Nông Gia Độc Phi​

Chương 5: Cùng bắt cá hái rau.



Dạy xong hai tiểu bánh bao bơi lội, lại giúp chúng tắm rửa sạch sẽ, Lăng Kính Hiên cũng đem chính mình từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài cọ rửa sạch sẽ, điều không ưng ý nhất chính là, bọn họ phải ra sông tắm rửa, thật muốn tắm ở nhà nha, nước bọn họ tắm ra không chừng đều đã biến thành màu đen hết rồi, nước trên người chảy xuống đều bẩn kinh khủng, cố gắng cọ rửa từng lớp lại từng lớp bụi bẩn dính trên người, nguyên chủ sợ là nhiều năm qua đều không tắm đi, dơ đến mức Lăng Kính Hiên đều cảm thấy tự ghê tởm chính mình.

"Cha, buổi tối chúng ta ăn cá được không?"

Phải kỳ cọ đến da đều đỏ lên mới có thể làm chính mình sạch sẽ, Lăng Kính Hiên tùy ý buột phần tóc dài ở eo, vừa định nói là để tìm xung quanh xem xem có Long Nha thảo hoặc rau Dấp Cá dùng để ngăn sốt giảm đau hay không thì tiểu bánh bao đã bơi tới trước mặt hắn, hai mắt lắp lánh tròn vo, sáng rực nhìn vào Lăng Kính Hiên, bên khóe miệng nhỏ có một ít nước miếng nếu không để ý thì sẽ không thấy được, Lăng Kính Hiên không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó thì bật cười, tên nhóc con này, hình như là đã thấy dưới sông có cá nên không nhịn được thèm đi?

"Nếu các ngươi muốn thì có thể bắt cá nha? Buổi tối chúng ta liền nấu cá ăn, nhưng mà không thể đi đến chổ nước sâu, chỉ có thể bắt cá ở chỗ nước cạn thôi."

Duỗi tay búng trán nhóc, Lăng Kính Hiên cưng chiều nói.

"Hoan hô! Cha ngươi thật tốt nha! Ca ca.. ca ca, cha nói chúng ta có thể bắt cá nha, ca.."

Hưng phấn hô to một tiếng, Tiểu bánh bao trước khi rời đi cũng không quên khen lão cha của nhóc một phen, làm Lăng Kính Hiên không khỏi lắc đầu cười cười, qua một lúc, sau khi hai tiểu bánh bao thì thầm to nhỏ thương lượng, hai thân thể nhỏ nhắn liền ở suối bắt cá, Lăng Kính Hiên tùy tiện đem tóc dài sau lưng bới thành một cục, khuôn mặt thon gầy lộ ra một chút non nớt, lại mang vài phần nhợt nhạt, đôi mắt phượng mĩ lệ khẽ nhếch, mang theo một chút quyến rũ động lòng người, sóng mũi cao cao thon gọn đứng thẳng, làm người xem chỉ muốn cắn một ngụm, nói tóm lại, Lăng Kính Hiên lớn lên cũng không tệ lắm, ít nhất rất thu hút ánh nhìn của người khác, về sau lại cẩn thận mà chăm sóc thì sẽ càng tuấn mỹ.

Vào mùa hạ màn đêm thường kéo đến trễ hơn so với các mùa khác, tuy rằng lúc họ đến là buổi chiều, nhưng sau khi dạy hai tiểu bánh bao học bơi, lại để bọn họ chơi đùa một lúc, mặc trời cũng bắt đầu lặng, Lăng Kính Hiên bơi tới gần bờ nhìn, thật đúng là để hắn tìm ra nha, ở trong một bụi cỏ xanh um tùm, hắn tìm thấy rau Dấp Cá, cẩn thận đem chúng nó đào ra, Lăng Kính Hiên nhìn nhìn bốn phía, liền thuận tay quấn chúng nó thành một bó sau đó ném lên bờ, rất nhanh liền đào được một đống lớn.

"Cha, ngươi đào nhiều cỏ dại như vậy làm gì nha?"

Không biết từ khi nào mà Đại bánh bao bơi lại gần Lăng Kính Hiên, liếc mắt nhìn một chồng cỏ dại xanh mơn mởn được chất đống trên bờ, chân mày liền nhíu lại, không chừng là đang mắng lão cha hắn khi không lại làm việc tào lao đi.

"Để ăn nha, cái này không phải là cỏ dại, tất cả đều là rau dại, hơn nữa lại có công dụng hạ sốt, xem như cũng là một loại thảo dược đi."

Ném cho nhi tử một nụ cười thật tươi, Lăng Kính Hiên vừa nói vừa đào, đến khi đem hết râu Dấp Cá nhổ hết mới dừng tay, nhìn một chồng rau dại trên mắt đất, trên mặt Lăng Kính Hiên tươi cười xán lạn, ở cổ đại thật là tốt, rau dại lớn lên thật tươi tốt, chắc chắn hương vị cũng không tồi đi?

Lăng Kính Hiên thử rửa sạch mấy cây rau Dấp Cá xanh tốt sau đó bỏ vào miệng, hương vị nhẹ nhàn mang theo một chút vị ngọt lại hòa trộn với một chút vị thuốc làn tràn trong miệng, so với rau trong ruộng do hắn trồng ở hiện đại không biết là ngon hơn biết bao nhiêu lần nha.

"Đây là làm sao nha? Mặt con đau sao?"

Một lúc sau Lăng Kính Hiên xoay người qua, lại thấy hai mắt Đại bánh bao rưng rưng, làm cho hắn phát hoảng, lập tức bế nhóc lên, tay phải vươn ra muốn sờ gương mặt sưng đỏ của nhóc.

"Dạ.. hức.. Ta là cao hứng, cha rốt cuộc cũng không ngốc nữa, còn nhận biết rau dại, về sau chúng ta đào nhiều ra dại một chút đem ra chợ bán, cũng có thể tích góp chút bạc, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn, chờ ta trưởng thành còn có thể phụ giúp cha dọn dẹp hai mẫu đất của nhà chúng ta, ta còn muốn xây cho cha và đệ đệ một căn nhà ngói hai gian thật khang trang giống như nhà của tằng gia gia.."

Đại bánh bao lắc đầu, một bên vừa khóc vừa vẻ ra một bức họa thật tươi đẹp trong tương lai, không lời nào là không dính dáng tới bạc cả, dường như là ngèo đến sợ rồi, Lăng Kính Hiên cảm thấy cõi lòng thật đau xót, tuy là nói ở cổ đại đứa nhỏ trưởng thành sớm, nhưng mà Lăng Vân chỉ mới có năm tuổi thì đã ngoan ngoan hiểu chuyện như thế, còn muốn xây nhà ngói cho hắn ở, từ lâu đã nhận định rằng tim mình sớm đã rèn luyện cứng như sắt thép, hiện tại lại có xúc động muốn rơi lệ, chua xót cảm động nói không nên lời.

"Được nha, về sau chúng ta có tiền liền giao cho con bảo quản nha, ngoan, đừng khóc, cha này không phải đã không ngốc nữa sao? Nhà chúng ta tương lai nhất định sẽ trải qua cuộc sống tốt hơn bày giờ nhiều."

Lăng Kính Hiên cao hứng, quyết đoán đem quyền chi phối bạc trong tương lai giao cho con trưởng của hắn, về sau chờ đến lúc bọn họ kiếm được nhiều bạc rồi, lúc cần dùng đến, hắn mới phát hiện, Đại bánh bao là một đứa vắt cổ chày ra nước*, sài của hắn một phân tiềng thì giống như là muốn mạng của hắn vậy, khi đó Lăng Kính Hiên hối hận đến xanh ruột luôn, đương nhiên, Lăng Kính Hiên của chúng ta hiện tại không biết gì cả, cho nên.. chúng ta cùng đốt một ngọn nến cho hắn nào.

*Vắt cổ chày ra nước: Ý bảo người keo kiệt bủn xỉn.

"Dạ."

Lung tung lau khô nước mắt, Đại bánh bao ngượng ngùng rời khỏi ôm ấp của Lăng Kính Thiên, khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng, Lăng Kính Hiên nhếch môi cươi, làm bộ như không thấy bộ dáng ngượng ngượng ngùng của nhóc, lôi kéo Tiểu bánh bao còn đang nghịch nước dưới sông: "Như thế nào rồi, đã bắt được cá chưa?"

Quét mắt đến cái thùng gỗ vẫn trống không, biếc rõ nhóc vẫn không thu hoạch được gì, Lăng Kính Hiên cố ý cười nói.

"Không có nha, cá nơi này thật giảo hoạt, ta bắt không được.."

Nhìn thấy cha, Tiểu bánh bao miệng mím lại, mặt đày ủy khuất, Lăng Kính Hiên buồn cười lắc đầu, vỗ vỗ mông nhóc ý bảo hai đứa lên bờ: "Trời sắp tối rồi, lên mặc quần áo vào trước, đừng để bị cảm lạnh, để ta xem xem có bắt được cá không."

"Dạ!"

Nghe vậy, Tiểu bánh bao nháy mắt thu lại dáng vẻ ủy khuất thay thế bằng hai mắt lấp lánh, chỉ kém không chảy nước miếng đến nơi nữa thôi, Đại bánh bao thì hơi rụt rè, nhưng cũng mang vẻ mặt hưng phấn chờ mong, hai người sau khi lên bờ liền lấy quần áo gác trên tảng đá mặc vào, ánh mắt một khắc cũng không có rời Lăng Kính Phong, sợ nháy mắt sẽ bỏ lỡ cảnh Lăng Kính Hiên bắt cá.

Được nhi tử cuồng nhiệt sùng bái tín nhiệm như vậy, trong lòng Lăng Kính Hiên khỏi phải bàn là có bao nhiêu vui sướng, nhưng..

"Tỏm.."

"Con mẹ nó, đều thành tinh hết rồi sao?"

Sau khi hắn lần lược bắt cá thất bại, tươi cười trên mặt rốt cuộc biến mất, cá hoang dại được tự nhiên nuôi dưỡng bơi lội thoăn thoắt, không đợi hắn nhào qua, cá liền nhạy bén bơi ra xa, động tác cực nhanh, chớp mắt liền biến mất, nếu đổi thành thân thể trước kia của hắn, muốn bắt một hai con cá tuyệt đối không thành vấn đề, mà cái thân thề hiện giờ thì..

"Cha.."

Hai tiểu bánh bao từ vẻ mặt hưng phấn chờ mong chuyển sang thất vọng chán nản, miệng nhỏ đã sớm bẹp xuống, Lăng Kính Hiên quay đầu lại nhìn ánh mắt của bọn chúng, trong lòng khỏi nói là có biết bao nhiêu khó chịu, xoay người, ánh mắt đột nhiên sắc bén, nhìn sâu trong nước có một con cá chép lớn đang bơi lội, hít sâu một hơi, "Tỏm.." Lăng Kính Hiên hụp đầu xuống lặn sâu vào trong nước, động tác của hai tiểu bánh bao đồng thời nắm chặt tay nhau nín thở nhìn vào mặt nước.

"Cha? Cha ơi.. Oa.. oa.. a.. Ta không ăn cá nữa, cha ơi.. cha không cần chết, cha.. cha ơi..'

Mắt nhìn mặt nước qua một lúc lâu mãi không có chút động tĩnh gì, Tiểu bánh bao nhịn không được gào khóc, Đại bánh bao vươn tay ôm lấy hắn, khóe mi cũng đong đầy nước mắt, cõi lòng dâng tràn sự sợ hãi cùng nổi bất lực, cứ như trước kia lúc cha còn ngây ngây ngốc ngốc, bọn họ cũng chưa từng ghét bỏ, chỉ cần có cha ở, bọn họ cái gì cũng không sợ, huống chi hiện tại cha đã không ngốc, bọn họ thật thích cha như bây giờ nha, nếu như lại không có cha..

" Cha! Ta không ăn cá nữa, cha ơi.. ngươi mau lên đây đi, cha.. cha ơi.. "

" Oa.. oa.. a.. cha ơi.."

Qua một lúc lâu, Đại bánh bao cũng khóc theo, vẻ mặt hai tiểu bánh bao tràn đầy sự sợ hãi, sợ cha bọn họ vất vả lắm mới hết bệnh cứ như vậy mà chết đi, tiếng khóc la vang vọng bên cạnh dòng suối một lúc lâu cũng không dứt.

P/s: Haiiiii, hi vọng sau vụ này hai nhóc con sẽ không bị ám ảnh với món cá nha..