Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 63: Lại thấy đầu trọc



Bên trong Minh Vực u ám, một thị nữ bưng một chậu nước đến gọi Nam Cung Lạc Lạc rời giường, trong khoảng khắc đẩy cửa ra, mắt nhìn thấy một nữ tử đang nằm thẳng tắp trên giường, một tiếng thét chói tai vang vọng khắp Minh Vực.

Nhận ra tiếng hét được phát ra từ phòng Nam Cung Lạc Lạc, Diêm Minh lập tức buông công vụ trong tay chạy đến, Nam Cung Lạc Lạc chỉ mặc một chiếc áo nằm trên giường, gương mặt trắng nhợt xanh xao, khóe miệng chảy ra máu đã đọng lại thành một khối đen tuyền.

"Lạc Lạc! Lạc Lạc!" Diêm Minh ôm lấy Nam Cung Lạc Lạc, dường như muốn dùng nội lực để ép chất độc từ trong cơ thể nàng ra.

Thị nữ trước mặt Diêm Minh đã sợ đến mức đầu óc trống rỗng, bưng chậu nước ở trước cửa đã run lên, Diêm Minh quát nàng: "Còn không mau đi gọi Thiên Đạo Chủ! Nàng mà chết thì ta bắt các ngươi chôn cùng!"

"Vâng, vâng.... ...... ... Vâng!" chậu nước bị ném xuống, thị nữ hốt ha hốt hoảng chạy đi cầu cứu người, không bao lâu sau lại hốt ha hốt hoảng chạy về, chân run rẩy đến mức nhũn ra, quỳ trên mặt đất nói: "Chủ nhân, Thiên, Thiên Đạo Chủ không có ở đây, thị vệ nói hắn đi ra ngoài đã vài ngày nhưng vẫn chưa quay về."

"Bạch! Tích! Trần!" Trong mắt Diêm Minh tỏa ra lửa giận, một tay đánh vào cột giường, cột giường nứt ra một đường.

Tiết Tình đè tay Lưu Huỳnh xuống, vết thương cửa hắn cũng chưa tốt lên hẳn, không thích hợp để động võ, có thể khi hắn không bị thương mà muốn tẩu thoát thì còn có khả năng, giờ muốn một người bị thương dẫn một người không có võ công ra ngoài thì thật sự không có khả năng. Bốn người tạm thời bị nhốt ở nhà tù của Kỳ Lân các, thân phận Tiết Tình hiển hách nên ít nhất cũng phải đợi chưởng môn phái Linh Vũ tự mình đến thì mới giải quyết được.

Kỳ Lân các vẫn còn có nhân tính, nhà tù được dọn dẹp sạch sẽ, trên giường có lót cỏ khô, làm cho phạm nhân có cảm giác như đang được ở nhà. Tiết Tình ngồi trên rơm rạ, tay giữa không trung chộp tới chộp lui.

"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Lưu Huỳnh khó hiểu hỏi.

"Tìm không gian tùy thân." Tiết Tình trả lời.

"Cái gì?" Tri Thu ngồi một bên nghe, không biết có hiểu hay không.

"Cái này gọi là triết học." Lưu Huỳnh nói.

Sắc mặt Tri Thu lại càng thay đổi, ngồi gần lại phía Bạch Tích Trần, nhỏ giọng nói: "Công tử, hai người bọn họ có phải là bị dọa sợ đến mức điên rồi hay không?"

Trong địa lao yên tĩnh truyền đến âm thanh cửa sắt mở ra, Trình Linh đến, đưa mấy túi thuốc lọt qua khe giữa mấy thanh sắt vào bên trong nhà giam, vẻ mặt ưu sầu nói: "Tiết cô nương, ta biết nhất định là ngươi bị oan uổng, ngươi yên tâm, một vài vị chưởng môn nhất định sẽ giúp ngươi sửa lại án xử oan khuất, đây là thuốc Bạch công tử điều chế trị bỏng, vết thương của ngươi và Lưu Huỳnh công tử không thể ngừng điều trị được, còn cần gì thì cứ nói với ta."

"À, thật sự là có điều cần nhờ." Đột nhiên Tiết Tình nghĩ đến một thứ: "Đêm nay lúc đưa cơm cho ta, có thể đừng mang đũa đến cho ta, ta muốn dùng thìa."

Trình Linh ngớ người ra, còn tưởng rằng là yêu cầu to lớn gì nói: "Được, ta sẽ nói với thủ vệ đưa cơm."

"Sư tỷ của ta.... ...... Có nói cái gì không?" Tiết Tình lại hỏi nhưng âm lượng thấp hơn rất nhiều.

"Phương Vân chưởng môn vẫn chưa đến, có thể là gặp chút trục trặc trên đường thôi." Trình Linh trả lời.

"Ừ, nếu nàng đến đây, ta muốn ngươi nói cho ta biết." Tiết Tình dặn dò.

Nhân quả của mình, nghiệt duyên cũng do mình gánh vác, không oán hận cũng không hối tiếc, chỉ là bây giờ không chỉ có mình mình bị xui xẻo, hơn nữa còn có thể khiến danh tiếng phái Linh Vũ mất hết, nếu Phương Vân và nàng vạch rõ quan hệ, có lẽ còn có thể cứu vãn một chút, nàng muốn đến gặp Phương Vân, để cho nàng có thể bảo vệ từ xa nhưng mà tại sao Phương Vân vẫn chậm chạp không đến.

Tiết Tình không biết, lúc này Phương Vân đang ở cung Côn Luân, nghe được tin tức nàng không trực tiếp đến Kỳ Lân các mà đến cung Côn Luân, muốn đưa Tiết Tình vào chỗ chết, nhất là cung Côn Luân, chỉ cần bọn hắn đồng ý thả người, có thể để cho Tiết Tình một con đường sống. Đứng trong tuyết đợi hơn hai canh giờ, cung chủ cung Côn Luân mới bằng lòng gặp mặt, dưới ánh nến trong đại đường, đối mặt là một lão già đã qua thất tuần, Phương Vân nói: "Sư muội tuổi còn trẻ, kết giao khó tránh khỏi sự vô ý, vẫn thỉnh xin cung chủ nể mặt, ta định dẫn nàng về núi Linh Vũ để quản giáo, không chen chân vào chuyện trong giang hồ nữa, đến lúc đó thỉnh xin cung chủ cung Côn Luân đảm nhiệm chức vị Minh Chủ Võ Lâm và quan tâm nhiều hơn đến công việc trong võ lâm."

"Việc này tuy là do cung Côn Luân phát hiện, cung Côn Luân cũng chỉ là vì an nguy của Võ Lâm Trung Nguyên mà suy xét, công bố việc này ra, về phần quyết định xử lý Tiết cô nương thì cần phải để tất cả các môn phái cùng quyết định, Phương Vân chưởng môn hẳn không muốn là làm việc riêng trái luật đấy chứ?" Cung chủ cung Côn Luân không hề cho Phương Vân chút mặt mũi nào.

"Phái Linh Vũ và cung Côn Luân có quan hệ rất tốt, cung Côn Luân chắc cũng không muốn mất đi tình cảm nhiều năm qua." Vẻ mặt Phương Vân trở nên cứng ngắc.

"Quan hệ rất tốt sao? Sao ngươi không hỏi rõ xem cái gì là quan hệ rất tốt? Sao không hỏi một chút xem cái chết của 50 đệ tử cung Côn Luân là cái kiểu quan hệ rất tốt nào? Hai người phái Linh Vũ ngươi chết đã đau lòng rồi hả? Lúc Phàn Thừa nhận cái chết đã từng tiếc nuối hay chưa?" Cung chủ cung Côn Luân cười lạnh nói.

Nghe thấy cái tên "Phàn Thừa" này trong lòng Phương Vân chấn động một hồi, nàng hành hiệp trượng nghĩa, thích làm cho người khác vui vẻ, nếu nàng ăn chay niệm Phật nữa thì có lẽ người khác đều cho rằng nàng là Bồ Tát chuyển thế, người ngoài đều không biết rằng, tội lỗi lớn nhất của đời nàng chính là Phàn Thừa. Những bông tuyết rơi trên đỉnh Côn Luân không ngừng nghỉ, rơi xuống vách núi hòa vào dòng nước xanh lam trong vắt, ai cũng không biết bên dưới lớp băng tuyết mỏng kia là tầng nước đã được đông cứng lại.

Phương Vân đi rồi, cung chủ cung Côn Luân một mình đứng trong điện, để là bóng mình hòa nhập vào ánh sáng bên trong, hắn đã già như cây cổ thụ, đôi tay và đôi má này cũng già nua như vậy, đột nhiên một cái tay đi vào bên trong làn da, dùng lực một chút, cái vỏ cây như lão già bị bóc ra, lộ ra một khuôn mặt của chàng trai trẻ tuổi.

"Phàn Thừa sư thúc, như vậy mà nàng còn có mặt mũi đến cầu xin chúng ta! Ngươi chết oan như vậy, chẳng lẽ nàng đã quên sao! Ngươi yên tâm đi, điều này mới chỉ là mở đầu thôi, Nga Mi, Võ Đang, Thiếu Lâm, bất kỳ ai cũng đừng mong thoát được!" Chàng trai trẻ tuổi vứt bộ da già nua trên mặt đất, trong mắt đã bị cừu hận đốt cháy, so với tuyết trắng rơi ngoài cửa càng làm cho người khác cảm thấy không rét mà run.

Buổi tối, quả nhiên cơm ngục đưa đến cho Tiết Tình đổi từ đũa thành thìa, Tiết Tình ăn cơm xong, vụng trộm giấu thìa đi, sau khi cai ngục đi thu dọn bát đũa, gõ gõ ở trên mặt đất trong nhà tù.

"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Lưu Huỳnh hỏi.

"Đào đất tẩu thoát." Tiết Tình không quay đầu lại nói.

"Dùng thìa sao?"

"Nếu có thể ngươi cho ta xẻng, ta cũng muốn dùng xẻng." Đột nhiên Tiết Tình nhớ đến một việc, quay đầu nhìn Bạch Tích Trần nói: "Bạch công tử, thế nào mà ngươi lại bình tĩnh như vậy, đã chuẩn bị tốt để lên thiên đường rồi sao? Hay lại là.... ...."

"Bằng thân phận của ngươi ở Võ Lâm Trung Nguyên, ít nhất cũng phải thẩm tra một tháng, cần gì phải gấp gáp, ngược lại ta đang để ý, như thế mà ngươi cho rằng ta và ngươi là đồng nghiệp." Bạch Tích Trần nói.

Đâu chỉ đồng nghiệp, thiếu chút nữa đã là bà chủ, Tiết Tình nở nụ cười nói: "Còn trẻ nên không biết, tuổi trẻ cuồng nhiệt, đừng quá so đo, ta đã không còn nghĩ đến cách trở về nữa rồi."

"Thiền Không phương trượng, lần này đến thăm tù là có chuyện vui hay chuyện buồn?" Đột nhiên Lưu Huỳnh nói.

"Ha ha ha, làm sao ngươi biết lão nạp đã đến đây." Thiền Không phương trượng khoác cái áo cà sa lóe sáng đi đến bên ngoài song sắt.

"Hương vị gà quay rất ngon." Lưu Huỳnh nói.

"Lão nạp biết Tuệ Huỳnh là trẻ nhỏ dễ dạy bảo, quả nhiên là thế." Thiền Không phương trượng cực kỳ mãn nguyện với khứu giác của Lưu Huỳnh.

"Con lừa ngốc, ngươi đến tiễn ta sao." Giờ phút này Tiết Tình nhìn thấy khuôn mặt già nua của Thiền Không phương trượng cũng có chút cảm giác thân thiết.

"Đương nhiên là thế, lão nạp còn muốn đưa ngươi đến một nơi cực kỳ xa nữa kia." Thiền Không phương trượng nháy nháy mắt nói.