Nô Gia Không Hoàn Lương

Chương 47: Hỏi chuyện xưa



Hai ngày sau, thu thập xong bọc hành lý, Tô Thanh đi ra đình viện, gặp đoàn người sắp xuất phát ở cửa Trần phủ.

Nàng không khỏi liếc qua hướng màn che xe ngựa kia.

Gió nhẹ thổi qua, màn che phấp phới vài cái, tựa như ầm ĩ náo nhiệt bên ngoài không khơi nổi hứng thú cho người ngồi trên xe kia, yên tĩnh dị thường.

"Thục cô nương mời lên xe." Bộ Tiện Âm hời hợt mời nàng qua một chiếc xe ngựa khác.

Tô Thanh nhìn một hồi, thấy Cố Uyên quả thực không có ý tứ nói gì với nàng, không cam tâm tình nguyện lên xe ngựa. Không lâu sau, Bộ Tiện Âm mang theo Tô Mạc cùng lên xe, lạnh lùng lườm hắn một cái rồi tiếp tục chải tóc.

Bộ Tiện Âm mặt không đổi sắc nhận ánh mắt ghét bỏ của nàng, hiểu rõ cười cười, quay đầu ý tứ sâu xa nói với Tô Mạc: "Nhìn tâm tình Thục cô nương không tốt lắm, dọc đường đi phải cẩn thận một chút."

Tô Mạc nhìn hắn, lại nhìn Tô Thanh một chút, yên lặng gật đầu, dư quang vẫn thỉnh thoảng liếc qua hai người.

Bên ngoài nháo ầm ĩ là nhóm bắt đầu xuất phát đi Cô Xạ Thành trước, xe ngựa bên cạnh chấn động cũng bắt đầu chậm rãi đi về phía trước.

Tô Thanh nằm trên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, xa xa đoàn xe bên kia cách mình ngày càng xa, lông mày cau chặt. Quay đầu liếc qua bộ dáng cười tủm tỉm của Bộ Tiện Âm, tức mà không dám nói gì: "Hai ngày nay tình huống lão gia thế nào?"

Bộ Tiện Âm nhàn nhạt "A" một tiếng, cười nói: "Nhờ phúc cô nương, lão gia nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, hai ngày qua rất tốt. Nếu nhất định nói có gì khác, ngược lại thường xuyên nhắc tới chuyện muốn đưa cô nương an ổn trở lại kinh thành, cũng hoàn tất một cọc tâm sự."

Nàng thật có thể trở thành tâm sự của Cố Uyên vẫn còn tốt nhưng mà nàng làm sao có thể không nhìn ra Vương gia hiển nhiên còn cất giấu một tâm sự khác đâu? Tô Thanh im lặng liếc mắt, trước khi nhắm mắt còn cùng Tô Mạc trao đổi ánh mắt ý tứ sâu xa, mơ hồ nhíu mày, thấy trong mắt đối phương hiểu rõ liền lười biếng nằm vật xuống giường ngã đầu ngủ.

Hai người đã vụng trộm bàn bạc chuẩn bị mánh khóe thoát thân thần không biết quỷ không hay, đối với loại người thường xuyên ve sầu thoát xác như bọn họ mà nói, quả thực vô cùng thuần thục.

Trong lòng Tô Thanh cũng đã sớm âm thầm tính toán, không phải Cố Uyên không muốn cho nàng đi Cô Xạ Thành sao? Được thôi, nàng không mặt dày mày dạn theo sát hắn mà sẽ lấy thân phận khách nhân quang minh chính đại đi vào từ cửa chính.

Ở trong xe ngựa hỗn loạn ngủ một giấc, tỉnh lại đã tới địa giới quận Hoài Châu.

Sắc trời đã tối, cách thôn trấn gần nhất cũng còn một đoạn khá xa, mấy người liền ở bên ngoài dựng lều chuẩn bị ở tạm một đêm.

Tô Mạc chân tay nhanh nhẹn đi nhặt ít củi, không lâu sau đã đốt một đống lửa lớn.

Bộ Tiện Âm sai người thu thập xe ngựa trên dưới sạch sẽ, lệnh cho thị vệ xa xa ở phụ cận làm nhiệm vụ canh gác. Vừa quay đầu lại đã thấy đống lửa, không khỏi khen một câu: "Không ngờ A Mạc tay chân lại rất lưu loát."

Tô Mạc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, gật đầu đáp "Ân"

Tô Thanh lười biếng ngồi bên cạnh đống cỏ khô xem hai người này ở chung càng cảm thấy thú vị, trong lòng có một ý nghĩ, đã mở miệng gọi: "Bộ công tử."

Bộ Tiện Âm nghe vậy mới dời mắt từ Tô Mạc đi, quay đầu hỏi: "Chuyện gì?"

Tô Thanh nói: "Sau phủ lão gia thanh niên tài tuấn rất nhiều, rốt cuộc là vì sao lại vào phủ, trước đó là thân phận thế nào? Chuyện này ta hiếu kì đã lâu, hiện tại nhịn không được, Bộ công tử có thể thỏa mãn lòng hiếu kì của ta hay không, hôm nay ở đây cũng nhàm chán, tùy tiện nói một chút?" Sau đó lại bổ sung: "A Mạc cũng cảm thấy hứng thú."

Tô Mạc nghe vậy cũng vứt đống củi trong tay sang một bên, tìm vị trí yên lặng ngồi xuống, vẻ mặt nhu thuận nghiêng tai lắng nghe.

Bộ Tiện Âm híp mắt, cuối cùng cũng không đánh Thái cực với Tô Thanh như lúc trước, mà thản nhiên sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch, nói: "Được, cũng không phải là chuyện lớn gì."

Hắn nâng mắt, cười như không cười nhếch khóe môi: "Thục cô nương biết Thập Tam đình?"

Tô Thanh gật đầu: "Đương nhiên biết rõ."

Danh hiệu Thập Tam đình, tùy ý hỏi người nào cũng không xa lạ.

Bộ Tiện Âm nói: "Người trong thiên hạ đều biết sự tồn tại của Thập Tam đình nhưng lại rất ít người biết, địa điểm thiết lập là ở hậu phủ Nhiếp Chính Vương."

Tô Thanh thiếu chút nữa bạo phát.

Từ lúc mới vào vương phủ, nàng vẫn cho rằng những thiếu niên như hoa như ngọc này đều là nam sủng mà Nhiếp Chính Vương phủ tỉ mỉ tuyển chọn, hiện tại mới biết, bọn họ là đại danh đỉnh đỉnh Thập Tam đình? Nhớ lại đủ loại chuyện lúc trước, nàng không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh, cũng may nàng đối với bọn họ cũng coi như khách khí, bằng không với thủ đoạn mạnh mẽ vang dội của bọn họ, nàng không biết đã chết bao nhiêu lần.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Cố Uyên lưu nhiều "Mĩ nam" trong phủ như thế mà vẫn đứng sừng sững không động, xác thực là khó gặp a.

Cũng không biết từ đâu tìm được những thiếu niên này, bất luận người nào, nhìn từ đầu xuống chân đều không giống như nam tử tầm thường.

Bộ Tiện Âm thấy thần sắc kinh ngạc của Tô Thanh, hiểu rõ ý nghĩ của nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Kì thật chúng ta cũng không biết lúc trước ở vương phủ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói năm đó Vương gia đã cứu chúng ta ra, nếu không có Vương gia ra tay, chúng ta đã chết oan uổng. Nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, chỉ cần gia nhập Thập Tam đình, chúng ta cũng không cần biết rõ thân phận trước kia của mình, chỉ cần biết mình là trung thần của Vương gia là đủ."

Tô Thanh không nghĩ tới sẽ là một đáp án như thế, nếu ngay cả Bộ Tiện Âm cũng không nhớ rõ chuyện trước kia, chỉ sợ muốn từ hắn biết được chút manh mối về thân thế là chuyện không thể nào.

Nàng ung dung thở dài, lúc vô tình nâng mắt lại thấy thần sắc trong mắt Tô Mạc khẽ nhoáng một cái. Nhìn hắn như vậy khiến suy nghĩ nàng rung động, nhớ tới một sự kiện, trong ngực đột nhiên có cảm giác khác thường - năm đó khi nàng cứu Tô Mạc đang hôn mê bất tỉnh trong khe nước, hình như hắn cũng đã mất kí ức.

Nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc, đối với quan hệ của hai người nàng chưa từng hoài nghi, bây giờ đôi câu vài lời liên kết hàm nghĩa trong đó lại rất phù hợp.

Có lẽ năm đó, trước khi Tô Mạc hôn mê, hai người bọn họ vốn ở cùng một chỗ, nhưng mà rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới có thể mất kí ức như thế? Nên biết, năm đó bọn họ còn chưa tới 10 tuổi mới đúng.

Bộ Tiện Âm tựa như rất hài lòng thấy bọn họ trầm mặc như vậy, cười tủm tỉm, ung dung nói: "Thân thế này mặc dù không có thâm cừu đại hận gì nhưng tuyệt đối có chút thê lương, Thục cô nương chẳng lẽ không tính nói lời an ủi nào sao?"

Suy nghĩ của Tô Thanh bị lời hắn nói kéo lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi cần sao?"

Bộ Tiện Âm nghe nàng hỏi ngược lại sắc mặt hơi khựng lại, khóe môi chậm rãi nhếch: "Không cần."

Bôn ba cả một ngày dù sao cũng có chút mệt nhọc, tùy tiện ăn một chút lương khô lót dạ, mọi người đều nằm trên đống cỏ khô nghỉ ngơi.

Kết thúc đề tài, nhất thời không ai mở miệng nói gì nữa mà phối hợp nhìn chằm chằm vào khoảng không vô biên, đều có suy nghĩ riêng.

Khuôn mặt Bộ Tiện Âm dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối không rõ tâm tình, không biết có phải vì nhắc đến thân thế mơ màng của mình không, khó có được một lần không dùng nét mặt tươi cười che giấu như lúc trước, thần sắc không gợn sóng, đôi mắt thâm thúy.

Tô Mạc nằm nghiêng, ánh mắt vẫn nhìn Bộ Tiện Âm, cũng không có tiêu điểm rõ ràng nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn tan rã, tuy có nhiều chuyện muốn hỏi, nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.

Lấy thân phận người ngoài quan sát bọn họ, Tô Thanh sâu kín thở dài, lật người qua không nhìn nữa. Nếu còn nhìn nữa nàng sợ mình sẽ có xúc động cởi bỏ lớp cải trang của Tô Mạc, dẫn dắt hai người đến một tiết mục nhận thân cảm động.

Nhưng hiện tại nàng không thể làm như thế.

Thứ nhất, nàng không thể xác định nhận thân xong sẽ có kết quả gì, nếu như chỉ một người mất kí ức về tình vẫn có thể tha thứ, nếu như hai người đều mất kí ức, không thể không suy tính sâu hơn một bước.

Thứ hai, hiện tại trước mắt còn có chuyện trọng yếu hơn cần xử lý, xét theo phương diện nào đó Bộ Tiện Âm cũng coi như là người của Cố Uyên, mặc kệ người phía sau màn kia là ai, tất nhiên cũng quan sát kĩ hắn, vào lúc này Tô Mạc có thể im lặng không gây chú ý là rất cần thiết.

Cuối cùng, dù sao nàng cũng cần nghĩ biện pháp đi Cô Xạ Thành, bất kể thế nào, thân phận hiện tại càng dễ hành động.

Còn khi nào bắt đầu thoát thân, nhất thời nàng cũng chưa nghĩ kĩ.

Nếu như trên đường hồi kinh chỉ có ba người bọn họ thôi, đánh ngất Bộ Tiện Âm là có thể phủi mông chạy lấy người. Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ lại mang theo thị vệ hộ tống, thanh thế to lớn, nghiễm nhiên so với người hắn giữ lại bên người còn nhiều hơn, muốn thoát thân cũng không phải chỉ đơn giản thu phục một Bộ Tiện Âm.

Nàng quả thật có chút không rõ ý nghĩ của hắn, rõ ràng người hiện tại gặp nguy hiểm là hắn, hết lần này tới lần khác còn cố làm ra vẻ rộng rãi hộ tống nàng an toàn hồi kinh. Chẳng lẽ mục tiêu của những người kia dời khỏi hắn, bắt đầu có ý đồ với nàng sao?

Tô Thanh có chút khốn đốn, lười biếng ngáp một cái hứng thú suy nghĩ.

Tối nay nghỉ ngơi dã ngoại, bốn bề trống trải không dễ ra tay, đợi đến ngày mai nghỉ ở khách sạn lại bàn bạc kĩ hơn...