Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 265: Chữa bệnh cho Dương thị



Tống Đức Giang ho nhẹ một tiếng, lúc này mới tiến đến ngồi ở đối diện Dương thị, nói với nàng, “Đưa tay ra, để ta bắt mạch.”

Dương thị nhìn về phía Cố Vân Đông, thấy người sau gật gật đầu, nàng mới chậm rì rì thật cẩn thận vươn tay, lại vẫn mang bộ dáng có chút bất an.

Tống Đức Giang nhìn thấy như vậy như thế nào còn sẽ nhìn không ra nàng nơi nào có vấn đề, biểu tình lập tức nghiêm túc lên hai phần.

Hắn hơi hơi nhắm hai mắt, an tĩnh xem mạch.

Sau một lúc lâu lại đứng dậy, đi dến phía sau Dương thị, nhìn nhìn cái ót của nàng.

Dương thị thiếu chút nữa cả kinh nhảy dựng lên, vẫn là Cố Vân Đông đi đến bên người ôm nàng nàng mới an tĩnh lại.

Tống Đức Giang lại lặp lại hỏi mấy vấn đề, phần lớn cùng Hà đại phu lúc trước hỏi cũng không sai biệt lắm.
Bất quá cảm xúc của hắn không kịch liệt như Hà đại phu mà thôi.

Cố Vân Đông có chút thấp thỏm, “Bệnh của nương ta, có thể trị tốt sao?”

“Khó mà nói a.” Tống Đức Giang thở dài.

Tim Cố Vân Đông lập tức nảy lên, “Có vấn đề gì sao?”

“Ta nhưng thật ra có thể châm cho nàng, nhưng chỉ nhiều nhất là bảo trì trạng thái hiện tại của nàng, không cho tình huống chuyển biến xấu hơn mà thôi. Nếu muốn chữa khỏi, còn phải cần một loại dược vật ngâm ngân châm hai ngày, sau đó, một lần nữa hạ châm, mới có thể chữa khỏi được bệnh của nương ngươi.”

“Là dược gì?”

“Là một loại gọi là Bạch Mộc Tử, dược này không dễ tìm đâu.”

Bạch Mộc Tử, nghe cũng chưa nghe qua.

Cố Vân Đông nhấp nhấp môi, ngay cả Tống Đức Giang cũng đã nói là không dễ tìm, vậy khẳng định là cực khó.
“Nó trông như thế nào, thường sinh trưởng ở địa phương nào? Ngươi có biết chỗ nào có thể bán nó hay không?” Mặc kệ nói như thế nào, tóm lại là có hy vọng.

Cùng lắm thì chính là tốn thêm chút thời gian tận lực tìm kiếm mà thôi, muốn thật sự như là Tống Đức Giang nói hắn có thể ổn định bệnh tình của nương, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, kia ít nhất cũng không cần lo lắng như vậy.

Trên người Tống Đức Giang vừa lúc có một quyển y thư, một trang trong đó cũng có ghi chép lại về Bạch Mộc Tử.

Hắn lấy ra giao cho Cố Vân Đông, “Ngươi nhìn xem đi, phía trên này chính là vẽ bộ dáng cùng tập tính của Bạch Mộc Tử.”

Ngay sau đó liền tả hữu nhìn nhìn, hỏi nàng, “Nương của ngươi máu bầm trong đầu bắt đầu khuếch tán, ngươi là muốn hiện tại trị, hay là về sau trị?”
”Đương nhiên là hiện tại.” Đã khuếch tán rồi, khẳng định là càng sớm càng tốt.

Tống Đức Giang gật gật đầu, “Được, vậy đi Huệ Dân y quán, bên này quá ồn, không có lợi cho việc xem bệnh.”

“Được.” Cố Vân Đông đem y thư cất lại, liền mang theo Dương thị đi theo Tống Đức Giang cùng Bạch Dương xuống lầu.

Tào chưởng quầy tựa hồ không ở đây, chỉ có tiểu nhị thấy được bọn họ, nhìn thấy Tống Đức Giang cùng Cố Vân Đông cùng nhau tiến vào còn kinh ngạc một chút.

Cho đến khi Tống Đức Giang phân phó hắn chuẩn bị vài thứ, mới xoay người đi vội.

Tống Đức Giang dẫn bọn họ đi đến hậu viện, bên kia cũng có một phòng khám bênh, là để chuyên cho một ít người bệnh không tiện khám bệnh ở bên ngoài đến khám, lúc này không có ai, vừa lúc để Tống Đức Giang dùng.
Chờ đến sau khi tiểu nhị bưng nước ấm vải bông cùng đèn dầu đến, Tống Đức Giang liền để hắn mang theo Bạch Dương hỗ trợ đứng canh ở cửa, không cho người ngoài đến quấy rầy.

Hắn vốn dĩ cũng muốn để Cố Vân Đông đi ra ngoài canh cửa, nhưng Dương thị thoạt nhìn không muốn rời đi khỏi nàng.

Tống Đức Giang đưa tay, thời khắc hắn cầm lấy ngân châm kia, cả người lập tức trở nên không giống như lúc trước.

Cố Vân Đông đối với trạng thái của Tống đại phu bây giờ lại cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Dương thị nhắm hai mắt, nhẹ nhàng dựa vào bên người Cố Vân Đông, không nhúc nhích.

Cũng không biết qua bao lâu, tay Cố Vân Đông đều bị tê rần, Tống đại phu mới thu hồi ngân châm, đối với Cố Vân Đông nói, “Được rồi, mang nương ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đến một lần nữa là không thành vấn đề rồi.”
“Được, đa tạ đại phu.” Cố Vân Đông trên mặt xẹt qua vui sướng, đi ra mở cửa phòng.

Một chân còn không có bước ra đâu, liền nhìn thấy tiểu bằng hữu Bạch Dương nhào tới, “Cố tỷ tỷ, ta nhớ ra rồi, ta đã thấy Bạch Mộc Tử.”

Tống Đức Giang sắc mặt đại biến, đột nhiên tiến lên một bước,

“Ngươi là cái kẻ không khiến người ta bớt lo, ngậm miệng lại cho ta.”