Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 17: Vận mệnh thay đổi



Vương Hoa Sơn đưa tôi đến một nhàhàng sang trọng mà cả đời tôi chưa từng đến, tôi không biết ông ta tìm tôi cóviệc gì, ngồi trước mặt Vương lão tổng mặt tôi căng cứng lại, như ngồi trên bànchông vậy.

“Căng thẳng thế làm gì? Gọi ít đồăn đi.” Ông ta cười.

Cho dù nụ cười đó nhìn rất hiềntừ nhưng tôi càng căng thẳng hơn. Đây có phải sự tĩnh lặng trước cơn giông tốkhông? Đồ ăn nhìn rất ngon, nhưng cho vào mồm thì chẳng khác nào sáp nến, tôicăn bản chẳng còn tâm tư nào mà thưởng thức đồ ăn nữa. Liếc nhìn Lâm Tịch xemcô ta có nét mặt thế nào, vậy mà cô ta bình tĩnh như không, dường như chẳngphải chuyện liên quan đến cô ta. Quả nhiên tài giỏi, sắp chết thế nào cũngkhông biết mà vẫn còn trấn tĩnh như thế được. Lâm Tịch hơi nhướn mắt nhìn tôidịu dàng, toàn thân tôi lạnh toát, đó là nét đẹp gì vậy? Cô ta không đeo kính,tròng mắt cô ta màu xanh biếc. Tại sao lại là màu xanh biếc? Tôi chưa bao giờnhìn kỹ mắt cô ta, đôi mắt biết cướp hồn đoạt phách, tôi rất hiếm khi dám nhìnthẳng vào cô ta đương nhiên chưa từng nghiên cứu mắt cô ta rồi...

“Ân Nhiên.” Vương Hoa Sơn lêntiếng.

“Á!” Tôi giật mình, thậm chí đánhrơi cả đũa, cuống cuồng cúi người nhặt.

“Dùng đôi mới đi.” Ông ta đưa tôiđôi đũa mới.

“À... để tự tôi lấy. Cảm ơn Vươngtổng... Tôi tự lấy được rồi.”

Vương Hoa Sơn lại thở dài rồinói: “Thật ra, cậu là nhân viên tốt, nhưng tại sao cậu lại để xảy ra chuyện lớnnhư vậy, thật khiến tôi khó xử.”

Tôi chẳng hiểu gì: “Vương tổng,sao... sao ạ?”

“Lâm tổng giám, phó tổng giámTào, trưởng ban Mạc Hoài Nhân, Đàm Đào Sênh, thậm chí Hoàng Kiến Nhân cùng làmtrong kho với anh đều chắc chắn việc cậu nhìn trộm đồng nghiệp nữ thay quần áo,còn lấy trộm nội y. Nhân chứng tang chứng đều có cả.” Vương Hoa Sơn nói, khôngphải chuyện liên quan đến ngoại tình sao? Ông ta nói chuyện này với tôi làm gì?

Cây ngay không sợ chết đứng, câunói này sai, sai rồi! Chỉ có câu của tiền bối Lỗ Tấn mới đúng: Thế gian khôngcó đường, người ta đi nhiều sẽ thành đường.

Nhiều người cùng nói một lời nóidối thì nó sẽ thành sự thật.

“Vương tổng, tôi đã giải thíchrồi, tôi bị người khác hãm hại, nhưng công ty không ai tin tôi. Có điều tôicũng chẳng quan tâm họ có tin tôi không, dù sao thì giờ tôi đã bị đuổi rồi,cũng chẳng có gì phải nói nữa.” Vương Hoa Sơn cũng thật nghiêm túc, đích thânđiều tra vụ này. Thật ra Vương Hoa Sơn không nói chuyện giữa tôi với Lâm Tịchthì tôi đã cảm tạ trời phật rồi. Cầu trời đừng bao giờ Vương Hoa Sơn biếtchuyện đó.

“Ân Nhiên à, trước đây ở công ty,nói thế nào thì cậu cũng là một trung thần, còn nổi danh dũng cảm chiến đấu vớitrộm. Nhưng lại gặp phải chuyện này, chỉ trách tôi không làm tròn chức trách,chưa điều tra rõ ràng họ đã đuổi cậu rồi. Tôi tin chắc, nhân viên như cậu saocó thể...” Rốt cuộc Vương Hoa Sơn làm sao vậy? Tiêm thuốc kích thích cho tôi à?

“Vương tổng, cảm ơn đã tin tôi.”Tâng bốc tôi như vậy là có mục đích gì? Tôi không dám lơ là, đồng thời nghe xemvì chuyện gì mà ông ta tìm tôi gấp như vậy.

“Ân Nhiên, lần trước tôi gặp cậuở quảng trường trung tâm thương mại Vạn Đạt? Ở chỗ rửa xe, đúng không? Giờ cậulà...” Vương Hoa Sơn vừa nói vừa chỉ vào bộ đồng phục bảo vệ trên người tôi.

“Giờ tôi là bảo vệ của quán Cánhcổng thiên đường”.

“Ồ, thanh niên năng nổ, rất tốtrất tốt! Nhưng đáng tiếc, làm ở đó sẽ làm mai một nhân tài như cậu!”.

Mai một? Thà bị mai một ở nơikhác tôi cũng không muốn ở Ức Vạn để bị huỷ diệt...

“Ân Nhiên, không có việc khônglên Tam Bảo Điện, tôi nói thẳng nhé.”

Tim tôi thịch một cái, ngẩng lênnhìn Lâm ma nữ một cái, cô ta vẫn giữ nguyên nét mặt trời có sập cũng chẳngliên quan đến tôi.

“Bộ phận tiêu thụ của công ty doLâm tổng giám quản lý, nhưng cô ấy lại rất bận. Ở công ty nào thì tiêu thụ cũnglà bộ phận quan trọng nhất, do vậy không còn gì nghi ngờ rằng giám đốc bộ phậnnày là bận nhất, cũng là chức vụ khó làm nhất.” Nói đến đây, Vương Hoa Sơn bỗngnhiên lên giọng: “Mấy nhân viên quản kho đều là lũ ăn hại, quản lý nhập khôngđược, xuất kho cũng không xong! Báo cáo một mớ hỗn loạn! Quản lý phòng cháy,chống trộm càng không ổn!”

Nghe đến đây tôi dần thấy vui,không nói đến chuyện giữa tôi và Lâm ma nữ, có nghĩa là ông ta chưa biết chuyệnđó. Nói chuyện quản kho, có lẽ nào bọn Hoàng Kiến Nhân, Đàm Đào Sênh làm khorối tinh rối mù lên rồi? Khiến lão tổng giận dữ thế này chắc là sẽ bị lột da ấynhỉ?

“Tháng trước, hút thuốc trong khogây cháy, cũng may dập kịp thời. Tôi đã xuống phê bình một trận, trừ lươngtháng đó của mấy tên, đuổi việc vài tên. Không ngờ tối qua kho lại xảy rachuyện, bị trộm mất một thiết bị viễn thông tám chục vạn! Tám chục vạn! ConCadillac của tôi cũng chỉ vậy thôi! Mẹ kiếp, một lũ bị thịt!” Vương Hoa Sơn càngnói càng tức, đập bàn rầm rầm.

Vương Hoa Sơn lấy thuốc lá ra:“Xin lỗi, xin lỗi, tôi hơi kích động...”

Ông ta rít vài hơi, nhìn tôi rồilấy thuốc ra mời tôi, tôi nào dám nhận: “Cảm ơn Vương tổng, tôi... đang caithuốc...”

“Hôm nay tôi đã báo cảnh sát giamhết mấy tên khốn đó lại. Lật xem mấy bản báo cáo xuất, nhập, sử dụng nguyên liệu,hàng tồn kho, danh sách nguyên liệu, hoá đơn tiêu thụ hàng, tất cả... tất cảđều rối tinh! Giờ tôi đang nghi ngờ có phải những tên đó giở trò không?”

Tôi nghĩ, mấy tên mà Vương HoaSơn nói chắc là bọn Đàm Đào Sênh, Hoàng Kiến Nhân rồi, đúng là ông trời có mắt!Tinh thần tôi dần được thả lỏng, aiz, thật sự là sợ chết được! Còn tưởng nóichuyện tôi và Lâm ma nữ. Lúc này tôi mới có tâm tư thưởng thức đồ ăn trong nhàhàng cao cấp này, ngẩng lên nhìn không gian rộng rãi sáng sủa, người có tiềnthật biết cách hưởng thụ.

“Ân Nhiên, trước đây tôi nghe nóicậu đã từng nhắc đến việc đổi khoá, nếu họ tiếp thu ý kiến đó thì có lẽ đãkhông có chuyện thế này. Mấy người trực ban đêm một tên quá nhát gan, dao kề cổlà vãi đái ra quần; một tên thì ngủ say như lợn, kho bị mất nhiều như thế cũngkhông biết gì hết! Tay gác cổng thì khỏi nói, lại còn đeo tai nghe trùm áo ngáykhò khò trong trạm gác. Nhưng cũng chẳng biết làm sao, gác cổng là người củacông ty cung cấp vật tư, chúng ta không quản được... Nhưng nếu cậu còn ở đó thìđâu xảy ra chuyện này! Tôi xem các loại giấy tờ bảng biểu, cũng chỉ có khi cậucòn làm là cẩn thận nhất.”

Thì ra là... hối hận rồi? Hối hậnvì đã đuổi tôi? Tôi thầm đắc ý, mặc kệ ông ta nói gì, tôi tiếp tục ăn pít-tết.Tay trái cầm dao, phải cầm dĩa, hay là trái cầm dĩa phải cầm dao?

“Ân Nhiên, bộ phận tiêu thụ đuổiviệc cậu như vậy là quá vội vàng, tôi thay mặt công ty trịnh trọng xin lỗicậu...” Vương Hoa Sơn cúi đầu với tôi.

Hở... xin lỗi? Nếu không phải còncần đến tôi thì ông có xin lỗi không? Nhưng câu xin lỗi này tôi cũng đã đợi từrất lâu rồi. Trong lòng tôi bỗng thấy chua xót, còn sợ tôi chịu không nổi màrơi nước mắt. Không dưng bị chụp tội rồi bị đá khỏi công ty, công ty đá tôi vớicách ti tiện, đáng thương nhất, tôi thật sự không chỉ khó chịu bình thường đâu,trong lòng khó chịu nhưng mặt vẫn tươi cười: “Không sao, chuyện đã qua lâurồi.”

“Ân Nhiên, tôi biết trong lòngcậu vẫn còn khúc mắc, đều trách công ty xử lý không thoả đáng, khiến cậu thiệtthòi rồi. Cũng muộn rồi, tôi sẽ nói thẳng, công ty muốn mời cậu trở về, phóquản lý bộ phận kho bãi, lương tính theo phó giám đốc bộ phận tiêu thụ, bảohiểm toàn bộ, thưởng quý, cậu thấy sao?”

Cái gì mà phó quản lý? Ai chảbiết đó chỉ là cái tên mà thôi, nhưng đãi ngộ của Ức Vạn rất tốt, mọi người đềubiết điều đó. Giờ Vương Hoa Sơn nói sẽ phát lương theo cấp phó giám đốc, lạicòn rất nhiều thưởng...

“Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa? Suynghĩ kỹ rồi thì sáng mai đi làm! Nhưng tôi có một điều kiện, đó là cậu phải ngủtại kho... Tôi sẽ cho người cải tạo căn phòng trong kho, lắp thêm điều hoà, tivi, thế nào?”

“Vương tổng, tôi nghĩ... câu xinlỗi của công ty, tôi muốn đích thân Lâm tổng giám nói.” Tôi cứ thế trở về khôngphải sẽ tiếp tục bị Lâm ma nữ giày xéo sao?

“Ân Nhiên, sau này cậu sẽ do tôiquản lý, chỉ tôi mới có quyền quyết định cậu ra đi hay ở lại.” Vương Hoa Sơnnhấn mạnh sự quan trọng của tôi.

“Vương tổng, tôi hy vọng đượcnghe thấy lời xin lỗi của Lâm tổng giám.”

Lâm Tịch liếc xéo tôi: “Hồi đóđuổi anh, anh tưởng một mình tôi tự ý ra quyết định sao? Việc anh gây ra ảnhhưởng rất lớn tới công ty...”

Lâm Tịch chưa nói hết thì Vươngtổng đã ngắt lời: “Cái gì mà ảnh hưởng với không ảnh hưởng? Tôi tin chắc cậu ấykhông làm!” Chẳng qua Vương Hoa Sơn muốn lấy lòng tôi, tôi nhìn Lâm Tịch muốncô ta xin lỗi tôi, nhưng cô ta cũng là loại cứng đầu, muốn cô ta nhún nhườngđâu đơn giản.

Quả nhiên, cô ta nói đầy vẻ bấtcần: “Hừ, chẳng qua chỉ trông coi một cái kho bé tẹo, chẳng nhẽ cứ phải anh talàm? Tôi không tin người khác không trông nổi cái kho ấy!”

“Lâm tổng giám!” Vương Hoa Sơnbỗng quát, Lâm Tịch giật mình ngồi thẳng lên, lườm tôi đến rách mắt. Tối naytôi không được vận đào hoa nhưng gặp mấy mỹ nhân này trong lòng cũng thầm so sánhhọ với nhau. Kết luận cuối cùng là Lâm Tịch nổi bật nhất, chẳng còn cách nào,dáng vẻ nhẹ nhàng dịu dàng của Sa Chức không thể bằng một cái lườm của đôi mắtxanh biếc của Lâm ma nữ: Khiến tim tôi muốn bay ra ngoài...

“Muốn tôi xin lỗi anh ta, trừ phimặt trời mọc đằng tây!” Lẽ nào Lâm ma nữ không hận tôi đến tận xương tuỷ? Tôiđã khiến cô ta tổn thương cả tinh thần lẫn thể xác, lẽ nào lại dễ chịu hơn tôi?Nghĩ thế tôi lại định tha cho cô ta. Không được, nhân từ với kẻ thù chính làtàn nhẫn với chính mình!

Tối nay Vương Hoa Sơn giống nhưcon bò tót của Tây Ban Nha được tiêm thuốc kích thích, sức chiến đấu vô cùng:“Lâm tổng giám, cô nói cũng phải, trông coi một cái kho bé tẹo lẽ nào nhất địnhphải để Ân Nhiên làm? Tôi cũng tin người khác sẽ làm được, nhưng chẳng may mộtsố người cô tuyển vào lại nhu nhược vô dụng, như thế thì cái giá phải trả sẽkhông hề nhỏ! Tôi không phải nhà mạo hiểm, tôi không muốn lấy tám chục vạn rađánh cược lần nữa! Cô có hiểu không?”

“Vương tổng, không phải tôi khôngnể mặt ngài, giờ tôi quay về vẫn là Lâm tổng giám quản lý, hồi đuổi tôi, lý docủa công ty là tôi nhìn trộm đồng nghiệp nữ, lấy trộm nội y, công ty đã tuyênbố chuyện này, giờ tôi cũng chẳng có mặt mũi nào quay lại...”

“Vậy được rồi, cậu cứ về suy nghĩcho kỹ, nếu thay đổi ý kiến thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Ân Nhiên,tương lai phát triển của công ty chúng ta là vô hạn, tương lai của nhân viêncũng là vô hạn, cậu nên trân trọng.” Ông ta đứng dậy, vỗ vai rồi đưa tôi danhthiếp.

Đây là giấc mơ sao? Tưởng rằngcuộc sống ở thành phố Hồ Bình kết thúc tại đây, tưởng rằng tôi phải tiếp tụckhăn gói lên đường, nhưng giờ có người thu nhận tôi, dù không biết phía trướccó bao nhiêu chông gai, nhưng ít nhất thì điều này cũng đã cổ vũ tôi. Thì ratôi không phải người vô dụng. Tôi dùng sự chăm chỉ và nghiêm túc để lấy được sựtự tin. Ở kho của Ức Vạn, tôi chỉ bỏ ra nhiều sự chăm chỉ và nghiêm túc hơnnhững kẻ kia mà thôi, chẳng có gì khác đáng người ta khâm phục cả.

Màn đêm buông xuống, tôi vừa thayđồng phục vừa huýt sáo, đồng nghiệp bên cạnh thấy thế hỏi: “Ân Nhiên, có chuyệngì mà vui thế?”

“Không có gì, chỉ thấy bộ đồngphục này rất đáng yêu, tôi rất thích bộ đồ này...”

Anh ta im lặng...

Nghĩ đến việc sắp chào tạm biệtbộ đồng phục này trong lòng tôi lại nở hoa. Bộ quần áo này chất vải thì kém,lại không vừa người, mặc vào cứng ngắc.

Đám người nhảy múa lúc này cũngkhông đáng ghét, không chướng mắt như trước. Trở về Ức Vạn tôi sẽ giống như họ,thỉnh thoảng đến đây nhảy thả lỏng tâm trạng, thế mới là cuộc sống chứ!

Một ngày nữa qua đi, đến hôm ChiLan hẹn tôi giả làm bạn trai. Tôi ăn mặc chỉnh tề đúng giờ có mặt tại Starbuckstrên đường Thâm Lam, Chi Lan đã ở đó đợi tôi rồi. Trong quán cà phê yên tĩnh,mùi hương đậm đặc, ánh đèn dịu nhạt, Chi Lan đang chống cằm suy tư, thấy tôingồi phía trước mặt, cô ấy cười: “Anh đến rồi à... Lát nữa dù ngạc nhiên thếnào, dù thấy kỳ lạ thế nào thì cũng không được thể hiện ra mặt! Cũng không đượchỏi tôi gì hết! Anh hãy nhớ anh là bạn trai tôi, phối hợp một chút là được!”

Nói xong, nét mặt cô ấy trở nênphiền muộn, tôi cũng không muốn nói gì, lần này đến đây không phải để gặp cô ấymà là vì tiền, tôi chẳng cần quan tâm chuyện của cô ta. Tại sao tôi phải kinhngạc, tại sao tôi phải thấy kỳ lạ?

Chi Lan gọi cho tôi một tách càphê, đắng ngắt, tôi rất thích vị ngọt sau vị đắng. Một mỹ nhân... còn là một mỹnhân ăn mặc vô cùng khêu gợi ngồi trước mặt tôi và Chi Lan, vẻ mặt không chútcảm xúc nhìn tôi rồi quay sang Chi Lan: “Nói đi, có việc gì?” Chi Lan không cònsự thoải mái nho nhã, hai tay ôm cốc cà phê mắt nhìn cà phê trong cốc, cùi trỏhuých vào tôi nói: “Không phải cô muốn gặp anh ấy sao? Anh ấy là bạn trai tôi.”

Tôi tự giới thiệu: “Xin chào, tôilà Ân Nhiên.”

Cô gái đó trừng mắt nhìn tôi:“Tôi hỏi tên anh à?”

Ớ...

Cô gái đó đập bàn quát: “Là hắnta? Loại người thế này cô cũng nhận?”

Tôi hiểu rồi, Chi Lan... là ngườiđồng tính! Sao... sao có thể? Tôi nhìn kỹ lại hai cô gái này, xinh đẹp nhườngvậy sao lại đều là đồng tính?

Cô gái kia nắm lấy tay Chi Lan:“Tôi làm điều gì sai sao? Tôi chẳng làm gì sai cả, tại sao...”

Chi Lan hất tay cô gái kia ra,tôi sững sờ, sao lại giống như người yêu cãi nhau chia tay thế này, nhưng haingười này đều là nữ mà!

Chi Lan cười khảy: “Xin lỗi, tôithật sự đã yêu anh ấy!”

Cô gái kia giận dữ: “Hắn ta thìcó gì tốt? Không phải chỉ được cái mẽ ngoài sao? Anh ta mặc đồ Armani sao? Hắnta lái BMW? Ở biệt thự?”

Chi Lan lắc đầu: “Chỉ là tôi yêuanh ấy!”

“Tại sao?”

“Cái gì mà tại sao? Giờ tôi thíchđàn ông, còn cần phải giải thích gì sao?”

“Ý cô là gì? Trước đây khi theođuổi tôi, cô nói cô không thích đàn ông! Còn nói đàn ông trên đời toàn một lũkhốn nạn!”

Tôi kinh ngạc, thế giới này thayđổi quá nhanh hay là tốc độ thích ứng của tôi quá chậm?

Cô gái kia càng chửi càng lớntiếng, cuối cùng hét lên: “Cô tưởng hắn ta tốt đẹp sao? Hắn ta toàn nhìn tôithôi! Sớm muộn gì hắn cũng đá cô!”

Giọng cô ta rất lớn, nhiều ngườiquay sang nhìn, tôi tê dại. Cuối cùng cô gái kia hằm hằm bỏ đi, tôi vẫn há hốcmồm kinh ngạc. Chi Lan đẩy tôi, nói: “Đừng hỏi, cũng đừng nói gì hết! Anh khôngcần thiết phải lên tiếng. Tạm biệt!” Cô ấy đứng dậy đến cửa thì dừng lại, nhìntạm biệt tôi với ánh mắt bất lực. Tôi biết đây là cái nhìn trước khi vĩnh biệtgiữa tôi và cô ấy. Sau này không thể gặp lại cô gái với mái tóc dài này nữa,trong lòng bỗng thấy hụt hẫng.

Tìm một người xa lạ giả làm bạntrai, trả hai vạn tệ, lý do là sợ người khác biết mình là người đồng tính. Xemra thật nực cười và khó tin, nhưng thật sự là tôi đã có hai vạn... Có phải cạmbẫy không? Vừa mơ hồ vừa khó tin, nghĩ đến đây tôi lao ra khỏi quán cà phê về“Cánh cổng thiên đường”, để lại giấy nghỉ việc rồi thu dọn! Dù sao đã có haivạn tệ, công việc mới cũng đã có, một nghìn tệ lương tháng này và ba trăm tiềncọc không cần cũng được.

Gửi hai vạn về cho bố, khi nóichuyện điện thoại cảm nhận được rõ ràng sự nhẹ nhõm của bố, tôi cũng vui lênphần nào.

Vừa ngắt máy thì bài nhạc chuông“Quỷ vào làng” vang lên, bài này tôi đặt riêng cho Lâm ma nữ, ai ngờ được đếnthành phố Hồ Bình lâu như vậy, người gọi cho tôi nhiều nhất lại là cô ta. Tronglòng đang vui nên tôi nhận điện: “A lô.”

“A lô, à... Ân Nhiên, tôi đang ởquán trà trên đường Quảng Châu!” Giọng cô ta dễ nghe thật, nhưng lời nói thìlúc nào cũng khiến người ta ghét, căn bản là mệnh lệnh.

“Cô đang ở quán trà trên đườngQuảng Châu? Thì... liên quan gì đến tôi?” Tôi muốn trở về kho, không muốn xungđột với cô ta, nhưng cô ta có thể dung nạp tôi không? Tôi muốn biết cô ta muốntôi làm gì.

“Anh qua đây một chút, ở tầng haiPhi Phụng Các, tôi có chuyện muốn nói.” Rồi cô ta ngắt máy.

Lẽ nào, Lâm ma nữ mời tôi uốngtrà để xin lỗi? Có thể lắm chứ? Đi, sao lại không đi! Dù sao thì sau này cònchạm mặt nhiều, không thể tránh được.

Lần này tôi nhìn thẳng vào mắt,cô ta tỏ vẻ ngại ngùng, gương mặt ửng hồng... Tôi cứ nhìn thẳng nghiên cứu mắtcô ta, đúng là màu xanh biếc thật! Có phải con lai không nhỉ? Cô ta rất ít khicho người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình khi không đeo kính, lẽ nào có liênquan đến đôi mắt xanh biếc câu hồn đoạt phách này? Đúng là thế, cô nhắm mắt làtôi chết, mở mắt ra là tôi lại sống, cô chớp mắt là tôi chết đi sống lại...

Lâm ma nữ lắc đầu, đeo kính vào,thực ra là ngượng rồi. Cô ta cũng biết ngượng ngùng sao?

Phục vụ đưa menu, Lâm ma nữ khôngnhìn lấy một cái: “Hai cua bể, canh nấm, ngỗng quay...”

Phục vụ lên tiếng: “Quý khách, ngỗngquay là cho bốn người.”

“Tôi chọn món đó! Còn nữa... mộtsuất gà nhồi, cả con...”

Cô ta cứ gọi món mãi, tôi nghĩđây không phải tiệc Hồng Môn thì là tiệc tạ tội rồi: “Lâm... Lâm tổng giám, côgọi tôi đến... nói chuyện gì?”

Cô ta nhìn menu: “Ừm...” nghĩ xemnên gọi gì tiếp.

“Lâm tổng giám... có phải chỉ haichúng ta không? Nhiều như thế ăn sao hết?” Nói xong tôi thấy hối hận, người tagọi món liên quan quái gì đến mình, nhưng mà chỉ hai người thôi thì thế này làđốt tiền à?

“Tôi vui, tôi thích!”

“Ồ, vậy cô cứ gọi đi!”

Thức ăn được đưa lên, tôi khôngđộng đũa, cô ta không nói rõ thì tôi kiên quyết không động, nhưng mà cô tachẳng nói gì chỉ cắm cúi ăn. Cô ta làm sao vậy? Đang chuẩn bị một cơn bão tốlớn hơn à? Ngồi ăn mãi thấy tôi không động đậy gì, cô ta ngẩng lên hỏi: “Uốngrượu không?”

“Ờ...”

Lâm Tịch gọi phục vụ đem rượutrắng lên, phục vụ rót rượu cho tôi, nhưng cô ta không ăn nữa mà bắt đầu quansát tôi. Nhìn mãi khiến tôi mất tự nhiên, thông qua cặp kính râm dày cộp kiatôi thậm chí có thể cảm nhận được đôi mắt xanh biếc của cô ta đang như thiêucháy tôi. Tôi nâng ly rượu lên cúi đầu uống một ngụm.

“Không ăn à?” Đây là quan tâmsao? Đôi môi lấp lánh ánh son cùng với ngữ khí ân cần khiến tôi run rẩy. Lànmôi nóng bỏng kia từng khiến tôi hồn bay phách lạc trong đêm đó...

“Ồ, có ăn.” Tôi cầm đũa lên gắpthức ăn để giấu đi sự bất an của mình. Tôi đang làm gì vậy? Sao lại nghĩ đếnđiều đó? Nhưng càng cảnh cáo bản thân không được nghĩ thì lại càng nghĩ theohướng đó. Phía dưới đôi môi hồng kia chính là chiếc cổ trắng mịn... xuống chútnữa là chiếc cổ áo chữ V đang mở rộng...

Tôi cúi đầu, mặt nóng bừng.

Cô ta cắn môi: “Anh có biết tôighét nhìn thấy anh đến mức nào không? Anh có biết tôi hận anh thế nào không?”

“Thế cô gọi tôi ra ăn cơm làm cáigì?” Trước mặt Bạch Khiết, Sa Chức, Chi Lan tôi đều rất thận trọng, mà thấy tựti là nhiều. Nhưng trước mặt Lâm ma nữ thì tôi hoàn toàn không phải để ý, có lẽvì tôi đã từng quan hệ với cô ta, cũng có thể do tôi chưa từng nghĩ phải để lạicho cô ta ấn tượng gì tốt đẹp.

“Hôm nay tôi hẹn anh ra ăn cơmhoàn toàn vì công việc. Anh từng làm một chuyện khiến tôi hận cả đời này, tôikhó tránh khỏi ý nghĩ lấy việc công trả thù riêng. Hôm qua tôi đã xem kỹ nhữnggiấy tờ quản kho, đúng là chỉ có của anh là rõ ràng ngăn nắp nhất, công việccủa anh ở kho là ổn định nhất. Tôi cũng muốn gọi anh trở về, nhưng anh muốn tôixin lỗi sao? Chuyện anh làm với tôi lẽ nào anh cũng đã xin lỗi ư?” Khi cô takhông nói đạo lý thì có nói gì cũng vô dụng.

Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở côta, tôi chưa từng trốn tránh lỗi lầm mà mình đã gây ra, tôi vẫn luôn cố gắng bùđắp: “Lâm tổng giám, lẽ nào tôi phải trả giá cho chuyện đó còn ít sao? Nếu thờigian có thể quay ngược lại, dù cô có cho tôi tiền, tôi cũng không...”

“Chúng ta không nói chuyện riêngnữa. Anh làm ở kho cũng đã có cống hiến, bắt trộm giúp công ty không bị tổnthất, là một tấm gương rất tốt. Nhưng rồi sau đó thì sao? Lấy trộm nội y, nhìntrộm đồng nghiệp nữ thay quần áo, những chuyện biến thái như thế mà anh cũnglàm được, khiến cả công ty lo lắng, nó ảnh hưởng xấu đến mức nào chứ?”

“Cô đã điều tra rõ chưa? Có phảiBạch Khiết nói với cô là tôi lúc nào cũng đi nhìn trộm phòng thay đồ của đồngnghiệp nữ?” Bạch Khiết! Tôi tốt với chị như vậy, không tiếc thân mình chống lạicả lãnh đạo cấp cao, vậy mà chị lại đối xử với tôi như thế? Lẽ nào Bạch Khiếtđã bỏ sáng theo tối, câu kết với trưởng ban Mạc rồi? Không phải chứ.

“Ân Nhiên, có chuyện này có lẽanh không biết, đó chính là chứng cứ anh nhìn trộm! Sau này cũng không ai nóivới anh, anh cũng bị đuổi rồi nên không cần thiết phải nhắc lại.” Lâm Tịch ungdung nói.

“Chuyện gì?”