Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Chương 16:



Từ lúc nói chuyện này với hai vợ chồng Nhị phòng, Hồ thị nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Nhị phòng.

Mắt thấy hai vợ chồng Nhị phòng mấy ngày nay nhíu chặt mày, thỉnh thoảng lộ ra vẻ trầm tư, Hồ thị cảm thấy hiểu rõ. Dù sao đây không phải là chuyện nhỏ, có chút do dự cũng là bình thường thôi, Hồ thị này chưa bao giờ khuyết thiếu kiên nhẫn.

Bà không vội, nhưng Đỗ quả phụ ở nhà chờ tin tức lại sốt ruột. Lúc này mà tới đại môn Lư gia thì không tiện. Không còn cách nào khác, Đỗ quả phụ đành phải lặng lẽ nhờ người báo tin cho Hồ thị.

Ngày hôm sau, Hồ thị tới Đỗ gia.

“Thời gian này ngươi gọi ta tới làm gì, trong nhà còn một đống chuyện phải lo đây.” Hồ thị vào phòng, đến giường ngồi xuống, trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

Đỗ quả phụ hơn 40 tuổi, mặt dài, lông mày lá liễu, xương gò má cao ngất, môi hơi mỏng, xem ra không phải là loại người lương thiện gì.

Mà xác thực bà ta không phải là loại người lương thiện, nếu là người lương thiện sẽ không sau khi Đỗ tú tài chết, bảo vệ tài sản nhà mình, dốc hết sức cho con đi học. Đỗ quả phụ ở Đỗ gia thôn, là nổi danh đanh đá lợi hại.

Lúc này bà ta ngồi ở một bên, cười nói trước: “Chuyện này thế nào rồi?” Trên mặt như thế, nhưng trong lòng lại thầm mắng Hồ thị cố ý cầm kiều.

Đỗ quả phụ hiểu rất rõ tính tình vị tỷ tỷ này, đừng nhìn ở trước mặt người ngoài giả bộ người tốt, lúc đối mặt bà lại lộ nguyên hình. Khả năng bởi vì hai người là tỷ muội ruột, tuổi tác không chênh nhau nhiều, từ nhỏ hai người đã dùng sức so sánh, trước kia Đỗ quả phụ nổi trội hơn Hồ thị, ai bảo bà ta gả cho tú tài công, chỉ tiếc Đỗ tú tài là thứ quỷ đoản mệnh, Đỗ quả phụ còn chưa hưởng phúc được mấy năm đã phải làm quả phụ.

Từ đó về sau Đỗ quả phụ thấp hơn Hồ thị một đầu.

Bà không thể không cúi đầu, cuộc sống gian nan, không thiếu những lúc phải nhờ vả Hồ thị. Mà Hồ thị tất nhiên là thay đổi khuôn mặt trước mặt Đỗ quả phụ, không thể thiếu sẽ từ cao nhìn xuống.

Ngươi đừng có mà đắc ý vội, đợi Liêm nhi nhà ta ngày sau có tiền đồ, có rất nhiều lúc ngươi phải đến cầu xin ta! Đây là động lực duy nhất có thể chèo chống Đỗ quả phụ cúi đầu trước mặt tỷ tỷ ruột.

“Ngươi vội vàng cái gì, việc này không gấp được.” Hồ thị nói.

Đỗ quả phụ liếm mặt tiếp tục cười làm lành: “Sao có thể không gấp chứ, ngươi cũng không phải không biết đấy.”

Lại nói một nửa, muốn nói lại thôi, nhưng mà Hồ thị nhưng lại nghe rõ.



Từ năm trước vì chữa bệnh cho Đỗ quả phụ bán hai mẫu ruộng cuối cùng trong nhà đi, cuộc sống của Đỗ gia càng ngày càng… khổ sở hơn, đầu năm Đỗ quả phụ tới tìm Hồ thị mượn bạc không chỉ một lần. Hồ thị cho bà ta bạc, sợ bà ta không trả được, không cho mượn mà nói…, lại không thể nào nói nổi. Thực tế người này không muốn cho mượn, nhưng bà ta lại mở miệng trước mặt chồng mình, Hồ thị không muốn hiển lộ những lời sắc nhọn giữa hai tỷ muội trước mặt chồng, vì vậy mới cho mượn.

Nào biết đã có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai, kỳ thật Hồ thị không muốn cho Đỗ quả phụ mượn bạc nữa đấy, nhưng nếu không cho mượn mà nói…, bà sợ bạc cho vay trước kia cũng không đòi được về. Vì vậy, Đỗ quả phụ nói muốn làm mai cho nhi tử, Hồ thị không khỏi đánh chú ý tới Nhị phòng, cũng là tâm tư muốn họa thủy đông dẫn.

“Không phải tháng trước ngươi mới mượn chỗ ta hai tiền bạc sao?” Hồ thị phiền chán lườm đối phương.

Đỗ quả phụ coi như mình không nhìn thấy, “Ngươi cũng không phải không biết, Liêm nhi ở trên trấn nhiều phải tiêu nhiều. Ta khắt khe ai cũng không thể khắt khe nó.”

Nghe xong lời này, trong lòng Hồ thị nổi lên cảm giác chán ghét.

Thật sự là người nghèo còn ưa thích tác quái, xác thực là khắt khe ai cũng không thể khắt khe Đỗ Liêm, bằng không đứa cháu ngoại Đỗ Xuân Hoa kia, cũng sẽ không bị mẹ ruột dùng phương thức này gả ra ngoài.

Nói là gả, còn không bằng nói là bán.

Hồ thị cho dù là kẻ thích tính toán đấy, cũng rất không ưa hành động của vị muội muội này

“Không có nhà ai bạc từ trong sông bay tới cả, chuyện cho ngươi mượn bạc, là ta gạt tỷ phu của ngươi. Hôm nay đi ra ngoài vội vàng, trên người không mang tiền dư. Ở đây có chút tiền, ngươi cầm trước, nói trước rồi, đến lúc đó ngươi phải trả cho ta không được thiếu một văn nào.”

Hồ thị mặt lạnh nhận lấy, từ trong ngực rút ra một cái túi tiền cũ nát, ném lên bàn.

Túi tiền lép xẹp, trên mặt còn có vết vá, với cách ăn mặc của Hồ thị tất nhiên sẽ không dùng túi tiền xấu xí thế đấy, đây là bà đã chuẩn bị trước, biết rõ Đỗ quả phụ tìm bà không có chuyện tốt gì. Nếu không phải là chuyện kết thân giữa Đỗ gia và Nhị phòng, thì chính là chuyện mượn bạc đã bao lần rồi, bà tuyệt đối sẽ không ném thêm tiền vào cái động không đáy này.

Đỗ quả phụ một tay lấy túi tiền trên bàn cầm lại, liên tục gật đầu: “Việc này ngươi yên tâm, đến lúc đó đương nhiên trả lại ngươi, ngươi không phải nói Nhị phòng Lư gia và Mai gia kia là người có tiền sao, đến lúc đó con dâu của ta kia vào cửa, sẽ có bạc thôi.”

Chán ghét trong lòng Hồ thị càng tăng thêm, không muốn ở thêm một khắc nào nữa, vội đứng dậy.

“Cứ như vậy đã, ta đi trước.”