Nồng Nhiệt Hôn

Chương 19: Vạn tuế nở hoa



Chân Kiều Tịnh Tuyết mềm nhũn, dường như muốn ngã xuống đất.

Tiếng chuông điện thoại của Châu Kinh Duy đột nhiên vang lên, cắt đứt bầu không khí đang ngưng trệ.

Anh lấy điện thoại ra, bên trên hiển thị là Châu Tư Hoành.

Châu Kinh Duy đưa điện thoại đến trước mặt Kiều Tịnh Tuyết, khóe môi anh nhếch lên như có như không sự giễu cợt, lông mày hạ xuống lộ ra chút lạnh nhạt lãnh đạm: “Là điện thoại của chồng cô.”

Từ chồng được nói ra rất nặng, ý tứ cảnh cáo không nói cũng hiểu.

Kiều Tịnh Tuyết cắn môi đến trắng bệch, trên mặt lộ ra sự yếu đuối và cầu xin: “Đại ca, có thể đừng nói cho Tư Hoành không?”

Vẻ mặt của cô ta quá mức căng thẳng, như thể chỉ cần Châu Kinh Duy không đáp ứng, cô ta ngay lập tức có thể khóc thành tiếng.

Anh nhìn cô ta rất lâu, trong ánh mắt cầu xin của cô ta mà ngắt điện thoại, nhàn nhạt phụ ra một từ: “Cút.”

Kiều Tịnh Tuyết vội vàng nói vâng, đợi đến khi nỗi sợ hãi giảm bớt, mới nhục nhã xấu hổ nghiến răng, lảo đảo chạy ra ngoài.

Sự việc đến mức này, cô ta chỉ có thể chịu đừng.

Châu Kinh Duy đối với bản tính con người quá mức quen thuộc, anh biết không thể đẩy con người đến tuyệt cảnh, nếu không đến đường cùng sẽ phản kích, không dễ khống chế.

Mức độ của ngày hôm nay, uy hiếp và dạy dỗ là vừa ổn.

Anh nhìn Kiều Tịnh Tuyết rời đi, ấn điều thuốc trong tay vào gạt tàn, đi về phía cửa sổ đang mở hờ.

Trình Vi Nguyệt không nói, nhưng anh có thể nhìn ra, cô không thích mùi thuốc.

Trình Vi Nguyệt ngồi trong phòng nghỉ ngơi chơi trò chơi, vô cùng chuyên chú, đến mức Châu Kinh Duy đi vào cũng không hề phát hiện.

Sô pha dường như bị chùng xuống, Trình Vi Nguyệt ngửi thấy mùi nước hoa thanh lạnh trên người Châu Kinh Duy, quyện với một chút mùi thuốc lá.

Trình Vi Nguyệt trước nhìn anh một chút, sau đó vô ý thức nhìn về phía cánh cửa, nói: “Vị Kiều tiểu thư kia đâu?"

“Không cần quan tâm đến cô ta.” Châu Kinh Duy vươn tay về phía Trình Vi Nguyệt: “Đưa điện thoại cho tôi.”

“Ồ được.”

Trên người Châu Kinh Duy có một sức mạnh khiến người ta cảm thấy an tâm, đến mức hỏi cũng không cần hỏi.

Ngón tay Châu Kinh Duy dừng lại trên giao diện trò chơi của Trình Vi Nguyệt, cái gì cũng không nói, động tác lưu loát ấn vào những ô vuông in hình động vật đầy màu sắc trên màn hình.

Ngón tay của anh rất đẹp, Trình Vi Nguyệt nhìn ngắm, không nhịn được mà hình dung những ngón tay này nếu đặt trên dương cầm sẽ như thế nào.

Mức độ đã quấy nhiễu cô bao nhiêu ngày đã được dễ dàng vượt qua, Trình Vi Nguyệt nghe thấy giọng nói của Châu Kinh Duy.

Anh hỏi cô đang nhìn cái gì.

Trình Vi Nguyệt rất ngoan ngoãn nói, tôi đang nghĩ bàn tay của anh nếu như đánh dương cầm nhất định sẽ rất đẹp.

Cô nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, hoảng hốt ngẩng đầu, đụng phải ý cười lười biếng trong mắt người đàn ông.

Anh đem điện thoại đặt vào trong lòng bàn tay Trình Vi Nguyệt, dịu dàng nói: “Đã qua ván rồi, tôi muốn đưa em đến nơi này.”

“Bạn cùng phòng của tôi còn đang đợi tôi ở bên ngoài.”

“Tôi để tài xế đến chào hỏi họ, sẽ không làm mất nhiều thời gian của em, chúng ta rất nhanh có thể quay về.” Châu Kinh Duy hơi nheo mắt cười: “Tôi đảm bảo, nếu như em không đi nhất định sẽ hối hận.”

Anh lúc nãy ở ngoài kia còn giúp mình giải vây.

Những trường hợp như thế này, thân phận cao quý của anh, thực ra không cần thiết phải hạ thấp bản thân để làm những chuyện như vậy.

Trình Vi Nguyệt là một người có ân báo ân, cô chỉ suy nghĩ một lúc, hỏi Châu Kinh Duy lúc nào có thể quay lại.

Châu Kinh Duy nói hai tiếng.

Trình Vi Nguyệt cầm váy đứng dậy, nói: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”

Có chút giống như hoàn thành nhiệm vụ, trả ân tình.

Độ cong ở mắt của Châu Kinh Duy nhạt đi vài phần, ánh mắt sau gọng kính không lộ ra ý cười ôn hòa như giọt sương trên núi.

Cô đối với anh đúng là một chút suy nghĩ khác cũng không có, vô tư lại sạch sẽ.

Đời này của Châu Kinh Duy vẫn chưa từng có cảm giác như vậy.

Những gì một người đàn ông để yêu đương cần có, dù là xuất thân tướng mạo hay IQ, anh đều có cả, hơn nữa còn là ở trình độ cao nhất trong mắt của người thường.

Thế nhưng Trình Vi Nguyệt không hề bị dao động.

Anh nghi ngờ cô gái nhỏ này căn bản không coi anh là đàn ông.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, chính anh lại bật cười.

Anh đứng dậy mở cửa cho Trình Vi Nguyệt, tòng thiện như lưu*: “Được, chúng ta mau đi.”

*Biết nghe lời phải, biết phụ thiện.

Châu Kinh Duy cho người đưa một chiếc Volkswagen màu đen tới, xe dừng ở trước cổng trường.

Anh giúp Trình Vi Nguyệt mở cửa xe, nói đùa một chút: “Xe mới của tôi, em cảm thấy thế nào?”

Trình Vi Nguyệt nói rất tốt, cảm thấy rất thoải mái.

Châu Kinh Duy chỉ cười mà không nói, thay cô thắt dây an toàn.

Chiếc Volkswagen này nhìn thiết kế bên ngoài bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nội thất ở bên trong toàn bộ đã được sửa lại, bao gồm cả ghế ngồi.

Kinh thành tháng 9 vẫn nóng như lửa đốt, trên đường ánh nắng chói chang, gió lạnh vừa phải của điều hòa thổi bên người, Trình Vi Nguyệt buồn ngủ cả đường đi.

Châu Kinh Duy thỉnh thoảng nghiêng mặt qua nhìn cô, nhìn thấy cô gái nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào ghế ngồi, khuôn mặt nhỏ áp vào đai an toàn, hai má hồng hồng.

Trái tim anh mềm mại, thả chậm tốc độ, lái xe càng êm ái hơn.

Lúc Trình Vi Nguyệt tỉnh dậy, chiếc xe đã dừng lại trước cửa một triển lãm nghệ thuật.

Châu Kinh Duy lấy ra khăn giấy đưa cho cô gái nhỏ vừa mới tỉnh đậy, ân cần nhắc nhở: “Son môi bị lem rồi.”

Son môi là một màu đỏ nước rất nhạt, bị đai an toàn chà mất một chút, lem ra một vệt màu đỏ.

Trình Vi Nguyệt nhìn người qua người lại ở bên ngoài, vô cùng lúng túng nhận lấy khăn giấy.

Giọng nói của cô đem theo sự mềm mại vừa tỉnh ngủ, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”

“Mùa này đúng thật là rất dễ buồn ngủ.” Châu Kinh Duy ngược lại an ủi cô.

Màu môi của Trình Vi Nguyệt hồng phấn, sau khi tẩy đi lớp son, ngược lại trông trẻ trung hơn hẳn.

Triệu Tất Mặc đứng đợi ở cửa, lúc nhìn thấy Châu Kinh Duy bước xuống từ một chiếc xe Volkswagen màu đen, còn nghĩ rằng chính mình nhìn nhầm rồi.

“Wocao! Phản phác quy chân cũng không đến mức này chứ!” Triệu Tất Mặc không khỏi cảm khái, còn chưa kịp cảm khái xong, đã nhìn thấy Châu Kinh Duy vòng qua bên kia xe, tay đặt ở phía trên cánh cửa, cẩn thận bảo vệ cô gái từ bên trong xe đi ra.

Triệu Tất Mặc dù sao cũng đã quen Châu Kinh Duy bao năm nay, sao có thể không nhận ra tâm tư của anh.

Anh tặc lưỡi một cái, ý vị thâm trường: “Cây vạn tuế nở hoa a.”

Trình Vi Nguyệt không để ý ở cửa triển lãm có người đang đứng đợi, chỉ nói với Châu Kinh Duy: “Anh đưa tôi đến xem triển lãm tranh?”

“Đây là triển lãm tranh chung do một số họa sĩ nổi tiếng nước ngoài tổ chức, ở châu Á chỉ có một buổi này ở Kinh thành, tôi đoán em sẽ rất thích.” Ánh mắt Châu Kinh Duy rơi trên đôi môi màu hồng nhạt của cô, dừng một lúc mới rời tầm mất đi.

Anh tự nhiên đem cánh tay của Trình Vi Nguyệt khoác lên tay mình, giọng nói nhàn nhạt: “Cẩn thận cầu thang.”

Lễ tiết xã giao, ngữ khí của Châu Kinh Duy lại quá tự nhiên, Trình Vi Nguyệt cũng không tránh né.

Cho đến khi một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của Trình Vi Nguyệt.

“Kinh Duy.” Triệu Tất Mặc lười biếng vẫy tay “Ở đây.”

Châu Kinh Duy đưa Trình Vi Nguyệt qua đó.

Ánh mắt Triệu Tất Mặc rơi trên người Trình Vi Nguyệt, khen ngợi: “Thật là một cô gái xinh đẹp, cậu từ đâu lừa tới vậy?”

Trình Vi Nguyệt an tĩnh nhẹ nhàng cười.

Châu Kinh Duy biết cô không quá thoải mái trong việc xã giao, tự mình tiếp lời, nhàn nhạt nói: “Bạn của tôi, Trình Vi Nguyệt.”