được xuống tầng luôn.”

“Tại sao?” Hướng Nguyệt Minh có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, cho nên lập tức không hiểu ý tứ của anh.

Trình Trạm: “Em chỉ được xuống khi anh đến đó.”

Hướng Nguyệt Minh sững sờ, cô đứng trên ban công nhìn ánh sáng chạng vạng, cô không thể tin vào những gì mình nghe thấy.

“Anh tới đón em sao?”

Trình Trạm không để ý đến sự kinh ngạc của cô, nhắc nhở: “Khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ đến, anh đến nơi mới được xuống tầng.”

“……Vâng.”

Hướng Nguyệt Minh mở miệng: “Vậy em chờ anh.”

Sau khi cúp điện thoại, Hướng Nguyệt Minh không đánh thức Ngu Uyển. Cô đánh răng, rửa mặt, mang theo túi xách và điện thoại di động rời đi.

Vừa ra khỏi cổng khu dân cư, cô đã nhìn thấy một chiếc ô tô đậu bên đường.

Mắt của Hướng Nguyệt Minh sáng lên, cô chạy nhanh đến.

Vừa đến gần, cô bắt gặp đôi đồng tử vừa đen vừa sáng của người đàn ông.

Hai người nhìn nhau, dưới ánh mắt áp lực của anh, Hướng Nguyệt Minh mím môi dưới, có chút không thoải mái: “Anh đến sớm vậy.”

Trình Trạm: “Thật sao?”

“Ừ.” Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Đúng rồi, anh có tỉnh táo không? Anh có thể lái xe không?”

Trình Trạm không trả lời.

Hướng Nguyệt Minh chọc chọc cánh tay của anh: “Hỏi anh đó.”

Trình Trạm cụp mắt xuống, nhìn dây đai an toàn cô chưa thắt, lại dời tầm mắt lên gò má cô: “Em ngửi chẳng phải sẽ biết rõ sao?”

“…”

Bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim của Hướng Nguyệt Minh đập nhanh hơn vài phần.

Cô khựng lại, nhưng không từ chối.

Cô ghé sát vào Trình Trạm hơn một chút, cúi đầu khẽ ngửi mùi trên người anh.

Không có mùi rượu, chỉ có mùi trầm hương mun nhẹ phả vào mũi.

Đây là nước hoa mà Hướng Nguyệt Minh đã tặng cho anh, Trình Trạm không thích mùi này. Nhưng Hướng Nguyệt Minh luôn cảm thấy rằng mùi này khiến cô cảm thấy ấm áp, vì vậy cô đã chủ động xịt nó vào tủ quần áo của anh.

Trình Trạm cau mày nhìn cô xịt, nhưng không ngăn cô lại.

Sau này, Hướng Nguyệt Minh thỉnh thoảng sẽ xịt nước hoa cho anh. Lâu dần, Trình Trạm cũng quen với mùi vị này.

Trình Trạm cúi đầu nhìn người đang hít hà cổ mình, yết hầu khẽ lăn: “Có ngửi thấy không?”

“Không.”

Hướng Nguyệt Minh bình tĩnh lui về phía sau, li3m li3m môi dưới nói: “Không có mùi rượu.”

“Không thử những nơi khác sao?”

Hướng Nguyệt Minh không rõ nguyên nhân nhìn anh: “Hả?”

Trình Trạm giơ tay ôm người ngồi lên đùi mình.

Anh ghì chặt gáy cô, cắn môi cô nói: “Ngửi thử chỗ này xem.”