Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 191



[Chúa ơi, Giản Nhất Lăng thực sự là vị trí số một? Không có lỗi trong quá trình công bố kết quả! Chúa ơi, thế giới này là làm sao vậy? Học tra nghịch tập!]

[Học tra ta nói rằng, bắt đầu từ hôm nay, Giản Nhất Lăng đã trở thành thần tượng của ta! Ta có động lực! Ta có mục tiêu! Ngao ô ngao ô!]

[Tôi chỉ muốn hỏi, những học sinh nói rằng Giản Nhất Lăng gian lận mà không có bằng chứng, mặt của họ có đau không? ]

Mặt chắc chắn là đau, đau nên lúc này không nói được cái gì.

Hầu hết các chủ đề thảo luận của sinh viên đều xoay quanh sự tiến bộ nhanh chóng của Giản Nhất Lăng.

Nhưng một số học sinh cảm thấy không thoải mái.

Hồ Kiều Kiều hiếm khi mạnh dạn, bước đến chỗ của Vương Hướng Trọng.

"Nhìn xem, ngay cả những người ở Viện nghiên cứu vật liệu hóa học Ước Lợi cũng đã đưa ra tuyên bố rằng kết quả kỳ thi không có vấn đề gì và kết quả của Nhất Lăng là hợp lý, cậu còn lời nào để nói nữa không?"
Hồ Kiều Kiều bị Vương Hướng Trọng chọc tức hai lần, rốt cuộc cũng nhướng mày được một lần.

Vương Hướng Trọng như cũ không phục, "Nói như vậy thì làm sao? Một số lời nói chính là dành cho những người không có khả năng suy nghĩ như cậu."

"Cậu nói ai không có khả năng suy nghĩ?" Hồ Kiều Kiều giậm chân nhăn mặt.

"Dù sao tôi cũng không chỉ tên nói ho, cậu tự hiểu."

"Cậu chính là sai rồi mà không chịu thừa nhận!" Hồ Kiều Kiều trừng mắt nói, nhưng giọng nói nhỏ và yếu ớt, không có chút lực uy hiếp.

"Có một số người dựa vào bối cảnh của bản thân để trấn áp những tin tức không phải sao?" Vương Hướng Trọng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

"Cậu lại nói nhảm gì vậy?"

"Tại sao tôi lại nói nhảm, tôi không nói đó là ai hay là chuyện gì?" Vương Hướng Trọng một biểu tình hờ hững.
Hồ Kiều Kiều giận dữ mà bước trở về.

Mỗi lần Vương Hướng Trọng Tư nói một câu như vậy, cô đều tức đến mức không biết nói thế nào mở miệng.

Chán ghét đến chết.

#####

Sau khi Mạc Thi Vận nhìn thấy tuyên bố công khai của ban tổ chức, tia hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt.

Ban tổ chức nói rằng Giản Nhất Lăng không gian lận, tức là danh sách người thắng cuộc sẽ không bị thay đổi, cô ấy vẫn là vị trí thứ mười một, chỉ còn cách vị trí thứ mười một bước là có thể nhận được giải thưởng.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Mạc Thi Vận, Chu Toa ở bên an ủi, "Đừng buồn, ai nghĩ được gia cảnh Giản Nhất Lăng quá mạnh? Thật sự là gian lận, nhà họ Giản cũng sẽ không để xảy ra chuyện này, cho nên chỉ có thể nhận mệnh thôi."

Chu Toa bất lực, cái này không cần phải nói, phía sau chắc chắn là do Giản gia giải quyết.
Giọng Mạc Thi Vận nghẹn ngào, "Đối với họ, 200, 000 nhân dân tệ không phải là vận đề lớn, nhưng với tôi và mẹ, số tiền thưởng 30.000 nhân dân tệ chính là tiền cứu mạng."

Bọn họ đã bảo vệ cho Giản Nhất Lăng vững vàng ở vị trí đầu tiên của cuộc thi, lại phá hỏng con đường duy nhất để cô cứu cô và mẹ cô.

"Tiền cứu mạng? Cậu bị sao vậy?" Chu Toa hỏi.

"Không sao đâu." Mạc Thi Vận kìm lại, cô không muốn tiết lộ quá nhiều chuyện cá nhân của mình trước mặt Chu Toa.

Sau khi Mạc Thi Vận về nhà vào ngày hôm đó, cô ấy vẫn rất chán nản.

Thấy con như vậy, Mạc tẩu lòng như dao cắt.

Đây là cô con gái kiêu hãnh và tự tin, con bé đã từng rất tự tin và tỏa nắng.

Nhưng vì những sai lầm của mình, con bé đã rất buồn.

Đó là sự thất trách của bà với nghĩa vụ làm mẹ.

Càng nghĩ càng khổ sở, Mạc tẩu do dự mãi, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Hà Yến.
Hà Yến qua rất lâu mới trả lời điện thoại, "Có chuyện gì?"

"Tôi, tôi muốn mượn bà một ít tiền." Giọng Mạc tẩu có chút trống rỗng, không có chút tự tin.