Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 179: Ai với ai vong tình trước



Ý thức được điểm không thích hợp, hai người vội dừng lại, lúc này bầu trời vẫn còn tối đen, những ngôi sao ở bên trên cứ chớp a chớp, nhưng như thế cũng chỉ khiến cho bầu không khí càng thêm ám muội mà thôi. Còn Lâm Văn Tịch và Lê Diễm thì đang bốn mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không có ai nói gì cả, tựa như tất cả tình cảm đều được gửi gắm vào mỗi một ánh mắt. Không muốn, khổ sở, lo lắng còn có... Tình yêu nồng nàn say đắm.

Lê Diễm chống hai tay ở hai bên của Lâm Văn Tịch, trong lúc giãy dụa quần của Lâm Văn Tịch đã trở nên lộn xộn, lúc này đang bày ra trạng thái nửa kín nửa hở, không biết là ai đã hôn ai trước, chỉ biết rất nhanh hai người liền quấn vào cùng một chỗ, Lê Diễm ôm Lâm Văn Tịch lăn một vòng, để Lâm Văn Tịch nhảy qua ngồi ở trên người của anh, từ đầu tới cuối môi của hai người còn chưa từng tách ra, nếu như là trước đây sao cái người nam nhân khiết phích kia có thể lăn qua lăn lại trên bãi cát như vậy được chứ, thế nhưng kể từ sau khi ở cùng một chỗ với Lâm Văn Tịch, dần dần anh liền vứt bỏ toàn bộ ràng buộc, chỉ cần là làm với Lâm Văn Tịch đã có thể khiến anh cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc rồi.
Bởi vì bây giờ trời vẫn còn rất lạnh, Lê Diễm chỉ dám vói tay vào trong áo xoa nắn đầṳ ѵú của Lâm Văn Tịch mà không dám cởϊ qυầи áo của cậu ra, hoặc là anh sẽ đùa giỡn hai viên nho nhỏ cách lớp áo ấm, thế nhưng cho dù chỉ có như vậy thôi cũng đã đủ khiến cho Lâm Văn Tịch không ngừng động tình.

"A...ha... Chủ nhân... A..." Tay của nam nhân cũng lành lạnh, vói vào trong áo khiến cho Lâm Văn Tịch nổi da gà một trận, thế nhưng lại cảm thấy rất kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, dưới sự xoa nắn của nam nhân hai đầṳ ѵú nhỏ của mình đã trở nên khô nóng hơn.

Cũng không dám trực tiếp cởϊ qυầи ra, Lê Diễm sợ em ấy sẽ bị cảm lạnh, thế là dứt khoát xoa lên cặp mông của Lâm Văn Tịch cách lớp quần, bởi vì vừa mới hoan ái chưa bao lâu, hiện tại trên người Lâm Văn Tịch vẫn rất nhạy cảm, bị nam nhân xoa như thế liền cảm thấy kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ chịu không nổi, cái mông không ngừng cọ vào khố bộ của nam nhân, cảm nhận được cái vật cứng rắn đó càng trướng càng lớn, đang đỉnh vào khe mông của mình.
Lê Diễm tách hai cánh mông của Lâm Văn Tịch ra xa nhau, sau đó kéo khóa quần của mình xuống, thả cái vật thô to đứng sừng sững của mình ra ngoài, Lâm Văn Tịch sợ sẽ đè lên cái cây của nam nhân, còn tri kỷ mà khẽ nhếch mông mình lên một chút, nhưng cậu không biết mình làm như vậy lại thuận tiện cho nam nhân dễ dàng gian dâʍ mình hơn.

Lê Diễm dùng du͙© vọиɠ to lớn đỉnh vào tiểu cúc hoa nằm giữa khe mông của Lâm Văn Tịch, cứ như vậy mà từ từ ma sát cách lớp vải.

"A..." Lâm Văn Tịch sợ hãi rụt tiểu huyệt lại một cái, rất sợ nam nhân sẽ cứ như vậy mà đâm côn ŧᏂịŧ to lớn vào, bởi vì đã có chút vải bị đỉnh vào trong, ma sát vào thịt non ở chỗ đó, khiến Lâm Văn Tịch trở nên cực kỳ mẫn cảm. Hơn nữa bởi vì ban nãy đã bị thao qua, nơi đó vẫn còn hồng hồng, bây giờ bị vải ma sát vào như vậy, cảm thấy vừa đau vừa thoải mái. Muốn chạy trốn, thế nhưng vào lúc nâng người lên lại nhịn không được mà ngồi xuống, cọ vào cái cây của nam nhân.
Bởi vì thời tiết lạnh lẽo, Lâm Văn Tịch mặc tới hai cái quần, cái quần dày bên ngoài đã bị nam nhân kéo qua khỏi mông, mà chiếc quần giữ ấm ở bên trong lại tương đối mềm mại, thế là qυყ đầυ to lớn của Lê Diễm đỉnh vào cái kia, nhiều lần đã cắm côn ŧᏂịŧ của mình vào trong kể cả khi đang cách lớp quần. Rất nhanh cúc huyệt của Lâm Văn Tịch bắt đầu đói khát phân bố ra dịch thể, phía trước của Lê Diễm cũng đã chảy ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠, chỗ kết hợp của hai người ướt thành một mảnh. Kể cả qυầи ɭóŧ và quần giữ ấm cũng bị thấm ướt theo.

Lâm Văn Tịch cảm nhận được sau khi côn ŧᏂịŧ bị rút ra có một phần nhỏ qυầи ɭóŧ đã vướng lại trong cúc huyệt trung của mình, sau đó nam nhân lại cắm vào khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy có chút quái dị.
"A... Chủ nhân... Đừng thao như vậy... Lấy cái đó ra được không..."

"Có phải qυầи ɭóŧ bị kéo vào cùng rồi không?" Nam nhân cười đến tà ác.

Lâm Văn Tịch thành thật gật đầu, xấu hổ một trận.

"Bị qυầи ɭóŧ của mình thao đến thoải mái sao?"

Lê Diễm nói khiến cho bé con càng thêm ngượng ngùng, hai tay chống ở trước ngực của nam nhân, "Lạ... Lắm... Chủ nhân... Cởi ra rồi... Thao tiếp… Có được không..." Hơn nữa cách lớp quần đều có thể cảm nhận được độ nóng ở nơi đó của nam nhân, nhớ đến cảm giác khi anh tiến vào trong cơ thể mình, cậu liền nhịn không được mà hưng phấn. Hậu huyệt cũng đói khát co rút lại, muốn một vật lớn vừa thô vừa nóng. Mà cái kiểu nam nhân làm mình cách lớp quần như vậy, tuy rằng rất kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ nhưng lại không có súng thật đạn thật khiến cho Lâm Văn Tịch rất khó chịu. Cậu thích cái cảm giác nam nhân chân chân thật thật tồn tại ở trong cơ thể mình hơn.
Lê Diễm đưa tay ra phía sau của Lâm Văn Tịch, trước tiên là bóp vài cái, sau đó kéo quần của Lâm Văn Tịch xuống một chút, tuy nhiên cũng không có cởi toàn bộ ra, thế nhưng bị quần cản trở, Lâm Văn Tịch cứ cảm thấy làm không được tận hứng nên muốn cởi ra, bị Lê Diễm đánh vài cái lên mông của cậu.

"Cởi ra sẽ lạnh, nếu không nghe lời, chủ nhân sẽ không thao tiểu tao huyệt của em nha." Nói xong anh làm bộ muốn dời côn ŧᏂịŧ đi.

"Chủ nhân, em muốn." Vừa nghe thấy nam nhân nói sẽ mặc kệ mình, Lâm Văn Tịch liền gấp gáp, vội vã hạ thắt lưng xuống ngồi lên cây của nam nhân.

Lê Diễm không nghĩ tới bé con sẽ sốt ruột như vậy, hai người còn chưa kịp phản ứng, vụt một cái côn ŧᏂịŧ to lớn liền cắm vào trong thân thể của Lâm Văn Tịch.

"A a a ... Lớn quá..." Lâm Văn Tịch cũng không nghĩ tới mình sẽ dùng sức mạnh như thế, thân thể cứ thế mà ngồi xuống, nhất thời cả cây đều cắm vào đến tận cùng, vừa đau vừa thoải mái khiến cậu trực tiếp thất thanh kêu ra tiếng.
"Bảo bối." Lê Diễm cũng bị hành động nhiệt tình đột ngột của cậu khiến cho cả người sảng khoái, thanh âm trở nên khàn khàn.

"A... Đừng nhúc nhích... Chờ một chút..." Vừa mới bắt đầu đã trực tiếp ngồi xuống như thế, hiện tại Lâm Văn Tịch còn chưa kịp tiêu hóa hết, vội vã đè nam nhân đang định trừu tống lại. Bởi vì ban nãy bị kẹp trong thí mắt, hiện tại bên trên qυầи ɭóŧ vẫn còn ươn ướt, đã dính không ít dâʍ ɖị©Ꮒ.

"Em thật nhiệt tình, bên trong mút chặt quá."

Cái miệng nhỏ nhắn đang mút chặt lấy mình, bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ thô to của mình ở bên trong, giống như có vô cái miệng đang xoa bóp cho mình vậy. Hiện tại đỉnh vào bên trong liền hận không thể dùng sức khuấy động. Bất quá thấy bộ dáng ngửa đầu liều mạng thở dốc của Lâm Văn Tịch liền biết em ấy còn chưa kịp thích ứng nhanh như vậy.
"Có thể sao?"

"Dạ..." Lâm Văn Tịch chỉ vừa mới gật đầu một cái nam nhân liền lập tức đè thắt lưng của cậu xuống bắt đầu trừu sáp, chỉ có nơi hai người giao hợp là trần trụi, còn những chỗ khác vẫn được mặc đồ đàng hoàng.

"Ưm ha... Ông xã... Nóng quá... Bên trong..." Gió biển lành lạnh không ngừng thổi qua, nhưng hai thân thể đang hoan ái trên bờ cát lại càng nóng cháy hơn, thân thể của Lâm Văn Tịch chuyển động lên xuống phối hợp với sự trừu sáp của nam nhân, từng tiếng rêи ɾỉ lẫn hòa với tiếng sóng biển truyền đi thật xa, cứ như là cảm nhận được hương vị sắp phải chia ly, càng ngày hai người càng vong tình hơn.

"Thoải mái không?"

"Ưm, sắp tan chảy... Nóng quá... A...ha..."

"Diễm... Em yêu anh... Rất yêu anh..."

"Tiểu Tịch, anh cũng yêu em, rất yêu."

Bầu trời tối tăm, trên bãi cát hai thân thể quấn quít lấy nhau, phát ra thanh âm rêи ɾỉ quanh quẩn khiến người khác nghe xong phải đỏ mặt tim đập loạn, không cần ngôn ngữ, toàn bộ tình cảm có thể biểu đạt cùng với không thể biểu đạt đều cô động vào trong hành động, đó là sự triền miên khi sắp phải chia xa với người yêu lần cuối, không mang theo chút tình sắc nào, chưa bao giờ có cảnh tượng lãng mạn và cảm động người khác đến thế, ngay cả ánh trăng đều bị thanh âm ấy khiến cho xấu hổ phải núp bóng vào sau đám mây. Chẳng biết từ khi nào, ở ngoài khơi xa bắt đầu lóe ra vài tia sáng nhàn nhạt, ánh sao mờ đi, bầu trời bắt đầu lộ ra vầng sáng, nối liền một đường cùng với bờ biển.