Nông Gia Dược Nữ

Chương 17: Chính Thức (2)



Editor: Anh Túc Có Độc

Lưu thị thấy vậy, sợ không nói thì cha hài tử cũng không mở miệng, nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Trong nhà ruộng nước có 7 mẫu, trên cơ bản đều ở cùng nơi, độ phì nhiêu cũng không sai biệt lắm, như vậy chúng ta mỗi nhà hai mẫu, về phần một mẫu còn lại, cha mẹ sẽ xử lý, mọi người xem xem ý kiến này được không?”

Lời này cũng đúng trọng tâm, mọi người cũng coi như vừa lòng.

Nhưng Chương thị lại nói: “Theo lý thuyết phân phối như vậy ta cũng không nên nói cái gì, nhưng mà….ta nghĩ nên nói lời này tại đây. ” Dừng một chút, cúi đầu mỉm cười. “Ta đã có bầu.”

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chương thị.

Rốt cuộc, vẻ mặt Điền Thọ cũng dịu xuống một chút, Liêu thị không có tâm cơ liền nói, “Tam đệ muội chúc mừng .”

Lưu thị nhíu nhíu mày, sớm không nói muộn không nói, cố tình nói vào giờ phút này……

Chương thị thập phần vừa lòng thần sắc của mọi người, sờ sờ cằm, cười đến càng đẹp mắt,”Cứ như vậy, năm sau cha đứa bé vừa phải chiếu cố ta lại phải chiếu cố đứa nhỏ, khẳng định là không làm được, cho nên ta nghĩ…… Có thể hay không đem hai mẫu ruộng ở ven đường phân chia cho chúng ta.”

Chiêu Đệ không rõ ràng việc này, chỉ thấy sắc mặt Lưu thị thay đổi.

Liền ngay cả sắc mặt Điền Quang Học cũng không phải tốt lắm.

Con đường kia có một cái ao nhỏ, mà hai mảnh đất ở đó là hai mảnh đất tốt nhất của Điền gia, hơn nữa lại là một khối liền mạch …… Phải biết rằng, việc quản lý mảnh ruộng này sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.

Điền Quang Hữu không nể mặt ,”Ngươi nói bậy bạ gì đó? Đều nói là bình đẳng mà chia ra, cha mẹ trong lòng khẳng định là có tính toán rồi .”

Chương thị ủy khuất rụt đầu, lầu bầu nói: “Ta còn không phải lo lắng cho ngươi……”

Điền Quang Hữu hướng về phía mọi người cười gượng hai tiếng.

Điền Thọ nói: “Trong lòng ta chia cũng không chắc công bằng, hay là huynh đệ các ngươi chính mình thương lượng đi.”

Nụ cười của Điền Quang Hữu cứng đờ ở trên mặt.

Lưu thị còn chưa chú ý, Điền Quang Minh lại nói: “Ở con đường nhỏ kia

phía dưới có hai mảnh ruộng, như vậy đi, lão nhị lão tam các ngươi mỗi nhà một mảnh……”

Lưu thị vội vàng quay đầu trừng mắt nhìn Điền Quang Minh,”Ngươi……” Nhưng cũng không có nói câu dưới.

Điền Quang Minh bị nhìn nhất thời rụt lui cổ.

“Lão đại, này……” Điền Quang Học sắc mặt rốt cục cũng tốt hơn một chút. “Lão đại, nhà ngươi nhiều đứa nhỏ, nếu không nhà ngươi cũng lấy một mảnh ở đó đi ! Về phần lão tam, trong nhà ít người nhất, cũng nên không nên tranh rành.”

Điền Quang Hữu cũng không nói tiếp, trở thành một cái hũ nút.

Lưu thị nghĩ nghĩ, đang chuẩn bị đồng ý, Trương thị lại giành trước Điền Quang Học nói: “Đại ca ngươi làm như vậy tất nhiên là đã có cân nhắc, ngươi lại sốt ruột cái gì?”

Chiêu Đệ xem cảnh này, cũng có chút xúc động, thật đúng với câu nói

,”Thân huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng”,

Lưu thị thấy vậy, nghĩ nghĩ, liền biết hai khối ruộng nước hoàn chỉnh, khẳng định có một nhà không được chia, hơn nữa cũng đã nói đến mức này…… “Tốt lắm, liền quyết định theo cha của mấy đứa đi!”

Tiếp lại phân ruộng cạn, lần này phân ruộng cạn cũng là Điền Thọ nói. Điền Thọ xưa nay chính là công chính, việc phân ra tất nhiên là công bằng, các nhà cũng không có dị nghị.

“Tốt lắm, buổi chiều phải đi đến chỗ Phùng Huy Luân đem sửa lại quyền sở hữu ruộng đất của các nhà.” Điền Thọ thúc giục nói:



“Các ngươi cũng đem bếp lò sớm phân đi, tất nhiên là phân gia thì mau chóng phân sạch sẽ một chút.”

Từ đây, buổi chiều tất cả mọi người đều vội vàng chuẩn bị cho việc ở riêng, đầu tiên là tìm Phùng Huy Luân ký tên đồng ý……. Nhưng xảy ra một chút việc nhỏ, chính là mọi người đợi nửa ngày đều không có đợi được Phùng Huy Luân, đi tìm, mới biết được Phùng Huy luân cư nhiên lại ở nhà khác ăn cơm……

Chờ hết bận, liền lại vội vàng phân phòng bếp.

Nhưng trừ bỏ Điền lão tam Điền Quang Hữu có một cái ở ngoài, Điền Quang Minh cùng Điền Quang Học hai nhà phòng ở cũng không rộng, hai gian phòng chỉ vừa đủ để ở.

Hai huynh đệ liền quyết định dựng một cái lều cỏ, cũng vì không có thời gian, lại quyết định xài chung một bức tường……

Từ đây, là lúc vội vàng xây lều cỏ. Đến ngày thứ ba lều cỏ mới xong, vừa vội vàng xây bếp lò, này nhà mới xem như là triệt để chia .

Lưu thị mang theo hai đại nữ nhi thu thập phòng bếp, liền nghe thấy ở bên ngoài Lai Đệ vô cùng cao hứng kêu lên: “bà ngoại, ngài đến a!”

Lưu thị vội dừng công việc trong tay, ra khỏi phòng bếp,”Nương.”

Chiêu Đệ cũng đi theo ra, hơi hơi ngẩng đầu, chỉ thấy một lão phụ nhân, tóc bạc vấn ngay ngắn chỉnh tề, trên mặt có nếp nhăn cùng những nốt đồi mồi, khóe mắt hơi hơi giơ lên, ánh mắt hiền lành ánh lên sự ôn nhu.

Chiêu Đệ khóe miệng không tự chủ giơ lên, nhẹ kêu một tiếng, “Bà ngoại.”

“Này là đang thu thập phòng bếp à!” Dương thị cười đến càng hiền lành, nói xong cũng tham gia vào đội ngũ thu thập.

Lưu thị vội vàng ngăn cản nói: “Nương, ngài ngồi nghỉ ngơi một lát đi! Như thế này nếu làm cho nàng thấy, không chừng lại mắng cái gì đâu!”

Nàng trong miệng Lưu thị là mợ của Chiêu Đệ, chính là một nhân vật lợi hại, cũng không biết có phải bởi vì cậu mới rơi xuống nước bị bệnh, mọi công việc lớn nhỏ của cả nhà đều dồn lên đầu nàng, tính tình nàng trở nên không tốt lắm, thường xuyên mắng chửi, Chiêu Đệ cũng nghe qua một hai lần, thật sự là rất khó nghe .

Còn may là cậu cùng biểu ca, biểu tỷ không như vậy, tính tình rất tốt.

Chiêu Đệ nhớ được lúc mới xuyên qua đến chỗ này, bà ngoại đến xem nàng, thấy nàng bệnh nghiêm trọng liền nói về nhà lấy một chút đồ, nào biết bà ngoại xoay người đi ra ngoài không được vài phút đã tới rồi, làm Chiêu Đệ cả kinh…… Sau này mới biết được, nguyên lai bà ngoại nàng vừa ra khỏi đại viện tử, qua cửa sau của phòng hai lão nhân gia để ra ngoài, không đến nửa phút là đến nơi……

Chiêu Đệ biết việc này nhịn không được nở nụ cười, thì ra cha mẹ nàng là thanh mai trúc mã! Nhưng nàng sau này cũng nghe nói nàng dâu lúc đầu của cha nàng cũng không phải là nương nàng, mà là người ở thôn khác, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà cha nàng chính là chướng mắt, cuối cùng không thành……

Đắc Đệ cũng nói: “Bà ngoại, ngài ngồi nghỉ ngơi là được rồi, bằng không mợ thấy ……”

Dương thị thấy mọi người đều nói như vậy, ngẫm lại cũng đúng, nếu làm cho người nọ thấy, không riêng gì nàng bị nói, liền ngay cả ái nữ cũng sẽ bị mắng ,”Hảo hảo hảo, ta ngồi bên cạnh là được rồi, các ngươi vội thì cứ làm đi!”

Mọi người thấy thế lại bắt đầu làm việc.

Dương thị nói: “Các ngươi còn mang theo vài đứa nhỏ, như thế nào mà ở riêng?” Dương thị cả đời sinh ba nữ nhi và một đứa con trai, cũng không hiểu nhiều về chuyện ở riêng .

Lưu thị cười nói: “Này ở riêng cũng không phải ta đề xuất, là tam đệ nói, ta xem nhị đệ cũng đồng ý, chẳng lẽ chúng ta lại không sống riêng được?”

Dương thị nghĩ nghĩ. “Ai! Cũng không nói cái này, phân liền phân, về sau các ngươi chịu khó chút, là có thể nuôi sống vài đứa nhỏ, chẳng lẽ còn có thể bị đói?” Hướng ra ngoài cửa xem, không có người ngoài, từ trong lòng lấy ra một cái túi vải, cũng không mở ra, liền đưa cho Lưu thị nói: “Đây là tiền tiết kiệm của nương, đừng làm cho người khác biết, cha ngươi cũng đừng nói .”

“Nương, ta không thể cầm tiền của ngài ?” Lưu thị từ chối nói: “Không được, ta thực không thể cầm.”

“Cầm đi! Nương cũng chỉ có thể giúp đỡ ngươi chút này .”

Từ chối nửa ngày, cuối cùng Lưu thị vẫn là đem tiền cầm lấy.

Dù sao, qua mùa thu này liền vào đông, bắt đầu vào mùa đông trong nhà liền không có tiền thu, cũng chỉ có tiêu tiền để dành…… Mắt thấy mấy đứa nhỏ vóc người càng lớn càng cao, nhưng cho tới bây giờ cũng không có mua quần áo mới cho chúng, Lưu thị trong lòng liền cảm thấy khổ sở.