Nông Kiều Có Phúc

Chương 314: Đơn Linh Linh



Ăn bữa cơm trưa, nữ nhân ở tây phòng, nam nhân ở đông phòng.

Trần A Phúc không ngồi trước bàn, mà là đứng ở sau lưng Vinh Chiêu. Cổ đại biến thái, rất nhiều con dâu đều là hầu hạ mẹ chồng ăn cơm như thế. Nếu mẹ chồng để cho nàng ngồi xuống, nàng mới có thể đi ăn cơm.

Trần A Phúc kẹp vài đũa thức ăn cho Vinh Chiêu, Vinh Chiêu trầm mặt nói: "Tức phụ Lệnh Tuyên cũng không hỏi thăm trước bản cung thích ăn món gì sao?"

Sở tam phu nhân nói tiếp: "Tức phụ Lệnh Tuyên hỏi thăm ta rồi, ta nói ngươi rất thích ngọc ấn kim chậu, vây cá đuôi phượng, đậu phụ đài sen, thịt hươu hạt thầu dầu. Nàng gắp cho ngươi không có sai."

Vinh Chiêu hừ lạnh nói: "Ta vài ngày này có một chút thượng hỏa, không thể ăn thịt hươu."

Trần A Phúc vội vàng nói: "Nhi tức không biết."

Vinh Chiêu không kiên nhẫn phất phất tay: "Được rồi, được rồi, bản cung không chịu nổi ngươi hầu hạ, càng hầu hạ càng tức người."

Trần A Phúc thấy chỉ trung gian Tiết Bảo Nghi cùng Sở Trân có một chỗ ngồi trống, liền ngồi nơi đó.

Cho dù trung gian cách một người Trần A Phúc, Sở Trân vẫn đang mọi cách nịnh nọt Tiết Bảo Nghi, càng không ngừng nói chuyện cùng Tiết Bảo Nghi, nhưng Tiết Bảo Nghi căn bản liền không muốn phản ứng nàng, chỉ ngẫu nhiên "ừ" hai tiếng.

Mọi người đang ăn c, đột nhiên, một tiếng thét chói tai thê lương vang lên, là thanh âm Sở Trân. Một thị nữ bưng một mâm thức ăn bỗng chốc ngã vào trên vai trái Sở Trân, thịt cùng dầu mỡ nước canh thuận theo cánh tay nàng chảy xuống. Cánh tay phải Trần A Phúc cũng bị tung tóe một ít mỡ canh.

Thị nữ bị hù dọa vội vàng quỳ trên mặt đất, khóc ròng nói: "Nô tỳ không biết là thế nào, cánh tay tê rần, món ăn liền lật ..."

Sở tam phu nhân đứng người lên hừ lạnh nói: "Vinh Chiêu, đây là có chuyện gì? Không cần nói ngựa có mất móng, là khuyết điểm đầy tớ. Chẳng qua, lần này đầy tớ thật là có khuyết điểm - - món ăn đổ sai lệch."

Vinh Chiêu ngẩn người tại đó còn chưa phản ứng kịp, Sở Hầu gia và mấy nam nhân liền từ tây phòng đi qua.

Sở Hầu gia trầm mặt nói: "Tuyên Nhi, mang tức phụ của con đi thôi. Cha bất lực, ở trong ngôi phủ này không che chở được các con."

Sở Lệnh Tuyên sớm liền không muốn ngây người, nghe Sở Hầu gia nói, kéo Trần A Phúc liền đi đến ngoại viện.

Đến ngoại viện, trực tiếp ngồi xe ngựa về Vĩnh An Hầu phủ.

Con mẹ nó, hơn nửa ngày này qua còn mệt mỏi hơn chạy Marathon, Trần A Phúc rửa mặt xong liền nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Sở Lệnh Tuyên xua đuổi đầy tớ đi xuống, nằm ở bên cạnh nàng nắm một cái tay nàng lên nói: "Thực xin lỗi, ta vẫn cảm thấy ta có thể hộ tốt cho nàng, nhưng vẫn để cho nàng chịu ủy khuất." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Sở Lệnh Tuyên đặc biệt đau lòng.

Trần A Phúc mở mắt ra nói: "Đại gia, còn có gia gia, tam thẩm, mọi người bảo vệ được thiếp đã vô cùng tốt. Cùng Trần Trụ Trì... không, cùng so với mẹ chồng, chút ít ủy khuất này của thiếp không tính là cái gì." Nàng xoay người, nhìn Sở Lệnh Tuyên nói: "Quá khứ, thiếp đặc biệt kêu bất bình vì mẹ chồng, cảm thấy bà bị bức ép đến am ni cô, nương tựa cửa chùa, rời xa thân nhân, là đáng thương nhất. Nhưng mà, hôm nay thiếp đột nhiên cảm thấy cha chồng mới là đáng thương nhất, thậm chí còn đáng thương hơn mẹ chồng. Mẹ chồng mặc dù rời xa huyên náo, nhưng bà không cần diễn trò, mỗi ngày sống được chân thật, thoải mái. Mà cha chồng, ngày ngày diễn trò với Vinh Chiêu ngang ngược bá đạo, nếu như bản thân ông tính cách ôn thuận bình thản thì cũng thôi, nhưng ông ấy rõ ràng không phải là cái loại tính cách đó... Ông sống thật mệt mỏi."

Sở Lệnh Tuyên thật sâu thở dài một hơi, trước kia hắn đặc biệt oán phụ thân, cảm thấy ông nam nhi đường đường, lại làm ra chuyện bức bách thê tử xuất gia, để cho con trai con gái đi xa biên quan, còn người đàn bà không biết xấu hổ kia. Vẫn là năm ngoái, mới nghe gia gia nói đến, phụ thân thì ra là vì Cửu hoàng tử cùng thập nhất hoàng tử mà chịu nhục.

Hoàng thượng sau khi thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, vì Viên gia bình phản, lại lập Đại hoàng tử nguyên hậu sinh ra làm thái tử, thật không nghĩ đến thái tử vừa mới được phong hai ngày liền bị hại chết. Sự kiện này, Vương hoàng hậu không vô tội, Tôn quý phi cũng có phần. Hoàng thượng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không thể động các nàng, một nguyên nhân là hắn không có trực tiếp chứng cớ, một nguyên nhân khác là nhà mẹ đẻ hai nữ nhân này Vương gia cùng Tôn gia vừa mới giúp Hoàng thượng đánh xong nghịch vương thành công kế vị, cộng thêm bọn họ quyền thế ngập trời, nhất thời không động đậy, cũng không muốn khiến người ta cảm thấy hắn mượn cối giết lừa.

Hoàng thượng cảm thấy thực có lỗi Viên gia, thực có lỗi nguyên hậu, ngay cả điểm huyết mạch Viên gia như thế cũng không bảo trụ. Hắn quyết tâm muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho người có quan hệ cùng Viên gia, cảm thấy như vậy tương lai mới có mặt đi gặp nguyên hậu, mới không làm thất vọng Viên Đại tướng quân vì Đại Thuận Triều lập được công lao hãn mã lại bị mình liên lụy.

Ba năm sau, Hoàng thượng ở một lần cải trang vi hành vừa ý một dân nữ Đơn Linh Linh mắt sáng răng trắng, không chỉ ngay đêm đó sủng hạnh nàng, còn dẫn nàng tiến hoàng cung. Nhưng sau mấy ngày mới mẻ, lại cảm thấy Đơn Linh Linh kỳ thật cũng không có tốt như vậy, chất phác lại không học thức, chỉ phong làm tài nữ, liền bài trừ gạt bỏ sau ót.

Kỳ thật, Đơn Linh Linh là nữ nhi thân ca ca của nguyên hậu, cháu gái ruột Viên Lâm của Viên đại nhân, "chết" trước đêm hành hình. Vẫn là Hoàng thượng lúc đó là thái tử phái đám người Sở Nghiễm Triệt tâm phúc cứu nàng ra, đưa đến ngàn dặm bên ngoài... Khi đó, Hoàng thượng chỉ muốn lưu lại một điểm huyết mạch Viên gia, hắn biết rõ nam hài là vô luận như thế nào cũng không thể để lại, liền cứu Viên Lâm khi đó mới mười hai tuổi.

Nếu như trước đó thái tử tốt đẹp mà sống sót, thuận lợi thừa kế ngôi vị hoàng đế, Hoàng thượng cùng Viên Lâm không có bất luận cùng xuất hiện gì. Nhưng thái tử chết trước, Viên gia cũng chỉ còn lại một đường huyết mạch Viên Lâm này. Vì vậy lúc đó Viên Lâm đã đổi tên là Đơn Linh Linh lớn tới mười lăm tuổi, lại bị mang về ngoại kinh thành, trùng hợp bị Hoàng thượng nhìn thấy...

Đơn Linh Linh mệnh tốt, mấy lần ân sủng liền đã mang thai, sinh hạ Cửu hoàng tử.

Mẹ vinh nhờ con, Hoàng thượng phong Đơn tài tử làm tiệp dư, còn đặt tên cho Cửu hoàng tử là Lý Trạch Bình. Một đôi mẹ con này chính là một tồn tại ẩn hình, Hoàng thượng căn bản không muốn thấy bọn họ. Chỉ ở thời điểm Cửu hoàng tử sáu tuổi, chỉ Sở Lệnh Tuyên bảy tuổi đi làm thư đồng cho hắn.

Mẹ con Cửu hoàng tử trải qua cuộc sống thật yên lặng, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, trước đến giờ cũng không đi theo nhị, tam, tứ, ngũ, thất, Bát hoàng tử, thập hoàng tử nổi lên xung đột (Lục hoàng tử đã chết).

Khi đó, Hoàng thượng hài lòng nhất chính là Tam hoàng tử do Tôn quý phi sinh ra, cảm thấy hắn thông tuệ khoan dung, Tôn quý phi cũng tương đối được Hoàng thượng sủng ái, cho nên chậm chạp không lập Nhị hoàng tử do Vương hoàng hậu sinh làm thái tử. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@

Ở sau khi Nhị hoàng tử đầy mười lăm tuổi, rất nhiều triều thần thượng thư một lượt, Nhị hoàng tử sinh ra trung cung, lại tài đức vẹn toàn, theo lý nên sắc phong thái tử, nhưng Hoàng thượng tìm khắp các loại lấy cớ. Điều này khiến cho Vương hoàng hậu cùng Nhị hoàng tử, cùng với quốc trượng Vương hầu gia đặc biệt ghét hận mẫu tử Tôn quý phi, giữa bọn họ từ trước đến giờ đều không ngừng tranh đấu gay gắt.

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đấu đến khó hoà giải, thậm chí Nhị hoàng tử còn bị Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử làm hại bị trọng thương. Mà sau khi thương thế lành Nhị hoàng tử đột nhiên tính tình đại biến, cũng không lập tức đối phó Tam hoàng tử, lại cùng Vương hoàng hậu, Mã Thục phi làm cục, khiến Vinh Chiêu công chúa làm quả phụ lại từ nhỏ ái mộ Sở Nghiễm Triệt và làm ra chuyện bêu xấu với Sở Nghiễm Triệt quan lộ đang trôi chảy.

Sở Nghiễm Triệt là người trong bóng tối Hoàng thượng bồi dưỡng cho Cửu hoàng tử, Hoàng thượng mặc dù sủng ái trưởng nữ Vinh Chiêu công chúa, nhưng cũng sẽ không khiến nàng ta ngăn đường của Cửu hoàng tử, đoạn tiền đồ Sở Nghiễm Triệt. Thời điểm đang do dự nên đè xuống chuyện này như thế nào, thì Cửu hoàng tử lại bị ngoài ý muốn, tàn phế là không thể thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước ...