Nữ Phụ À Nam Phụ Không Tầm Thường

Chương 5



Hạ Thanh cười trong lòng rồi rũ mắt xuống. Mọi người chẳng thể biết Hạ Thanh nghĩ gì ,ra sao.

Nhìn Hạ Thanh hiện giờ thật cô đơn. Một mình đứng đó mắt rũ xuống. Đôi vai nhỏ bé như khép mình lại. Vài lọn tóc đong đưa trước cơn gió nhẹ. Thật sự quá đỗi cô đơn, thất vọng ,thêm đó là nỗi buồn nói không lên lời.

Hạ Thanh đi xuống chỗ bọn Mạc Lạc ,cúi người xuống ,nhắm chặt mắt lại mà nói :

- Tôi thật sự xin lỗi !

Nói xong Hạ Thanh chật vật đi đến chỗ ngồi của mình rồi nhấc mặt bàn lên .Chính mình nhón chân làm điểm tựa của mặt bàn .Nhìn vô cùng tội nghiệp. Nhưng đôi mắt sáng như sao lại quật cường khó tả. Mọi người trong trường không ai không biết việc Hạ Thanh bị bắt nạt ,bạo lực học đường. Nhưng bọn họ biết chứ không can thiệp vào .Có người còn tiếp tay với những hành vi đó bằng ánh mắt khinh miệt ,lời chửi rủa tổn thương lòng người. Giờ đây mọi người thấy thế không khỏi khó chịu trong lòng. Hơn ai hết chính bản thân bọn họ biết rõ ai là người sai.

Trần Nguyệt Quang, Trần Quang Trí, Ngọc Bạch Hoa nhìn vậy cũng biết chuyện gì xảy ra. Là Hạ Thanh lại bị bọn Mạc Lạc ăn hiếp.

Ngọc Bạch Hoa thầm sâu xé trong lòng ,khó chịu. Trần Quang Trí nhìn Hạ Thanh bị ức hiếp chỉ có thể cam chịu mà quật cường khó tả. Trong lòng lại nhen nhói một tia xúc động ,thổn thức. Khuôn mặt nhỏ nhắn ,bầu bĩnh cùng đôi mắt hoa đào linh động. Giờ đây là một mỹ nhân đã gặp liền nhớ, không phải là con bé suốt ngày lủi thủi , u ám cùng mùi hôi thối của nước cống bốc lên. Sự thay đổi này quá đột ngột , choáng ngợp . Ngọt ngào như mật ,tỏa sáng như nắng khiến lòng người rung động không thôi.

Bầu không khí lúc này có chút lúng túng. Người phá vỡ bầu không khí lần này là Trần Nguyệt Quang.

- Mời bạn học Hạ lên phòng bang kỷ luật.

Hạ Thanh nghe có chút khó hiểu. Không phải nãy nói cô không phạm quy gì ,không cần lên sao ?Sao giờ lại bảo cô lên rồi ?

Không chỉ Hạ Thanh thắc mắc mà mọi người cùng câu hỏi. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt dịu dàng đang cười của Trần Nguyệt Quang mọi người đều u mê ,ngu ngơ cảm thấy người đẹp nói gì thì là cái đó. Không cần phải nghi ngờ, thắc mắc .

Hạ Thanh trong lòng có chút hứng khởi mà đứng dậy đi theo Trần Nguyệt Quang. Người khẽ động liền nghe tiếng " rầm" .Cái mặt bàn đáng thương của cô rớt xuống tạo ra tiếng vang lớn phá tan bầu không khí . Hạ Thanh xem như không có gì mà đi theo sau Trần Nguyệt Quang đến phòng bang kỷ luật.



Trên đường đến phòng bang kỷ luật đi qua bao nhiêu cái hành lang , bao nhiêu phòng học .Thời gian lúc này như lắng đọng ,như đột ngột tua nhanh không cho ai suy nghĩ.

Hạ Thanh đi rồi dừng lại. Nhìn qua khung cửa sổ của phòng học. Lúc này dường như cô nhìn thấy bóng dáng "Hạ Thanh". Vẫn là bộ dạng xinh đẹp động lòng người nhưng đôi mắt lại heo hút,không ánh sáng. Ảm đạm và... vô hồn. Tim đang đập liên tục cũng đau đớn từng cơn ,quặn thắt lại vô cùng khó chịu. Hạ Thanh nhắm mắt rồi mở ra. Lần này lại thấy được một đôi mắt sáng ngời như ẩn chứa nụ cười. Hạ Thanh thích ánh sáng trong đôi mắt của bản thân .Đó là minh chứng cho tinh thần quật cường sau mỗi lần đau đớn, vấp ngã .

Mỉm cười, Hạ Thanh tiếp tục đi. " Cô " và cô thật sự đã chết rồi.

Nắng chiếu qua khung cửa kính đổ bóng xuống hai dáng người. Dáng người thẳng tắp, cao ráo của Trần Nguyệt Quang in sâu vào đôi mắt của Hạ Thanh.

- Anh Trần...

- Có chuyện gì sao bạn học Hạ ?

Trần Nguyệt Quang nghiêng đầu mỉm cười nhìn Hạ Thanh. Thấy vậy trong lòng cô liền lộp bộp ,hồi hộp. Dáng lưng to lớn như in tạc vào trong mắt. Hạ Thanh căng thẳng bước đến hắn.

Trần Nguyệt Quang thấy vậy khe khẽ nhíu mày. Cảm thấy Hạ Thanh giống bao người khác đều vì nhan sắc của hắn mà đổ gục. Nghĩ vậy trong lòng có chút thất vọng. Hắn nghĩ rằng chí ít cô sẽ khác với bao người kia .

- Anh Trần, lưng anh có con thằn lằn to lắm đang đậu.

- ...

- ...

Nhìn khuôn mặt sợ hãi của Hạ Thanh .Trần Nguyệt Quang thật sự không giữ nổi nụ cười thường ngày. Con thằn lằn chết tiệt !