Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc

Chương 127: Nhớ lại ký ức đâu khổ( hạ )



"Không, hãy nghe anh kể hết, anh nhất định phải nói cho em nghe." Hạ Cẩm Hiên kiên trì nói.

Thái Gia Tuyền đau lòng nhìn hắn, cuối cùng lại gật đầu một cái.

"Anh ở bệnh viện được vài ngày, cha mẹ bên kia cũng không dối gạt được, họ tìm bác sĩ tam lý cho anh, cái bác sĩ quỷ quái đó không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp cái gì cũng nói cho ba mẹ nghe. Chẳng qua anh cũng không trách anh ta, bởi vì anh biết rõ những thủ đoạn của ba anh." Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Sau đó Khang Hinh liền xuất hiện, anh mơ hồ có thể đoán ra là cô ta lén trao đổi với nhau, nhưng anh không muốn làm cho bọn họ phải lo lắng. Cho nên. . . . . ." Hạ Cẩm Hiên ngẩng đầu lên, nhìn Thái Gia Tuyền thật sâu, "Thật xin lỗi, Tuyền, thật sự anh đã làm những chuyện có lỗi với em, nhưng chỉ có một lần, thật, chỉ có một lần, hơn nữa anh đối với cô ta không có tình cảm."

Thái Gia Tuyền ngơ ngác nhìn hắn, mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng khó chịu như bị kim châm vào. Nhưng mà vào giờ phút này, trong lòng lại cảm thấy xót xa cho hắn nhiều hơn.

"Về phần cô ta nói anh có rất nhiều phụ nữ, anh cũng vậy không phủ nhận, đoạn thời gian đó, thứ nhất là bởi vì chuyện tình Khang Hinh, thứ hai anh cũng có chút giận bản mình, cảm thấy có lẽ thật sự sẽ có người có thể thay thế được em. Mà cuối cùng anh đổi lại chỉ là một lần rồi lại một lần thất vọng, không có một người có thể làm cho tim anh sống lại."

Hạ Cẩm Hiên rơi vào trầm tư, không nói gì thêm. Mà Thái Gia Tuyền đau đớn giống như vạn tên xuyên tim, lại cố nén không để cho nước mắt mình rớt xuống.

Thấy Thái Gia Tuyền khổ sở, Hạ Cẩm Hiên chợt tỉnh ngộ, vội vàng giải thích: "Tuyền, em đừng hiểu lầm, trừ một lần với Khang Hinh kia, anh chưa cùng bất kỳ người phụ nữ nào lên giường. Cho dù là một lần kia, anh cũng hoàn toàn cũng không nhớ rõ, bởi vì anh lúc ấy cũng không bình tĩnh."

Thái Gia Tuyền nhìn thấy dáng vẻ hắn hốt hoảng, không khỏi có chút vơi đi nỗi buồn, vội xoa xoa lung tung nước mắt trên mặt, nặn ra một nụ cười, nói: "Hiên, em đói bụng, chúng ta ăn cơm đi. Những chuyện này. . . Về sau chúng ta không đề cập tới nó nữa được không?"

"Ừ." Hạ Cẩm Hiên nhẹ giọng đáp, đưa tay rút ra một sắp khăn giấy đưa cho cô, sau đó cầm lấy hộp thức ăn trên khay trà, mở ra đặt ở trước mặt của Thái Gia Tuyền, mặt tràn đầy đau lòng nhìn cô khóc đến mắt đỏ cả lên, nhưng cũng không biết nên nói thêm gì nữa.

. . . . . . . . . . . .

Hai người suốt đêm không nói chuyện, chỉ là an tĩnh ôm nhau nằm ở trên giường, ngủ cả đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, Thái Gia Tuyền bị đồng hồ báo thức bên giường đánh thức, đã đến 10 giờ rồi, nhìn người bên cạnh vẫn ngủ say như cũ, cô khẽ thở dài một hơi, xem ra anh vẫn chưa sửa đổi tật xấu thích ngủ, buổi sáng không chịu rời giường như cũ, trừ phi có đồng hồ báo nào khác đánh thức anh. . . . . . Cũng khó trách anh thời gian làm việc cơ bản đều hơn mười tiếng.

Nhưng cô không giống nhau, cô là một viên chức nhỏ, vô cớ mà đến trễ như vậy, không biết đồng nghiệp cùng cấp trên trong nhà xưởng sẽ nghĩ mình thế nào. Thái Gia Tuyền vội vàng đứng dậy xuống giường, lấy điện thoại trong túi ra, rất kỳ quái, thế nhưng không có ai gọi điện thoại thúc giục cô đi làm. Lại cúi đầu nhìn một đống đồ trong túi xách, tài liệu, còn có Laptop, lúc này mới nhớ tới, hôm nay mình phải đến trụ sở chính giao báo cáo cho tổng giám đốc. Như vậy người trong nhà xưởng cho là cô đi trụ sở chính, người ở trụ sở chính trừ Hạ Cẩm Hiên ra không ai biết cô sẽ đến. Bởi như vậy, sẽ không ai biết cô rốt cuộc có đi làm hay không. Dĩ nhiên, trừ một vị hiện tại nằm ở trên giường ngủ say sưa kia.

Chỉ là cô thiếu suy nghỉ vẫn ôm một đống tài liệu tìm phòng trống, bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ sắp xếp tư liêu, viết báo cáo đi.