Nụ Hôn Của Nữ Thần

Chương 70: Bởi Vì Em Xứng Đáng



Đây không phải phân đoạn được bố trí trước đó, Dư Vãn ngẩn người ra. Ánh mắt của mọi người đều tập

trung vào cô, Lệ Thâm đứng bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cô và nói bên tai cô: "Đi qua đi."

Trong giọng anh để lộ ý cười, Dư Vãn lấy lại tinh thần và thuận thế tiến tới hai bước đến trước mặt

Thẩm Thi Thi.

Thẩm Thi Thi trao hoa trong tay cho cô và cười nói: "Hy vọng bó hoa này sẽ mang lại may mắn và

những lời chúc mừng đến cho cô."

"Cảm ơn." Dư Vãn cầm hoa ôm cô ấy một cái rồi quay trở lại đám đông.

Phân đoạn ném hoa kết thúc, mọi người chính thức bắt đầu dùng bữa tối. Lệ Thâm thấy Dư Vãn hơi bàng

hoàng bèn cúi đầu hỏi cô: "Làm sao vậy? Vẫn chưa trở lại bình thường à?"

Dư Vãn ngẩng đầu lên và chạm phải tầm mắt dịu dàng quen thuộc của anh mà bất giác cong môi: "Nói

thật thì có chút cảm động, em làm kế hoạch sư đã sáu năm, đây là lần đầu có cô dâu tặng hoa cho

em."

Trong những hôn lễ trước đây cũng có cô dâu trực tiếp tặng hoa cưới cầm tay nhưng đều tặng cho

người thân của mình. Cô và Thẩm Thi Thi không quen không biết, cô thật sự không ngờ cô ấy sẽ tặng

hoa cưới cầm tay cho mình.

Lệ Thâm giơ tay xoa tóc cô và nói: "Bởi vì em xứng đáng."

". " Dư Vãn có chút không chịu nổi vẻ mặt của Lệ Thâm phối hợp với

giọng nói này.

Trong lúc khách khứa dùng bữa tối, Dư Vãn cũng không thể nhàn rỗi chớ nói chi là ăn cơm cùng bọn

họ. Kế tiếp còn có trình diễn pháo hoa và vũ hội, cô đi ra ngoài xác định tình hình với nhân viên

công tác và ban nhạc.

Biển cả vào đêm trông tối mịt, không có lãng mạn như ban ngày nhưng khi pháo hoa thắp sáng bờ biển

lại là cảnh tượng hoàn toàn khác.

Từng chùm pháo hoa liên tiếp bay lên không trung tách ra thành những bông hoa đầy màu sắc, thậm chí

còn có hình trái tim, sự nhiệt tình của mọi người cũng gia tăng theo tia sáng pháo hoa. Nhân lúc

bầu không khí dần nóng lên, ban nhạc cũng bắt đầu trình diễn âm nhạc.

Mở đầu đương nhiên là màn khiêu vũ của Cố Tín và Thẩm Thi Thi, hai người nhẹ nhàng nhảy múa dưới

pháo hoa rực rỡ, đu quay ngựa gỗ cũng sáng đèn chuyển động theo các bước nhảy của họ.

Nhiếp ảnh gia ôm "Súng dài pháo ngắn" điên cuồng chụp ảnh, cảnh tượng lãng mạn như thế rất dễ gợi

lên dục vọng sáng tác của họ.

Sau khi điệu nhảy mở màn kết thúc, các khách mời cũng tìm được bạn nhảy của mình và nhộn nhịp bước

vào sàn nhảy.

Dư Vãn đứng một bên thở phào nhẹ nhõm. Đây là phần cuối của cả hôn lễ, cuối cùng nó đã đến đây một

cách suôn sẻ. Tuy cô vẫn chưa thấy ảnh chụp và video ghi lại nhưng cô biết rằng nó sẽ không tệ.

Hôn lễ đầu tiên do một mình cô lên kế hoạch hoàn thành cũng xem như nộp một bài thi rất thỏa đáng

cho mình.

"Không biết liệu tôi có vinh dự mời vị nữ sĩ xinh đẹp này nhảy cùng hay không?"

Giọng nói đột nhiên truyền tới bên tai ngắt quãng suy nghĩ của cô, cô nhìn Lệ Thâm hơi khom lưng và

vươn tay tới trước mặt cô mà không thể không cười một tiếng: "Em không nhảy đâu, em cũng không có

mặc váy."

Làm một kế hoạch sư, trang phục của Dư Vãn cũng phải thiên về sự chuyên nghiệp. Mặc dù quần áo trên

người cô không phải đồng phục ngăn nắp nhưng so với những chiếc váy dài bồng bềnh của những người

phụ nữ khác tại hiện trường, cô mặc như thế bước vào sàn nhảy thực sự có hơi kỳ quái.

Lệ Thâm cũng không vì cô từ chối mà thu tay lại: "Thế phải làm sao đây? Em nhẫn tâm đứng nhìn anh

bạn trai đẹp trai của mình không thể tìm thấy bạn nhảy ư?"

"..." Dư Vãn bất đắc dĩ nhìn anh: "Anh đừng có đùa, anh muốn tìm người cùng khiêu vũ thì không biết

có bao nhiêu người muốn nhảy với anh."

"Nhưng mà anh chỉ muốn nhảy cùng em." Lệ Thâm nhìn cô với ánh mắt sáng ngời như chứa đựng ánh sáng

của pháo hoa ban nãy.



Dư Vãn nhìn anh một lát rồi mỉm cười đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh.

Khóe môi của Lệ Thâm cũng cong lên, anh nắm tay cô và dắt cô vào sàn nhảy. Anh đặt tay phải lên eo

cô và rũ mắt chăm chú nhìn cô: "Em đã ăn tối chưa?"

Dư Vãn chậm rãi hòa theo nhịp di chuyển bước chân và nhẹ nhàng gật đầu: "Vừa nãy đã ăn một chút với

ban nhạc."

"Ban nhạc này cũng không tệ lắm."

Dư Vãn cười đáp: "Đương nhiên, do Cố Tín tự chọn mà."

Nụ cười trên môi Lệ Thâm càng sâu hơn, anh ôm chặt cô thêm chút: "Vất vả rồi, sau khi về nước nghỉ

ngơi cho tốt."

"Ừm." Dư Vãn vừa mới lên tiếng đã không cẩn thận giẫm lên chân Lệ Thâm: "... Xin lỗi."

Lệ Thâm cười khẽ: "Không sao."

Dư Vãn hơi xấu hổ: "Hôm nay em quá mệt mỏi nên phát huy không tốt." "Ồ, vậy hôm nào em có trạng

trái tốt thì chúng ta nhảy lại lần nữa."

Dư Vãn véo nhẹ một cái trên eo anh để đáp lại lời trêu đùa của anh, Lệ Thâm thấp giọng cười: "Giẫm

anh còn chưa đủ, bây giờ còn véo anh, đây có được coi là bạo lực gia đình hay không?"

"... Anh coi chừng em lại giẫm lên chân anh." "Tới đi nào, anh chịu được."

Dư Vãn: "..."

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Sau khi hôn lễ kết thúc, Cố Tín và Thẩm Thi Thi cũng bắt đầu lên kế hoạch cho tuần trăng mật, một

số hình ảnh tại hôn lễ của họ cũng được lan truyền trên mạng. Cho dù là do khách mời tự dùng điện

thoại của mình chụp nhưng vẫn không thể che đậy được sự mơ mộng tại hiện trường, điều này lập tức

thu hút vô số cư dân mạng, các báo đài cũng trắng trợn đưa tin hôn lễ lãng mạn của Cố Tín.

Quần chúng vây xem có thể sẽ không quan tâm ai là người lên kế hoạch cho hôn lễ mà chỉ biết cảm

thán thật là đẹp mắt ôi có tiền thật tốt, nhưng trong giới hôn lễ, cái tên Dư Vãn lại càng thêm

vang dội.

Rất nhiều bạn bè đã gửi tin nhắn chúc mừng đến cho cô, ngay cả Ngụy Thiệu lâu rồi không liên lạc

với cô cũng đặc biệt gửi tin nhắn khen ngợi kế hoạch hôn lễ này của cô.

Dư Vãn vừa cảm kích vừa đợi hình ảnh chính thức từ phía nhiếp ảnh gia. Không chỉ có Cố Tín và Thẩm

Thi Thi muốn lấy hình lần này, ngay cả chủ biên của tạp chí cũng thông qua biên

tập viên của tạp chí nội địa để liên hệ với cô và ngỏ lời muốn đăng hình ảnh hôn lễ này trên chuyên

san.

Chuyên san của là một cuốn tạp chí tiếng Anh được phân phối trên toàn nước Mỹ và

có lượng độc giả đáng kể. Khi Dư Vãn nhận được tin nhắn của chủ biên đã vui mừng đến mức suýt nhảy

cẫng lên.

Có loại cảm giác bỗng nhiên trở nên nổi bật!

Sau khi nhận được hình từ nhiếp ảnh gia, Dư Vãn gửi cho Thẩm Thi Thi trước. Dưới ống kính chuyên

nghiệp của nhiếp ảnh gia, mức độ mơ mộng tại hiện trường lại tăng lên một vĩ độ mới. Tất nhiên là

trước khi đăng báo phải cần trải qua sự đồng ý của cô dâu chú rể, dù sao cũng là hôn lễ của họ. Sau

khi Dư Vãn nói với Cố Tín và Thẩm Thi Thi, hai người họ đều không phản đối và sàng lọc lại hình ảnh

một lần mới gửi cho Dư Vãn những tấm có thể đăng.

Khi Lệ Thâm về đến nhà vào buổi tối thì thấy Dư Vãn tràn đầy phấn khởi ngồi trước máy tính nghiên

cứu cái gì đó, Lili nằm sấp bên cạnh cô cũng thò đầu lại gần máy tính tò mò nhìn.

Cảnh tượng này làm Lệ Thâm vui vẻ nhếch môi, anh cởi áo khoác đi vào phòng khách hỏi Dư Vãn:

"Chuyện gì mà vui vẻ như thế?"

Dư Vãn ngẩng đầu lên cười dịu dàng nhìn anh: "Em nhận được hình ảnh hôn lễ của Cố Tín và Thẩm Thi

Thi, vừa sắp xếp lại một chút gửi cho biên tập tạp chí, bọn họ còn nói phải tổ chức cuộc phỏng vấn

nhỏ dành cho em nữa!"

"Ồ, chúc mừng em." Lệ Thâm ngồi xuống cạnh cô và nhìn về phía máy tính: "Hình chụp thế nào?"

"Siêu đẹp, trời ạ, thực sự không dám tin đó là kế hoạch của em!"

Lần này Lệ Thâm hoàn toàn bị cô chọc cười: "Đã lâu lắm rồi mới thấy em tự khen mình như thế."



"Đẹp thật mà! Vả lại còn sắp được lên chuyên san của , tưởng tượng thôi đã muốn hô

hoán lên rồi." Nghề của bọn họ đòi hỏi phải chú ý đến biến động trong ngành, tạp chí
Đẹp> là người

có địa vị nhất về mặt này, đặc biệt là bản tiếng Anh, nó luôn đi đầu về khoản này và từ đó có thể

nhận được rất lời lời khuyên và cảm hứng. Trước đây Dư Vãn là độc giả của tạp chí, bây giờ tác phẩm

của mình cũng sắp được đăng trên tạp chí, sao cô có thể không kích động chứ.

"Đợi đến lúc chúng ta kết hôn chắc chắn sẽ chụp đẹp hơn bọn họ nhiều." Lệ Thâm nói rồi nhìn sang Dư

Vãn: "Vãn Vãn, sinh nhật của em lại sắp tới rồi, đã suy nghĩ muốn ăn sinh nhật thế nào chưa?"

Dư Vãn trả lời: "Còn một tháng nữa mà, em phát hiện người càng lớn tuổi càng khó có hứng thú với

sinh nhật."

Lệ Thâm cười cười: "Vậy mặc kệ em muốn làm sinh nhật ra sao, cả ngày hôm ấy cũng phải để trống dành

cho anh."

"Bá đạo như vậy à?" Dư Vãn chớp mắt nhìn anh: "Nhưng mà anh có chắc là hôm đó anh rảnh không?"

Lệ Thâm cúi đầu hôn lên môi cô một cái: "Việc này không cần chắc chắn, anh nói có là có."

"..." Đúng là rất bá đạo.

Sau hôm nay Dư Vãn sẽ nhận phỏng vấn của tạp chí , người phỏng vấn cô là biên tập

viên nội địa và sau đó bản thảo sẽ được dịch sang tiếng Anh gửi cho ban biên tập của chuyên san.

Câu hỏi đều do bên chuyên san gửi qua, chủ yếu là về sự chuẩn bị và cảm hứng cho hôn lễ của Cố Tín

và Thẩm Thi Thi. Sau khi kết thúc, biên tập viên còn thảo luận với cô về việc làm giảng viên đào

tạo hôn lễ.

Tạp chí có một học viện đào tạo hôn lễ trong nước, đây là cơ sở đào tạo chuyên

nghiệp cho các nhà hoạch định hôn lễ, chương trình học bao gồm từ lớp cơ bản đến lớp nâng cao. Học

viện đào tạo này được coi như là nhóm thành lập sớm nhất trong nước, đến nay lượng sinh viên ổn

định, quản lý trường học cũng tương đối chính quy.

Dư Vãn gần như không suy nghĩ chút nào mà đồng ý ngay lập tức.

Biên tập viên lại hẹn cô ngày khác đến công ty ký hợp đồng làm giảng viên đào tạo mới dọn đồ rời

đi. Dư Vãn ngồi tàu điện ngầm về nhà, khi tới cửa thì phát hiện một điều.

Xe của Lệ Thâm đã được đậu trong ga ra.

Cô thay giày mở cửa đi vào quả nhiên thấy Lệ Thâm đang chơi với Lili trong phòng khách.

"Hôm nay anh về sớm thế à?" Mặc dù đợt thu album lần này không bận rộn đến mức không thể thấy người

nhưng cũng thường là về nhà sau khi trời tối.

Lệ Thâm thả Lili ra và nói với cô: "Đang thu được một nửa thì Kiều Dĩ Thần nói có ý tưởng mới, bài

hát này cứ vậy mà tạm dừng, ngày mai sẽ tiếp tục."

"Ồ thế à." Dư Vãn đặt túi xách xuống và sờ sờ Lili mới chạy tới trước mặt mình.

"Hôm nay em với biên tập viên tạp chí trao đổi thế nào?"

"Rất thuận lợi, biên tập viên nói rằng bản thảo sẽ được xuất bản trong số tháng bảy, đến lúc đó sẽ

gửi mẫu sửa cho em." Dư Vãn nói: "À, bọn họ còn muốn mời em tới trường đào tạo của họ làm giảng

viên."

"Giảng viên?" Lệ Thâm hơi bất ngờ nhìn cô: "Em đồng ý rồi hả?"

"Ừm, lớp phụ trách cụ thể vẫn chưa xác định nhưng khóa học sẽ không quá nhiều, dù sao em cũng không

phải giảng viên chuyên môn của họ."

Lệ Thâm nói: "Sao đột nhiên lại muốn làm giảng viên?"

Dư Vãn mỉm cười trả lời anh: "Tuy lương của giảng viên không quá nhiều nhưng em muốn nhân cơ hội

này để tìm hiểu về hoạt động của trường đào tạo và cũng tích lũy một chút kinh nghiệm."

Lệ Thâm hơi ngạc nhiên hỏi cô: "Em định sau này thành lập trường đào tạo của riêng mình?"

Dư Vãn cười ha ha hai tiếng: "Đúng vậy, em dự định thế, đợi sau khi em đi đào tạo cũng sẽ không quá

bận rộn, không phải đúng ý anh à?"

Lệ Thâm cúi đầu nở nụ cười. Hóa ra tham vọng của Vãn Vãn nhà anh còn lớn hơn trong tưởng tượng của

anh nha.