Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Chương 95: Anh chờ Em



Đồng hồ đã đúng tám giờ rưỡi, Thái Gia Tuyền vẫn chưa có dấu hiệu về nhà.

Mặc chiếc áo sơ mi màu sáng có đường may tỷ mỉ cùng với chiếc quần tây màu xám tro Hạ Cẩm Hiên, xưa nay tóc cũng tùy tiện rũ xuống nay lại được chải chuốt tinh tươm, hiện tại với khí chất của hắn có thể khiến người khác chết mê chết mệt không cần đền mạng.

Mà lúc này hắn đang đứng trong phòng khách sạn tao nhã, trước mặt cửa sổ bằng kiếng đến sát đất, từ đọ cao nhất ngưởng này nhìn cảnh thành phố về đêm mới thực đẹp.

Một tay hắn để trong túi quần, một tay khác vuốt ve hộp nhẫn tinh xảo, vừa nhìn là biết được đặt thiết kế riêng.

Chờ đợi một lát, Hạ Cẩm Hiên yên lặng đem nhẫn nhét vào trong túi quần, xoay người lại. Quản lý chờ bên cạnh nãy giờ ngạc nhiên hỏi: "Hạ tiên sinh. . ."

Hạ Cẩm Hiên lúng túng mỉm cười, hắn lúc này mới nghĩ đến hắn đứng dậy sẽ khiến năm sáu người yên lặng đang chờ đợi mệnh lệnh ở phía sau."Xem ra kế hoạch có chút thay đổi, tôi đi ra ngoài một lát." Vừa nói liền cầm áo khoác đi ra cửa, trước khi ra cửa còn không quên thuận tay cầm theo bó hoa to ở cạnh cửa Hồng Mân Côi.

Hắn nghĩ rất đơn giản, hắn thậm chí không hoài nghi nguyên nhân Thái Gia Tuyền về muộn. Chỉ một ý tưởng đột nhiên xuất hiện, nếu cô ở bệnh viện loay hoay không thể rời ra được, vạy tốt nhất là đi tìm cô, ngay trước tất cả bạn học và đồng nhiệp trong bệnh viện cầu hôn cô sau đó nhất quyết kéo cô đi là được.

Hạ Cẩm Hiên tâm tình coi như không tệ,ngồi vào chiếc Cadillac của mình liền chạy thẳng tới bệnh viện, klhi xe sắp đến bệnh viện hắn đeo tai nghe bluetooth gọi điện thoại cho Thái Gia Tuyền. Nhưng chuông đỏ một lúc lâu mà cô không bắt máy,Hạ Cẩm Hiên nhíu mày. Khi tín hiệu chuyển đến hộp thư thoại cũng là lúc

xe của Hạ Cẩm Hiên dừng ở phía sau bệnh viện. Dúng lúc nhìn thấy hai người đang nìu kèo ôm nhau ở dưới lầu khiến cho chân đạp ga của hắn chợt buông lỏng.(aki: oh …bị bắt gian…ha..ha …chết chưa….)

******

Thái Gia Tuyền dìu lấy Lâm Phong uống say một cách khó nhọc đi về kí túc xá. Lâm Phong một tay ôm bả vai Thái Gia Tuyền, trong lượng cơ thể dường như dựa hết vào cô, vừa đi, miệng còn nói lẩm bẩm lời nói say xỉn.

"Dầu đá, ngồi một chút, em phải nghe điện thoại." Chuông điện thoại di động kiên nhẫn vang, Thái Gia Tuyền vội đỡ Lâm Phong đi tới lầu dưới ký túc xá bên ngoài có ghế ngồi nghỉ ngơi, lúc này mới vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra, thấy là Hạ Cẩm Hiên gọi tới, do dự một chút, cố gắng điều chỉnh lại tâm thần, sau đó trả lời.

"Em ở đâu?" Trong điện thoại giọng Hạ Cẩm Hiên lạnh băng hỏi.

"À, em. . . Trong bệnh viện còn chưa có hết bận, em có thể sẽ về trễ một chút." Thái Gia Tuyền chỉ có thể nói dối.

"Trong bệnh viện? Bận việc gì vậy?" Hạ Cẩm Hiên ánh mắt giống như muốn giết người nhìn chắm chằm hai người trên ghế kia, cố gắng đè nén lửa giận, để cho giọng nói mình có vẻ bình tĩnh.

"À? Là có phẫu thuật quan trọng, diễn ra không thuận lợi, em phải ở lại ." Thái Gia Tuyền ấp úng trả lời: "lát nữa tình hình ổn định sẽ lập tức về nhà."

Hạ Cẩm Hiên dừng xe ở cách ghế dài không xa dưới một tàng cây, giữa chỉ cách một cái bồn cây nhỏ.

"Vậy sao? Trời tối về trẽ anh đến đón em." Hạ Cẩm Hiên giọng nói càng ngày càng trở nên cứng rắn.

Thái Gia Tuyền sợ hết hồn, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt nói: "A! Không cần!" Ngay sau đó lại ý thức được mình phản ứng hơi quá với câu nói này liền, vội lại giải thích: "Trạm xe lửa đang ở gần bệnh viện của trước bệnh viện em ngồi xe về nhà rất tiện."

Điện thoại bên kia Hạ Cẩm Hiên trầm mặc thật lâu, Thái Gia Tuyền không biết, hắn lúc này đã đặt một cánh tay tại cửa xe, lại chậm chạp không có dũng khí mở cánh cửa kia ra(aki: ôi anh ơi sao nhát gan không dúng thời điểm phải xuống xe vạch trần chị liền chứ thế mới khong rắc rối về sau..Ôi ta ghét cặp này).

"Hôm nay là sinh nhật của em. . ." Hạ Cẩm Hiên nói với giọng mệt mỏi.

"Hiên, không quan trọng, sinh nhật hàng năm đều có, em muốn ngày này năm sau sẽ không còn bận rộn như vậy nữa." Thái Gia Tuyền thở phào nhẹ nhõm, Hạ Cẩm Hiên rốt cuộc không hỏi tới nữa tình huống của cô nữa.

"Anh chờ em, dù rất trễ, anh đều chờ em. . . . . ." Hạ Cẩm Hiên kiên định mà nói ra, trong giọng nói lại khó nén đau thương.(aki: anh nói thế là ngu rồi…ôi phải chạy tới kéo chị về chứ…)