Nô Gia Không Hoàn Lương

Chương 33: Hứa hẹn



Những người này, hoặc là nói những thi thể này rất giống cái tên hung hãn ở Tiều Đầu sơn hôm đó. Mặc dù phá lệ quỷ dị nhưng động tác thì trì độn hơn rất nhiều, cũng không hung tàn, tựa như chỉ đơn giản là đi dạo một vòng chẳng có mục đích gì, cũng không có tính công kích.

Tô Thanh càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Trầm mặc một lát, Lận Ảnh quyết định thật nhanh rút kiếm ra: "Ta đi xem một chút."

Liễu Phương Hoa không nói hai lời cũng chuẩn bị cùng đi lại bị Bộ Tiện Âm hời hợt ngăn lại: "Ta cùng Lận Ảnh đi là đủ rồi, Liễu cô nương ở lại khách điếm chờ tin tức là được. Quá nhiều người khó tránh khỏi đả thảo kinh xà."

Tô Thanh vốn cũng định khách sáo với hắn hai câu, ai ngờ Bộ Tiện Âm nhìn cũng không nhìn nàng một cái, cứ như vậy trực tiếp ra ngoài. Lời đến bên miệng liền nghẹn lại ở đó, có loại cảm giác khó chịu.

"A Thanh." Cố Uyên ở phòng cách vách kêu một tiếng khiến Tô Thanh lập tức thu hồi tâm tư.

Trước khi ra khỏi phòng có cảm nhận được ánh mắt Liễu Phương Hoa nhìn nàng, vẫn thanh lãnh như cũ mang theo nhàn nhạt lưu luyến sầu bi.

Những ngày này tiếp xúc làm cho nàng đối với vị Liễu cô nương yên tĩnh ẩn nhẫn này cũng có vài phần nhận thức. Nữ tử này cái gì cũng tốt, đem tình cảm của mình chôn dấu quá sâu không muốn lộ ra, cũng chính là thái độ quá mức cao ngạo này làm cho nàng bỏ qua rất nhiều cũng mất đi rất nhiều.

Vốn cho là, nếu Liễu Phương Hoa thật sự tranh Cố Uyên với nàng, nàng quả thực lành ít dữ nhiều, ai ngờ, ý niệm này từ đầu đến cuối chỉ tồn tại trong lòng nàng.

Nhìn nữ tử cao ngạo đứng đó, có lẽ Cố Uyên trong lòng nàng lưu lại một dấu tích thâm căn cố đế, nhưng mà nam nhân này dù có tốt đến mấy nếu đã không hề có tình cảm với nàng thì cũng không đáng để nàng khổ tâm theo đuổi.

Hắn chỉ là sư huynh của nàng, không hơn.

Theo Tô Thanh, vị Liễu cô nương này lãnh ngạo, ở phương diện nào đó rất giống Tuân Nguyệt Lâu, xem xét trăm sắc thái thế gian cùng lắm chỉ xuy cười một tiếng. Nhưng hai người khác nhau ở chỗ, Tuân Nguyệt Lâu biết rõ mình muốn cái gì sẽ đi tranh thủ, mà Liễu Phương Hoa cũng biết mình muốn gì nhưng lại khinh thường không hạ thấp tư thái dù chỉ một chút.

Nhưng, thái độ hai người như vậy, ai đúng ai sai, ai có thể bình phán...

"Nghĩ cái gì?", Cố Uyên nhấp môi uống chén trà Tô Thanh đưa tới, nâng mắt nhìn nàng.

Tô Thanh ngước mắt nhìn lại, nhìn đôi mắt thâm thúy khó hiểu kia đến xuất thần, cảm khái hỏi: "Lão gia từng có vật gì đặc biệt muốn có nhưng lại thấp thỏm không biết cuối cùng có thể có được không?"

Động tác Cố Uyên hơi dừng lại, rũ mắt suy nghĩ một chút, nói: "Có."

Tô Thanh vốn tưởng rằng người có thân phận như hắn nên cầu được ước thấy, không ngờ hắn trả lời như vậy.

Còn có vật gì mà Nhiếp Chính Vương dưới một người trên vạn người cũng không biết có thể có được hay không?

Trong lòng kinh ngạc, không khỏi hỏi: "Là cái gì?"

Nhưng, Cố Uyên chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, im lặng không nói.

Tô Thanh bị hắn nhìn có chút không chịu nổi, giật giật khóe miệng: "Nếu như lão gia không muốn nói..."

"Bản tâm." Nhàn nhạt hai chữ, trong căn phòng yên tĩnh phá lệ rõ ràng.

Đôi mắt Tô Thanh mở lớn, đối với câu trả lời thâm ảo này có chút khó lĩnh hội, đợi dần dần hiểu ra thâm ý trong đó, thần sắc trong mắt cũng trở nên phức tạp.

Bản tâm.

Nếu như không phải vừa hỏi, chỉ sợ rất khó nghĩ đến, trong mắt nhiều người bản tâm là điều đơn giản nhất, nhưng đối với nam nhân này mà nói lại là yêu cầu cực kì xa vời sao?

Cố Uyên thấy nàng trầm mặc, nhàn nhạt cong khóe môi.

Tâm tình trong đôi mắt nàng không phải giả trang, rất rõ ràng là một loại cảm khái, càng nhiều vài phần đồng tình.

Loại tâm tình này hắn vốn nên mỉa mai khinh thường, nhưng lúc này không hiểu sao hắn lại không có nửa điểm phản cảm, ngược lại, bởi vì nàng nhanh chóng lĩnh hội như thế khiến hắn trong nháy mắt có một cảm giác an bình không nên tồn tại.

Hắn ngước mắt chống lại ánh mắt Tô Thanh, hỏi: "Ngươi thì sao?"

Tô Thanh trầm mặc hồi lâu, nhếch môi, nhẹ nhàng cười: "Bẩm lão gia, điều ta muốn là một đời bình an."

Dưới ánh trăng, một thân bạch y trắng trong thuần khiết làm dung nhan nàng lúc này phá lệ thanh nhã thoát tục. Tư thái này rơi vào mắt Cố Uyên làm hắn nháy mắt hoảng thần.

Không hiểu sao lại nhớ đến lúc ở trong phủ, lần đầu tiên cẩn thận quan sát nữ nhân này. Khi đó nàng như một đóa hoa mai kiêu ngạo, vì sao không giống như nữ tử phố phường khác.

"Một đời bình an?", động tác vuốt ngón tay của hắn có chút dừng lại, ngữ điệu mang ý tứ sâu xa chậm chạp mở miệng: "Ta cho ngươi, thế nào?"

Lời nói quá mức ý vị sâu xa làm đại não Tô Thanh không kịp phản ứng, đợi đến khi hiểu hàm nghĩa trong câu nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Lão... lão gia ngươi mới vừa... mới vừa nói cái gì?"

Cố Uyên ngước mắt nhìn nàng, ngữ điệu cực kì thong thả: "Chỉ cần một ngày ngươi còn ở lại bên cạnh ta, ta liền một ngày bảo vệ ngươi an bình. Hoặc là, ngươi cho rằng ta không làm được?"

Bao che khuyết điểm. Lại là trắng trợn bao che khuyết điểm.

Ở một ngày liền an bình một ngày? Nếu tính như vậy, muốn an bình một đời, chẳng lẽ nàng phải làm nô tỳ bên cạnh hắn một đời sao?

Biết rõ là không thể nào nhưng nói được như thế không hổ là kẻ già đời từ quan trường đi ra.

Tô Thanh hiểu ý, trong nội tâm bình tĩnh lại, nói: "Lão gia tính toán không tệ."

Cố Uyên cười một tiếng xem như chấp nhận lời khen này.

"Nước trà nguội lạnh, ta đi châm thay lão gia một bình nóng." Thần sắc người trước mắt làm Tô Thanh cảm thấy có chút nín thở, nhưng mà người này nàng lại không trêu chọc nổi, dứt khoát cầm ấm trà ra ngoài.

Dưới lầu, bọn chưởng quỹ cùng tiểu nhị vẫn nơm nớp lo sợ núp trong góc khuất, nàng buồn cười vỗ vỗ vai bọn họ, hỏi: "Chưởng quỹ, có thể cho ta mượn phòng bếp dùng một chút?"

Chưởng quỹ run rẩy nâng tay: "Xin... xin cứ tự nhiên."

Quan sai đang núp dưới cái bàn bên cạnh quay mặt ra phía nàng, vẫn còn lắp bắp: "Ngươi... các ngươi rốt cuộc là ai? Hai người... hai người kia thật sự ra ngoài đuổi theo những thứ tà môn kia? Hiện tại còn có tâm... tâm tư nấu nước pha trà, đều... đều không biết sợ là gì sao!"

Tô Thanh nhìn bộ dạng bất lực này của hắn vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được trêu chọc: "Ta nói này vị quan gia, động tĩnh bên ngoài đã sớm đi xa, các ngươi rốt cuộc sợ cái gì a?"

"Ai... ai nói ta sợ!", quan sai bị nàng cười mà mặt đỏ lên, lắng tai nghe quả thật không thấy tiếng động gì, lập tức chuẩn bị đứng lên.

Đúng lúc này, cửa khách điếm đột nhiên vang lên tiếng "Cốc cốc cốc... cốc cốc cốc..." tựa như là có vật gì bên ngoài gõ cửa, không nặng không nhẹ, rất có quy luật, trong bóng đêm tĩnh mịch có cảm giác rợn tóc gáy.

Bỗng nhiên có một trận gió xẹt qua, ánh nến trong phòng nhoáng một cái, vụt tắt.

Thân thể quan sai vừa định đứng lên hai chân lại mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, thất hồn lạc phách. Một đường hoảng hốt chạy loạn đụng ngã lăn vài cái ghế trên mặt đất, chân tay luống cuống lại chạy xuống gầm bàn, hai hàm răng run lên: "Bên ngoài còn... còn...còn...còn có!"

"Cốc cốc cốc... cốc cốc cốc..."

Phảng phất như để chứng minh lời hắn nói, tiếng gõ cửa lại vang lên khá rõ ràng.

Tô Thanh không bị tiếng gõ cửa hù dọa nhưng bị bộ dáng cả kinh sợ hãi của hắn làm cho hoảng sợ. Ngẩng đầu nhìn lại, ánh trăng chiếu vào cửa khách điếm không có bóng người. Nhưng tiếng gõ cửa lại dị thường rõ ràng, lọt vào tai, làm lông tơ cũng dựng đứng.

Phản ứng đầu tiên là, người gõ cửa không thể là những thứ quái nhân không rõ sống chết kia, ít nhất bọn họ không thể làm loại chuyện đầu óc bình thường này.

Phản ứng thứ hai là, ngoài cửa rõ ràng không có bóng người, rốt cuộc là ai ở đó gõ cửa?

Quay đầu lại nhìn, mấy nam nhân dưới lầu bị hù dọa sắc mặt trắng bệch, sợ là không thể trông cậy được. Lại ngẩng đầu nhìn qua vài vị trên lầu tìm bọn họ giúp đỡ. Đang do dự, một thanh âm không kiên nhẫn từ ngoài cửa vang lên, trầm trầm khàn khàn: "Người bên trong mè nheo cái gì, nhanh mở cửa ra."

Cái thanh âm này nghe có chút già nua, hẳn là một vị lão nhân, lọt vào tai làm Tô Thanh không hiểu sao có cảm giác quen thuộc.

Quan trọng nhất là, thanh âm đó là của một người!

Phán đoán đơn giản xong, Tô Thanh cuống quýt đặt ấm nước xuống, tìm ngọn lửa đốt nến lên. Rón rén kéo chốt cửa, chậm rãi hé ra một đường nhỏ nhìn qua, thấy một bóng dáng lưng gù.

Một thân áo choàng đen, lờ mờ lộ ra một ít tóc mai hoa râm, đồng thời quải trượng trong tay đã dò xét vào, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh lên đầu Tô Thanh, không vui nói: "Lão gia ngươi đâu?"

Ánh mắt trầm trầm âm u nhìn qua mấy người trong phòng, tiếng thét chói tai đến bên miệng lại bị chặn trở về.

Tô Thanh không nghĩ tới Đàm cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa còn là lúc đêm hôm khuya khoắt, đầu nàng bị đau nhảy dựng lên, đáp: "Lão gia ở trên lầu, ở trên lầu đó!"

Đôi mắt không hề có sinh cơ của Đàm cô nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: "Dẫn ta đi gặp hắn."