Nữ Hoàng Của Hắc Đạo

Chương 54: Lão Đại gặp nguy



   Nó cứ rơi tự do trên không, khuôn mặt trầm tĩnh đến lạ thường cứ như người rơi xuống dưới không phải nó. Nó cười. Một nụ cười thật lòng, không giả tạo, không bon chen, không suy tính. Một nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt thiên thần của nó. Thật bình yên.

    - Chết? Lâm Gia Kỳ này chưa bao giờ sợ chết. - lời nói vừa dứt nó kéo sợi dây ở áo khí Thiên Long đã đưa, áo khí phồng lên bao trọn thân nó. Lực rơi giảm dần, các nhánh cây đỡ lấy thân hình nó rơi xuống một dốc cây lớn, đầu nó đập mạnh vào tảng đá bất tỉnh.

   Đây là khu vực núi Sơn Trà thuộc đảo Hoàng Sa, Đà Nẵng. Nơi nó rơi xuống là một rừng cây rậm rạp ít người lui tới. Cách đó không xa là thi thể của Dương Thái, gương mặt lão bị biến dạng đến độ không thể nhận ra,  vừa đau lòng khi nghe Trọng Lý chết, vừa bị trúng đạn, vừa bị nó đánh lão chỉ còn nửa cái mạng, rơi từ độ cao đó xuống không chết cũng tàn phế cả đời. Một cái chết đầy thảm thương. Có lẽ đây là cái giá lão phải trả cho sự độc ác của mình.

   Nó nằm đó. Thoi thóp. Mạng sống chỉ còn lại một nửa.

   Đáp máy bay xuống bán đảo Sơn Trà, Tứ Long nhanh chóng cho huy động lực lượng của Hắc Long tìm kiếm Lão đại.

    - Không tìm được lão đại thì tất cả các ngươi đều bị đưa về Hắc lao. Nhanh.

    - Dạ rõ.

   Tất cả đã lùng sục trên bán đảo một ngày một đêm nhưng vẫn không có kết quả. Họ vẫn kiên trì tìm kiếm, Lão đại rất quan trọng với Hắc Long nếu biết lão đại mất tích Hắc đạo sẽ dấy lên ngọn sóng lớn. Hắc đạo không thể một ngày thiếu chủ, không những Hắc Long gặp nguy mà ngay cả Hắc đạo cũng bị tiêu diệt. Tuy nói Hắc Bạch hợp tác nhưng ai biết được họ có trở mặt hay không. 

   Nay chủ tử của họ mất tích, nguyên thủ các nước ắt hẳn sẽ đứng lên chống lại Hắc đạo. Chỉ cần Hắc đạo biến mất, thì họ sẽ là bá chủ của thị trường kinh tế, chính trị, nắm trong tay mọi quyền hành rồi thì từ nay họ sẽ không cần phải khúm núm, sợ hãi Hắc đạo, không cần phải nhượng bộ nghe lời Lâm lão đại nữa.

   Hắc đạo đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc. Phải nhanh chóng tìm cho ra lão đại của họ.

    - Thấy rồi. Lão đại ở đây... - người của Hắc Long thấy nó nằm cạnh tảng đá, đầu bê bết máu, chân tay trầy trụa, khuôn mặt trắng nhợt, quần áo rách rưới. Trông thật thảm hại.

   Mọi người nghe thấy tín hiệu liền chạy lại. Họ như chết sững nhìn lão đại oai phong của họ giờ đây nằm thoi thóp như sắp chết. Một vài giây bàng hoàng họ nhanh chóng đưa nó rời khỏi. Phải đưa lão đại đi chữa trị. Còn sống là còn tia hy vọng.

   Nó nằm trong vòng tay của hắn vô cùng yên bình. Hắn cẩn thận lau vệt máu trên trán nó, vuốt lại mái tóc nhu tình nhìn nó. Một giọt. Hai giọt. Nước mắt hắn lăn xuống rơi vào mắt nó.

   Hắn biết sống ở cái thế giới của nó thì sống chết là chuyện bình thường nhưng với hắn thì không bình thường chút nào cả. Hắn và nó chỉ mới yêu nhau thôi mà, sao cứ phải đối xử tình cảm của hắn như vậy? Sao cứ phải là nó? Sao lại cướp đoạt tính mạng của nó như vậy chứ? Hắn không cam tâm. Hắn hận ông trời. Sao cứ phải chia rẽ hắn và nó. (ủa, bả còn chưa chết mà, trù bả đi sớm vậy?)

   Mọi người cũng thi nhau rơi nước mắt tuy khuôn mặt của họ vẫn lạnh lùng. Ai nói người của Hắc Long không có nước mắt? Ai nói người của Hắc Long không có tình thương? Họ cũng đang khóc đấy thôi. Họ cần lão đại của họ. Lão đại là sinh mệnh của Hắc Long, bằng bất cứ giá nào họ cũng phải ở bên lão đại. Tứ Long nhanh chóng điều khiển máy bay đưa nó tới bệnh viện trung ương.

    “Lão đại người nhất định phải sống”