Nông Gia Tiểu Kiều Thê

Chương 16: Vào Thành



Thị trấn cách nhà nàng đi hơn một giờ, nàng đi dọc theo con đường, mới phát hiện hôm nay đến thị trấn khá là nhiều người .

Dọc theo đường đi, nàng gặp được không ít người cùng thôn đi đến thị trấn.

Trong đó còn có Lí bà tử, một người thích chiếm lợi của người khác , nàng nhìn thấy cái gùi của Lưu Cẩn thực nặng, không khỏi tò mò hỏi: "Cẩn nha đầu, trong gùi của ngươi là cái gì vậy? Như thế nào mà nặng như vậy, có phải hay không có thứ tốt muốn mang vào trong thành đi bán?"

"Chính là một ít rau dại mà thôi, ta mang đi xem có ai muốn mua không." Lưu Cẩn vốn không để ý tới Lí bà tử, nhưng thấy tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò với thứ mà nàng mang trên lưng, nên nàng đành lừa gạt cho qua.

Lí bà tử nghe xong, không tin lời nói cuả Lưu Cẩn , nàng cảm thấy được Lưu Cẩn cố ý không nói cho nàng ta biết trong cái sọt kia có cái gì, trong lòng không tức giận đứng lên, nói: "Cẩn nha đầu, ngươi còn chưa có cập kê đi, nhỏ như vậy mà đã học nói dối gạt người khác, cũng không biết ngươi nương như thế nào dạy ngươi."

Những người khác người đi đường đều là các bà tử cùng mấy bà vợ đều nói: "Cẩn nha đầu, tất cả mọi người đều là ở cùng một thôn lý , ngươi có thứ tốt lại che che giấu giấu không nói cho chúng ta biết, ngươi nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng sẽ không đoạt của ngươi."

Lưu Cẩn sửng sốt, nàng chăm chú nhìn Lí bà tử để tìm ra manh mối, nàng cũng không có đắc tội với nàng đi, nàng vì sao lại tự nhiên tìm nàng kiếm chuyện?

Cũng không thể vì nàng không nói cho nàng ta biết trong sọt của nàng có cái gì đi ?

"Nương ta như thế nào dạy ta, cùng với ngươi có quan hệ gì ?" Lưu Cẩn tức giận nói.

"Ngươi. . . . . ." Lí bà tử ngẩn ra, vội vàng bắt lấy cánh tay Lưu Cẩn , không cho nàng đi.

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đừng đi, ngươi nói mau trong sọt của ngươi có cái gì?"

Lí bà tử liền túm lấy cái sọt sau lưng của Lưu Cẩn , nàng ta chính là muốn nhìn trong cái sọt này có cái gì.

Lưu Cẩn nhìn chằm chằm tay Lí bà tử , vô cùng chán ghét nói: "Lí bà bà, ngươi đây là muốn làm cái gì, mau buông tay ngươi ra."

"Không buông, ngươi hôm nay không nói cho ta biết trong cái sọt có cái gì, ta sẽ không cho ngươi đi." Lí bà tử cố tình gây sự .

Lưu Cẩn không còn gì để nói nữa, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại người vô liêm sỉ như vậy.

Nhưng, nàng sẽ không để nàng ta đạt được mục đích.

Nàng dùng sức vặn tay Lí bà tử ra, nói: "Ta đã nói là rau dại, tin hay không tùy ngươi."

Nói xong, Lưu Cẩn liền tiếp tục đi tiếp.

Lí bà tử không phục, đuổi theo, chửi bới Lưu Cẩn: "Các ngươi nhìn xem, Cẩn nha đầu này tính tình thật đúng là không nhỏ,nàng như vậy , về sau ai dám lấy về làm vợ, một chút cũng không tôn kính trưởng bối."

"Ta nghe nói, nàng ngày hôm qua lấy dao chém nàng nãi nãi a ."

"Còn không phải là như vậy, ta tận thấy, thực sự thấy rất dọa người ."

Mấy người bà tử đi đường , ngươi một câu ta một câu nói xong.

Lưu Cẩn lười cùng các nàng lý luận, tùy các nàng nói như thế nào, nàng liền làm bộ như không có nghe thấy, nàng thầm nghĩ muốn nhanh lên đến trấn trên.

Vì thế, nàng liền bước đi nhanh hơn.



Lí bà tử thấy thế, vội vàng đuổi theo nàng, thừa dịp Lưu Cẩn không chú ý,

với tay lật vải bố che phía trên sọt ra.

Nhất thời, trong sọt liền hiện ra một mảnh toàn là rau dại, làm cho mọi người nhìn thấy liền câm lặng.

Lí bà tử sửng sốt một chút, thật sự là rau dại à!

Lưu Cẩn khóe miệng nhếch lên, cười lạnh, may mắn nàng trước đó chuẩn bị tốt, lúc này mới không bị lộ .

"Thấy rõ ràng không? Ta nói là rau dại ngươi còn không tin, nhất định phải xem cho bằng được, cũng không biết ngươi rốt cuộc có tâm tư gì? Nhà của ta như thế nào, ngươi không biết sao ? Từ đầu đến cuối chỉ có ngươi khăng khăng trong sọt của ta có đồ quý giá , ta chỉ là đi ra bán rau dại mà thôi, ngươi vì sao phải như vậy khi dễ ta?"

Lưu Cẩn đem tâm lý ủy khuất khi bị bắt nạn nói ra, khiến cho người đi đường vì mà nàng phân xử.

Mọi người nghe, cảm thấy Lí bà tử đúng là làm hơi quá đáng, liền không khỏi quay sang mà trách cứ Lí bà tử.

Lí bà tử tức giận trừng trừng mắt, nàng bị mọi người nói đến nổi không ngẩng đầu lên được.

Lưu Cẩn nhanh chóng đoạt tấm vải bố từ tay Lí bà tử phủ lên trên sọt, sau đó không hề để ý tới các nàng nữa, chính mình một người nhanh chóng chạy đi.

Đi đến ngoài cửa thành, Lưu Cẩn nhìn chằm chằm cửa thành cao cao, trong mắt có một tia hoảng hốt, bởi vì như nàng đã nhiều năm không tới nơi này .

Nàng hít sâu một hơi, bước đi thong thả vào thành.

Chỉ cần nàng bước chân vào thành, nhất định sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất trong tương lai.

Lưu Cẩn trong lòng là nghĩ như thế, nhưng có được hay không, còn phải nhìn xem có ai muốn mưa măng này của nàng hay không nữa.

Lúc này, tại ngã tư đường vô cùng náo nhiệt, rất người bán hàng rong cái gì cần có đều có, đều thét to chào hàng liên miên không dứt.

Người đi đường đông như củi, nàng cố gắng đi qua hàng người.

Nàng cũng không có đi tìm các cửa hàng nhỏ , mà là trực tiếp hướng tới tửu lâu nổi tiếng nhất ở đây --Túy Tiên lâu.

Tửu lâu này thức ăn cùng hương vị toàn bộ vô cùng câu người, nghe nói là một vị quý nhân ở kinh thành mở lên nơi này.

Đời trước, thu nhập đầu tiên của nàng là từ vị quý nhân này, và sau này nàng đã có quan hệ hợp tác với vị quý nhân này.

Nhưng mà tuy nói bọn họ là quan hệ hợp tác, nhưng, vị quý nhân này thân phận thập phần bí ẩn, làm việc cũng phi thường cẩn thận, không muốn xuất đầu lộ diện, mỗi lần cùng nàng bàn bạc công việc, đều là cách một tấm bình phong, cho nên đến khi mất mạng, nàng cũng không biết vị quý nhân này đến tột cùng là người phương nào.

Nghĩ đến này, Lưu Cẩn bỗng nhiên cảm nếu là đời trước nàng không có gặp được vị quý nhân này, nàng cũng sẽ không trở thành phú hộ một phương ở Mai Viên huyện .

Nếu như vậy, Tuân Tử Ngọc phỏng chừng cũng sẽ không coi trọng nàng, sẽ không dây dưa với nàng, lợi dụng nàng. . . . . .

Kia nàng cũng sẽ không vì hắn mà mất mạng!

Lưu Cẩn lắc lắc đầu, nâng tay lên , nhẹ nhàng mà gõ vào đầu mình vài cái, chính mình sao lại có thể có ý nghĩ như vậy, người khác rõ ràng đối nàng có ơn, mà nàng lại nghĩ như vậy, thật sự là không nên.

Nếu không phải ánh mắt của vị quý nhân kia nhìn trúng măng của nàng, thì chỉ sợ nàng lúc đó, sẽ vì đói mà chết.



Lưu Cẩn hít vào thở sâu một lúc, mới bình tĩnh được một chút, bước nhanh đi vào Túy Tiên lâu .

Nàng mới đi vào, đã bị tiểu nhị của tửu lâu ngăn lại.

Tiểu nhị cau mày nói: "Ngươi đang làm gì? Nhìn ngươi bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, không có việc gì thì đi nhanh đi, miễn cho khách trong tiệm của chúng ta sợ."

Nghe tiểu nhị nói vậy, Lưu Cẩn cũng không có tức giận, nàng đã sớm dự đoán được tiểu nhị sẽ nói như vậy với nàng.

Tại nơi này, dẫm kẻ thấp nịnh bợ kẻ cao ngưởi như vậy rất nhiều, nàng cần gì phải cùng bọn họ chấp nhặt.

Nàng mím môi, cười nói: "Vị tiểu ca này, xin hỏi các ngươi chưởng quầy có ở đây hay không, ta có nói đồ ăn hiếm thấy muốn bán cho ngài ấy."

Tiểu nhị không tin cho lắm, hắn cho là Lưu Cẩn muốn lừa hắn, nàng một cái nông gia nữ có thể có đồ ăn tốt gì, cho dù có, cũng là cho người nghèo ăn , khách nhân của tửu lâu bọn họ, đều là người giàu có, làm sao có thể dùng đồ ăn của lũ người ngèo để ăn được

"Đi mau, đi mau, đừng đứng ở chỗ này chắn đường." Tiểu nhị không kiên nhẫn muốn đuổi nàng đi.

Lưu Cẩn đứng ở nơi đó bất động, một đôi mắt như nước màu thu nhìn về phía quầy tính tiền.

Quầy tính tiền có một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi đứng đó, hắn đang gảy bàn tính.

Lưu Cẩn trong lòng vui vẻ, đây không phải là Tần chưởng quầy sao ?

"Tần chưởng quầy!" Lưu Cẩn hô.

Tiểu nhị vội vàng nhăn cản Lưu Cẩn, tức giận nói: "Kêu cái gì mà kêu, chưởng quầy của chúng ta rất bận, không có thời gian với ngươi, ngươi mau cút! Bằng không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí."

"Ở đây có chuyện gì?" Tần chưởng quầy nghe tiếng, buông bàn tính trước, liền đi đến trước mặt Lưu Cẩn hỏi.

Tiểu nhị giải thích một lát, Tần chưởng quầy liền chuyển ánh mắt sang cẩn thận đánh giá Lưu Cẩn.

Lưu Cẩn đứng ở nơi đó thẳng lưng, tùy ý Tần chưởng quầy đánh giá.

"Tần chưởng quầy, ta nói chính là thật sự, ta này đồ ăn vô cùng hiếm thấy, chỉ cần ngươi mua, nhất định có thể khiến cho Túy Tiên lâu buôn bán càng thêm náo nhiệt." Lưu Cẩn nói chuyện thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, trên khuôn mặt nhỏ còn toát ra vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Tần chưởng quầy ánh mắt nheo lại, hắn không nghĩ tới Lưu Cẩn không chỉ không có sợ hắn, ngược lại còn toát ra một cỗ khí chất chỉ riêng mình nàng mới có.

Hắn đoán , nàng sinh ra có lẽ không phải nông gia nữ, cho nên mới có thể có được loại đồ ăn hiếm thấy đi.

Nghĩ về điều này, Tần chưởng quầy liền rất tò mò không biết nàng có món gì mà lại mang đến cho nàng sự tự tin đến như vậy.

Trầm tư một phen, hắn mới mở miệng: "Cô nương mời theo ta đến lầu hai."

Lưu Cẩn gật gật đầu, đi theo phía sau Tần chưởng quầy .

Đến lầu hai, bọn họ đi vào một gian phòng.

Lưu Cẩn buông sọt trên lưng xuống, trong lòng có chút không yên bất an, nàng không biết Tần chưởng quầy có thể hay không giống vị quý nhân kia thưởng thức măng của nàng.