Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 202-3: Tình yêu không có người hiểu (Đại kết cục) (3)



Lời nói của Lệ Ảnh Yên còn chưa nói ra miệng, liền bị Tiêu Dung Diệp cường ngạnh ngắt lời.

"Phụ hoàng, sao ngài lại trở nên cặn bã như vậy hả? Đừng trêu chọc nhi thần nữa, nhi thần muốn cưới ai... Ngài, không phải lòng dạ ngài biết rõ sao?"

"Tâm tư người trẻ tuổi các con, sao trẫm có thể biết chứ? Con nói mau, bằng không qua thôn này không còn quán khác đâu!"

Nghe Tiêu Hạo Thiên lần nữa khảo nghiệm bản thân, dien^&dan(%$quy@$don Tiêu Dung Diệp rốt cục không thể nhịn được nữa.

"Ta... Ta thích nữ cặn bã Cẩu Đản kia, không đúng, là yêu nàng, yêu đến Thiên Hoang Địa Lão, sông cạn đá mòn, chỉ yêu nàng. Đời này Tiêu Dung Diệp ta thầm nghĩ cưới nàng làm vợ, cho nên thỉnh phụ hoàng gả Cẩu Đản cho nhi thần!"

Một phen lời nói oanh tạc vừa dứt, cả người Tiêu Dung Diệp đều choáng váng, hắn lại có thể... thật sự nói ra miệng.

Đợi Tiêu Dung Diệp nói xong, toàn trường là một trận thổn thức.

Mà lúc này, Lệ Ảnh Yên ở một bên không yên phận thật lâu, lúc này thân thể càng ngây ngốc đến cứng ngắc

Hắn... thật sự ở trước mặt nhiều người như vậy, chỉ đích danh muốn mình với hoàng thượng?

Lệ Ảnh Yên thất thần, dien^&dan(%$quy@$don hoàn toàn không phản ứng kịp.

Mà lúc này, Tiêu Dung Diệp lại lần nữa ma xui quỷ khiến đi tới trước mặt Lệ Ảnh Yên.

Vẻ mặt thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn khéo léo mượt mà này, giống như nhìn thế nào, cũng nhìn không đủ.

Đột nhiên, ngoài dự đoán mọi người, Tiêu Dung Diệp chợt quỳ một gối xuống.

"Nam cặn bã, chàng..."

Lệ Ảnh Yên kinh ngạc không nói ra lời được, nàng hoàn toàn không hiểu nổi, nam cặ bã này có ý tứ gì.

"Nàng luôn nói ta sẽ không làm được chuyện lãng mạn, như vậy hôm nay, ta tính toán lãng mạn với nàng một chút!"

Nói xonh, Tiêu Dung Diệp như là cục cưng tò mò lấy một bó - - cỏ đuôi chó ra!

"Cẩu Đản, tặng cho nàng, hôm nay ta cũng muốn làm ra một chút chuyện tình cảm lãng mạn, tặng cỏ đuôi chó này cho nàng!"

Tiêu Dung Diệp vừa tặng hoa đến trước mặt Lệ Ảnh Yên, dien^&dan(%$quy@$don trên mặt liền tràn đầy nếp nhăn nụ cười hạnh phúc.

Nhưng nào biết, thật lâu sau, Lệ Ảnh Yên cũng không có vươn tay ra nhận cỏ đuôi chó của Tiêu Dung Diệp.

"Cẩu Đản, nàng..."

"Tiêu Dung Diệp, nam cặn bã đần độn đáng chết này, cầm cỏ đuôi chó rách nát này liền muốn lừa dối lão nương sao? Ta phi, cầm cỏ đuôi chó để cưới ta, lão nương giá rẻ như vậy sao!"

"Bốp!" bỗng chốc, Lệ Ảnh Yên liền đánh một quyền tới trên quai hàm của Tiêu Dung Diệp.

"A... Ưm..."

Tiêu Dung Diệp không khỏi hô đau một tiếng.

Sau khi lấy lại tinh thần, liền thấy Lệ Ảnh Yên kéo một thân y phục trắng thuần, giống như bị chọc tức, chạy ra ngoài.

"Cẩu Đản..."

Động tác Tiêu Dung Diệp nhanh chóng chạy tới, nhanh chóng cằm cỏ đuôi chó lên, không chút do dự đuổi theo.

Thấy hai người chủ nhân của bữa tiệc đều vội vàng rời đi, Tiêu Hạo Thiên xấu hổ ho khan cười hai tiếng. dien^&dan(%$quy@$don Tiếp đó, nói mọi người tiếp tục dùng bữa cơm.

Mà đúng lúc này, Hoắc Thiếu Nghi đuổi bước lên phía trước, quỳ một gối xuống, nói với Tiêu Hạo Thiên - -

"Hoàng thượng, Thiếu Nghi có một chuyện thỉnh cầu!"

"Thiếu Nghi, cứ nói đừng ngại!"

"Hoàng thượng, đã trải qua đủ loại sự tình, Thiếu Nghi cũng nhận định một người nữ tử, tâm buộc lên một mình nàng. Thiếu Nghi cả gan, thỉnh hoàng thượng làm chủ tứ hôn!"