Nông Kiều Có Phúc

Chương 159: Tặng người.



Sau khi ăn xong, Trần A Phúc cùng mấy người Tống mụ mụ, Hoàng mụ mụ, Mục thẩm rửa sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nhỏ, rồi để bọn họ lên giường ngủ. Sở Hàm Yên và Dương Tây, La Mai ngủ giường Trần A Phúc, Đại Bảo, Dương Siêu, La Minh Thành ngủ giường A Lộc, Đại Hổ, Đại Nha ngủ giường Trần Danh thượng phòng.

Buổi chiều, đang lúc bọn nhỏ ngủ, La Đại Nương dẫn vài người đến Lộc Viên.

Bà nói đây là người đại gia chọn phủ ở trong Tham tướng cho Trần A Phúc, lại đưa mấy tờ khế nô cho Trần A Phúc.

Trần A Phúc nhìn sáu người lão trung thanh, ót thẳng đau. Nhà mình nơi nào cần nhiều người hầu hạ như thế, Sở đại gia thật sự là không hiểu dân chúng khó khăn.

Trần Danh và Vương thị chứng kiến bỗng chốc đến nhiều "Ăn không ngồi rồi" như thế, trong lòng đều đang chảy máu. Nữ nhi không tồn quá nhiều ngân lượng, bỗng chốc phải nuôi những người này, làm sao để thu xếp. Nhưng nghĩ tới người ta là người Tham tướng phủ, mình đắc tội không được, trên mặt còn không dám lộ.

La Đại Nương tựa như nhìn ra người Trần gia khó xử, cười kéo Trần A Phúc đi một bên. Thấp giọng nói: "Hai hậu sinh tráng đen kia một người gọi là Tiết Đại Quý, một người gọi là Sở Tiểu Ngưu, có một chút công phu, lại chân chạy trong phủ, không là đơn thuần hộ viện. Đại gia nhà ta nói hai người bọn họ chỉ là tạm thời cho nhà cô mượn, nguyệt ngân vẫn là trong phủ của chúng ta ra. Chờ các ngươi về sau không dùng được bọn họ, hoặc là mua được người thích hợp, lại để bọn họ trở về. Còn bốn miệng kia là người một nhà, ngay cả mang nô khế đều tặng cho các ngươi. Lão kia là Tằng lão đầu, năm nay năm mươi tuổi, chớ nhìn hắn tuổi hơi lớn, tay nghề mộc rất là có kỹ thuật, khi còn trẻ tuổi còn từng làm thôn trang. Tằng Song huynh đệ là nhi tử Tằng Lão Đầu, hai mươi tám tuổi, trước khi tới nơi này làm Nhị quản sự đối ngoại trong phủ. Hắn thường xuyên chạy chân ở bên ngoài, hiểu công việc vặt, hiểu quản gia, còn nhận biết không ít quan viên. Tằng gia đệ muội là tức phụ Tằng huynh đệ, nhà mẹ đẻ họ Giang, là quản sự may vá bên trong phủ. Tiểu cô nương kia gọi là Tằng Tiểu Thanh, mười một tuổi, vừa vặn có thể làm nha đầu bên người cho cô."

Nghe lời La Đại Nương nói, Trần A Phúc từ trong lòng cảm kích Sở Lệnh Tuyên vì nhà mình suy tính. Hai hộ vệ kia không chỉ có thể xem viện, còn có thể làm việc, lại thuộc về mượn tạm, chờ nhà mình vượt qua giai đoạn nguy hiểm có thể trở về.

Nhưng mà, giống như mỗi người của Tằng gia hơi quá tốt, mỗi người nàng đều phi thường hài lòng, về sau nhà mình khẳng định cũng có thể cần dùng đến.

Chỉ là, bọn họ có thể cam tâm tình nguyện từ đầy tớ Tham tướng gia biến thành đầy tớ nhà mình sao? Mức chênh lệch này cũng không phải lớn bình thường. Giống như đời trước nhân viên công vụ chính phủ đại đô thị, bỗng chốc bị giáng chức đi xí nghiệp vùng núi hương trấn xa xôi công tác.

Nếu là người ở Tào Doanh lòng ở Hán, cho dù là đầy tớ lăn qua lăn lại cũng làm cho người ta phiền lòng. Tựa như bên trong "Hồng lâu mộng" có một ít nô xảo quyệt, so với chủ tử còn không cho người ta bớt lo.

Trần A Phúc chần chừ nói: "Cảm ơn đại gia nhà ngài, mấy người này ta đều vô cùng hài lòng. Chỉ là nhà ta môn hộ quá nhỏ, lại ở quê hương, sợ ủy khuất người Tằng gia vẫn luôn sinh sống ở đại gia đình trong thành..."

La Đại Nương khí phách nói: "Quê chúng ta thấp như thế nào? Quản gia của ta về Tham tướng phủ, ngay cả đại tổng quản bên trong phủ đều lễ ngộ có thêm. Cho dù ngẫu nhiên trở lại Hầu phủ kinh thành làm việc, những quản sự kia cũng không dám xem nhẹ hắn. A Phúc yên tâm, nếu đại gia nhà ta đã đưa đến, khẳng định đều là tín nhiệm."

Trần A Phúc còn nói: "Hai vị hộ viện kia vẫn là nhà ta cấp nguyệt ngân đi, sao có thể làm việc ở nhà ta, để cho đại gia nhà ngài xuất tiền chứ."

La Đại Nương cười nói: "A Phúc không nên khách khí, đại gia nhà ta cũng là vì tỷ muội suy tính. Chỉ có nhà cô được an toàn, tỷ muội mới có thể yên tâm ở nhà cô chơi không phải sao?"

Nói xong, lại kéo Trần A Phúc đi đến trước mặt những người kia, nói: "Các ngươi đừng xem Trần sư phụ là tiểu nương tử trẻ tuổi, bản lĩnh chính là lớn đến khẩn, dạy bảo tỷ muội được vô cùng tốt, ngay cả đại gia và chủ tử đều liên tục tán dương, sùng bái có thêm. Đặc biệt là tiểu thiếu gia Bảo ca nhi, rất có khả năng, tương lai chính là muốn nhập sĩ (làm quan). Các ngươi cùng mẹ con bọn họ, không mất mặt. Hầu hạ cho tốt, tương lai chính các ngươi cũng sẽ có tạo hóa lớn. Không phải là có câu châm ngôn sao, thà làm đầu gà, không làm đuôi trâu."

Mấy người kia vừa nghe, vội vàng quỳ xuống dập đầu.

Trần A Phúc để bọn họ đứng dậy. Lại thầm nói, lần này xem như nhà mình liền gia tăng tám miệng ăn, còn có vài cái dạ dày lớn. Nhất định phải nghĩ biện pháp tận dùng người, để mỗi một người bọn họ đều phát ra lợi ích tốt nhất, tự cấp tự túc...

Trần A Phúc gọi người một nhà đi sảnh phòng, để mấy người này dập đầu nhận thức chủ, lại lần nữa phân phối chỗ ở cũng phân công.

Tằng lão đầu trông cửa kiêm quản gia, Tằng Song về sau chủ yếu quản gia bên trong đất đai cùng một chút sự vụ đối ngoại, Giang thị và Mục thẩm cùng nhau quản phòng bếp, cùng giúp đỡ Vương thị thiêu thùa may vá, Tằng Tiểu Thanh quét dọn vệ sinh kiêm hầu hạ bên người mẫu tử Trần A Phúc, Giả Sơn cho heo ăn, cho gà ăn cùng hầu hạ A Lộc.

Còn như Tiết Đại Quý cùng Sở Tiểu Ngưu, nhà nàng không cần hộ viện đơn thuần, bọn họ nhất định phải làm việc. Nàng đã sớm coi trọng phiến đất hoang ngoài hai trăm thước mặt đông bắc nhà mình, chỗ đó có chừng năm mẫu đất, mua khai khẩn rồi trồng dưa hấu...

Tằng lão đầu sẽ ngụ ở nhà kề bên trái, tạm thời một gian phòng với Giả Sơn. Hai vợ chồng Tằng Song, Tiết Đại Quý, Sở Tiểu Ngưu, Mục thẩm trụ đi dãy nhà sau, Tằng Tiểu Thanh trụ phòng bên đông phòng. Để bọn họ đi chỉnh lý gian phòng của mình, lại nghỉ ngơi một chút.

Sau đó, Trần A Phúc lại lấy bạc ra, để Trần Danh đi một chuyến Thượng Thủy thôn nhà Lưu Lý Chính, mua lại mấy mẫu kia. Nơi đó là thuộc về địa giới Thượng Thủy thôn.

La Đại Nương cười tủm tỉm xem Trần A Phúc phân công hết, lại đề điểm nói: "A Phúc à, cô xem, tỷ muội ở nhà cô chơi không muốn trở về, quản gia nhà ta lại đi ăn tiệc chưa trở về, đại gia một mình đứng ở Đường Viên bao nhiêu nhàm chán. Cô liền để Đại Bảo đi mời hắn đến nhà cô làm khách, để hắn nhiều vui đùa cùng tỷ muội một chút. Với lại tay nghề nấu ăn của cô tốt, buổi tối lại lấy vài món thức ăn thỉnh đại gia uống mấy chung, cũng là cô cảm tạ hắn giúp một chút không phải sao?"

Cái này đúng rồi. Vị gia này giúp nàng không ít việc, về sau còn muốn dựa vào hắn lại giúp nhiều gấp rút.

Trần A Phúc cười nói, "Ta cũng nghĩ tới thỉnh Sở đại nhân đến nhà làm khách. Chính là sợ Sở đại nhân ghét bỏ nhà ta bồng tất tiểu hộ, vẫn ngại thỉnh."

La Đại Nương cười nói: "Nhìn cô thông thông minh minh, cũng có thời điểm phạm hồ đồ. Cô thỉnh, đại gia cho dù không đến, trong lòng cũng cao hứng. Lại nói, đại gia nhà ta rất nhớ tỷ muội nhớ, rồi rất nhiều tán dương dành cho cô, nhất định sẽ đến."

Trần A Phúc nghe vậy, vội vàng gọi Đại Bảo và A Lộc tới, phân phó một phen, để bọn họ đi Đường Viên thỉnh Sở Lệnh Tuyên.

Bởi vì khách nhân tôn quý nhất muốn đến, Trần A Phúc tới sửa sang nguyên liệu nấu ăn, nghĩ tới làm một nồi lẩu thịt dê, để Mục thị cùng Vương thị đi làm trước chuẩn bị, nàng muốn đích thân nấu nước súp.

Bọn nhỏ sớm tỉnh. Thường ngày, hài tử vừa tỉnh dậy liền muốn đi theo Trần A Phúc làm trò chơi, nhưng mà hôm nay Trần A Phúc bận rộn, để bọn họ tự mình chơi xếp gỗ. Mấy đứa hài tử khác còn có thể tự mình chơi, nhưng Sở Hàm Yên đã có đồng hồ sinh vật ổn định bởi vì không có làm chuyện vừa tỉnh dậy nên làm, rất không được tự nhiên. Con bé cũng không đi chơi, tự mình chạy tới dưới hành lang Tây Sương nhìn Trần A Phúc phân công nhiệm vụ cho những người kia, ánh mắt càng không ngừng di động theo Trần A Phúc.