Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 56



Đoan Mộc Thanh Lam vào triều, triều thần đều không dám náo loạn như trước,tất cả mọi người đều cẩn thận, nghe nói ngày hôm qua thừa tướng phụngchỉ tra xét rất nhiều quan viên, mà những người này đều là đút lót, nhận hối lộ. Các đại thần len lén quan sát sắc mặt Đoan Mộc Thanh Lam, không dám thả lỏng. Sau khi nghị luận triều chính một lát, thừa tướng trìnhlên danh sách tài vật hắn đã thu được qua việc điều tra cho Đoan MộcThanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam nhìn kỹ, khuôn mặt hòa hoãn một ít: “Làmphiền thừa tướng, chuyện ngươi làm lần này phi thường tốt. Các vị áikhanh cần học tập thừa tướng chia sẻ phiền não với trẫm.”

Chúng đại thần khúm núm nói: “Thần sẽ lấy thừa tướng làm gương.”

“Thừa tướng và thái tử tới chiêu hiền quán chọn nhân tài, việc đến đâu rồi.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

“Mỗi hiền sĩ đều dâng lên một lá thư do chính mình viết, thần đã sắp xếp,thỉnh bệ hạ xem qua.” Thừa tướng sai binh sĩ đưa tới một rương gỗ, trong rương đều là thư do các nhân tài tới chiêu mộ viết.

“Nhiều nhưthế, để trẫm từ từ xem.” Đoan Mộc Thanh Lam nhức đầu nhìn rương gỗ lớn,suy nghĩ một chút, nói rằng, “Sau khi tan triều, thừa tướng, thái tử,Chu Thanh, Quý Dương lưu lại.”

Mấy người kia thầm nghĩ không tốt, lưu lại chúng ta làm gì? Trong lòng ai biết, chắc chắn không có chuyệntốt chờ chúng ta. Từ khi Cơ thị cùng Dương thị bị diệt, cuối cùng hoàngthượng cũng lộ ra bản tính thật của bản thân sau nhiều năm ẩn nhẫn, Đoan Mộc Thanh Lam rất tùy hứng, hỉ nộ vô thường, các đại thần thân cận cũng không biết bước cử động tiếp theo của Đoan Mộc Thanh Lam.

“Cácngươi không cần sợ, trẫm là muốn các ngươi cùng trẫm chọn lọc nhân tài.” Đoan Mộc Thanh Lam bày ra bộ dáng ta là quân chủ tốt, vẻ mặt rất ônhoà, ý chí rộng lớn, nói rằng.”Trẫm muốn cho người trong thiên hạ biết,trẫm có ý chí rộng lớn, bao dung tất cả. Chẳng phân biệt quốc gia, chẳng phân biệt được xuất thân, mời chào nhân tài.”

Nhưng Đoan Mộc Thanh Lam lại nghĩ khác, nhiều thư như vậy, sao ta để các rảnh rỗi mà phải ngồi xem một mình!

Thiếu chút nữa thừa tướng muốn té xỉu, ngày hôm qua, để gom góp bạc dùng chochiến tranh, đã đem sổ đen của tham qua bảo ta đi bắt người, tròn mộtngày một đêm ta mới xong, bây giờ hoàng thượng lại biểu hiện như mộtquân chủ nhân từ, kỳ thực có hành vi của người đại thần nào không nằmtrong khống chế của hắn chứ. Hắn là quân chủ nhân từ, hắn ý chí rộnglớn. . . .

Lập tức có một đại thần vuốt mông ngựa, tán thán hoàng thượng thật anh minh thần võ làm sao, Đoan Mộc Thanh Lam không thíchnghe những lời vô ích này, nhất thời sắc mặt âm trầm, “Ái khanh trungquân ái quốc như vậy, trẫm mệnh ngươi làm giám quân giúp Thành thânvương, ngươi thấy thế nào. Vừa lúc khanh cùng Thành thân vương tới tiềntuyến, dùng nhiệt huyết tràn đầy đền đáp triều đình.”

Ngạch, vịđại thần này thật muốn khóc to, ta là một quan văn đi làm giám quân, chỉ có nước chết trong quân đội. “Thần tuân chỉ.” Hiện tại đại thần rấtmuốn vả miệng mình.

“Hiện tại loạn trong giặc ngoài, trẫm cầnchính là ngươi vì trẫm phân ưu, phú cường quốc gia đánh lui kẻ thù bênngoài, trẫm không muốn nghe các ngươi ca công tụng đức, trở về, cácngươi tìm cách hay rồi viết thành tấu chương trình cho trẫm!” Đoan MộcThanh Lam lớn tiếng quát. Trong lòng mọi người run run, lập tức tất cảđều quỳ trên mặt đất nhận sai. Đoan Mộc Thanh Lam lười phản ứng, nói bãi triều, vung ống tay áo liền rời đi.

Đoan Mộc Tuyết chuẩn bị hành trang, đây là lần đầu hắn ra thượng chiến trường, nên chuẩn bị áo giápbinh khí mang theo. Quý quý phi ôm tiểu công chúa cùng với những ngườitheo hầu đi vào cung thất của Đoan Mộc Tuyết.

Đoan Mộc Tuyết không phát hiện Quý quý phi đến, vẫn đang thu thập hành lý.

“Lão ngũ, ngươi chuẩn bị đi cũng không nói với mẫu thân một tiếng.” Quý quýphi vỗ nhẹ nhẹ Đoan Mộc Tuyết một chút, từ ái cười nói.

Đoan MộcTuyết vừa quay đầu lại, thấy mẫu thân ôm muội muội đứng phía sau mỉmcười với hắn, Nguyệt Hoàn thích Đoan Mộc Tuyết nhất, lập tức giang taymuốn Đoan Mộc Tuyết ôm mình một cái. Đoan Mộc Tuyết tiếp nhận muội muội, nói rằng: “Chiều này nhi thần sẽ theo đại tướng quân xuất chinh, khôngkịp hướng người chào từ biệt.”

“Ngươi sắp xuất chinh, đã chuẩn bị tốt chưa?” Quý quý phi hỏi.

“Đã chuẩn bị tốt.” Đoan Mộc Tuyết nói.

“Ngươi nha, chuẩn bị cái gì. Mẫu thân sớm biết ngươi sắp xuất chinh, đã thayngươi chuẩn bị tốt.” Quý quý phi khoát tay, Lý Hoài An mang một chiếngiáp hắc sắc tới, phía sau là hai tiểu thái giám khiêng một thanh chiếnphủ, đi tới trước mặt Đoan Mộc Tuyết, Quý quý phi cầm lấy khôi giáp giao cho Đoan Mộc Tuyết, “Đây là bảo vật Phong Lê thị tộc nhà ta, chiến giáp cùng chiến phủ là di vật của tổ tiên, Tuyết nhi phải nhớ kỹ tổ tiênchúng ta ngang dọc thảo nguyên, các bộ tộc đều thần phục tổ tiên củachúng ta, không được đánh mất kiêu hãnh của tổ tiên.” (chiến phủ là binh khí hình cái búa rìu)

“Nhi thần ghi nhớ giáo huấn của mẫu thân.”

Quý quý phi tiếp nhận Nguyệt Hoàn công chúa, Đoan Mộc Tuyết cầm lấy khôigiáp thử ở trên người, khôi giáp không biết là được làm bằng gì, mặc vào có cảm giác nhẹ hơn khôi giáp khác. Đoan Mộc Tuyết cầm lấy chiến phủ,tỉ mỉ quan sát, chiến phủ được mài sắc bén không gì sánh được, mặt trênbúa khắc văn tự từ xa xưa, Đoan Mộc Tuyết hỏi Quý quý phi: “Mẫu thân,mặt trên chiến phủ có văn tự, nó viết cái gì a.”

“Văn tự từ xưa,mẫu thân cũng không đọc được, Hoài An, ngươi tới nhìn một cái.” Quý quýphi nói, Nguyệt Hoàn công chúa nhìn chiến phủ trong tay ca ca, nhìn cựcchăm chú, đôi tay nhỏ nộn nộn sờ sờ hoa văn trên búa, cười rất hài lòng.

Lý Hoài An tỉ mỉ nhìn lên, mặt trên là văn tự cổ đại, hắn cũng biết đượcmột ít, “Nô tài nhìn, chữ viết nhỏ là tên chiến thần. Chữ viết to là quỷ xa. Ý là chiến phủ là binh khí của chiến thần, được mệnh danh là QuỷXa.”

“Hoài An thật có tài, chờ ta xuất chinh trở về, nhất địnhphải hướng Hoài An học tập.” Đoan Mộc Tuyết kính nể nói, nhếch miệngcười, khuôn mặt tươi cười thực bình thản, không hề lo lắng mình có thểkhông an toàn trở về. Quý quý phi đành bất đắc dĩ mỉm cười, bây giờ đã ý thức được phải học tập, cũng không quá muộn.

Trầm Thanh Dung hạlệnh thay chiến giáp da trâu nhẹ nhàng, lên yên ngựa, từng đoàn kỵ binhmang đủ lương khô và nước, mỗi người một thanh cương đao, sau lưng là ba mươi cung tên dài, xếp thành hàng chờ xuất phát. Đoan Mộc Tuyết cùngbọn họ xuất chiến, nhưng đến lúc sắp xuất phát, vẫn chưa thấy vị vươnggia này xuất hiện.

“Hừ, Đoan Mộc Tuyết là một kẻ nhát gan, lâmtrận lùi bước, đã muộn như vậy mà còn chưa thấy bóng người, nhất định là trốn trong lòng mỹ nhân chứ gì.” Ngữ khí Trầm Luyện tràn ngập tràophúng, khiến binh sĩ bên cạnh cười ha ha. Vương gia nổi danh đào hoa như vậy! Nhưng danh tiếng của Trầm Luyện hình như cũng không thua a.

“Kính thân vương đang luyến tiếc hồng phấn tri kỷ của hắn. Ai u!” Trầm Luyệnche cười Đoan Mộc Tuyết, vừa dứt lời, thì Trầm Thanh Dung Đến, còn dámchê bai người khác, ngươi không phải cũng là cái dạng đó sao! Trầm Thanh Dung vung tay cho nhi tử một cái tát, Trầm Luyện đành ngậm miệng.

Một tiếng động lớn xôn xao, Đoan Mộc Tuyết tới. Chỉ thấy một thân hắc sắckhôi giáp, áo choàng hắc sắc, tuấn mỹ tiêu sái cưỡi con ngựa trắng màđến, giống chiến thần phủ xuống. Phía sau hắn có một số mỹ nữ đưa tiễn,lưu luyến không rời, đứng cạnh tuấn mã, trong ánh mắt tràn đầy lo lắngcùng ái mộ, khung cảnh thật hoàn mỹ. Trầm Luyện chỉ cảm thấy cảnh lưuluyến chia tay quá mức chói mắt, Đoan Mộc Tuyết chết tiệt, vì sao lạikhông có nữ nhân đẹp như vậy tiễn đưa ta! Từ nhỏ cái gì ta cũng cùngĐoan Mộc Tuyết đối đầu, mọi chuyện đều bại bởi hắn, vì sao chứ!

“Các ngươi trở về đi, bản vương nhất định mang hắc sắc chiến kỳ chiến thắngtrở về mà về.” Trong mắt Đoan Mộc Tuyết hoa đào bay tới bay lui, cườinói. Tất cả nữ nhân đều rơi nước mắt từ biệt.

“Vương gia Vương gia, chúng ta chờ ngươi a.” Nữ hài tử bên trái chúc phúc Đoan Mộc Tuyết lên đường bình an.

“Mỗi ngày chúng ta đều cầu phúc cho ngươi, đừng quên chúng ta a.” Nữ hài tử bên phải sát sát nước mắt, cười nói.

Trên mặc Đoan Mộc Tuyết tươi cười, nhưng trong lòng khó chịu, thực đángghét, còn lải nhải nhiều hơn so với ta nương, trên đường đi nói khôngdứt. Thế nhưng hắn phải bảo trì phong độ quân tử, mỉm cười nói rằng:“Cảm tạ chư vị mỹ nữ mười dặm đưa tiễn, bản vương thực sự phải đi.” Đoan Mộc Tuyết thúc mã đi tới trước mặ Trầm Thanh Dung, “Xin lỗi đại tướngquân, bản vương đến chậm.”

Trầm Thanh Dung cũng không nói gì, vận đủ khí hét lớn một tiếng: “Chúng ta nhất định phải tiêu diệt quân địchbình định tứ phương, uy vũ chiến hồn, Đại Tề vĩnh tồn!”

“Này vũ chiến hồn, Đại Tề vĩnh tồn!” Tướng sĩ cùng kêu lên hét lớn, sĩ khí kích động, các chiến sĩ thúc ngựa chạy như bay đi.

“Hoa đào Vương gia, cùng ta thi cưỡi ngựa, ngươi dám không.” Trầm Luyện khiêu khích.

“Thi thì thi, ngươi sẽ là bại tướng dưới tay ta ta ha ha ha. . .” Đoan MộcTuyết cười lớn một tiếng, Trầm Luyện tức khí thúc ngựa liều mạng chạy về phía trướic, lần này hắn phải đánh bại Đoan Mộc Tuyết.

TrầmLuyện cũng là lần đầu tiên ra trận giết địch, hắn cẩn thận phát hiệnĐoan Mộc Tuyết không dùng chiến giáp và chiến phủ giống như trước đây.Trên đường bọn họ nghỉ ngơi tại một bờ sông, Tề quốc là dân tộc trênlưng ngựa, bọn họ đối xử với chiến mã tựa như đối đãi thân nhân, thờigian nghỉ ngơi bọn lính ăn bánh bột ngô và thịt khô, uống một ít nước,sau đó lập tức kiểm tra móng ngựa, cọ rửa chiến mã tại bờ sông.

Đoan Mộc Tuyết lấy ra túi da Quý quý phi chuẩn bị cho hắn, ngồi ăn một mình, Trầm Luyện nghĩ rất mới mẻ, liền hỏi: “Hoa đào Vương gia, ngươi đang ăn cái gì ngon phải không?”

“Mẫu thân chuẩn bị cho ta, vị rấtngon.” Đoan Mộc Tuyết cười nói, hắn bỗng nhiên nhớ tới Quý quý phi muốnmình đưa cho Trầm Luyện, bởi vì Trầm Luyện từ nhỏ không có mẫu thân,Đoan Mộc Tuyết lấy một túi da đưa cho Trầm Luyện, “Mẫu thân muốn ta đưacho ngươi một túi, tiện nghi tiểu tử ngươi.”

Trầm Luyện ngạcnhiên đứng ngốc lăng, quên tiếp nhận túi da, Đoan Mộc Tuyết bỏ túi da bỏ vào trong tay Trầm Luyện, buồn cười hỏi: “Lúc người đờ ra như thế, rấtgiống đệ đệ của ta.”

Trầm Luyện phục hồi tinh thần lại, từ nhỏTrầm Luyện không biết có mẫu thân sẽ như thế nào, nguyên lai mẫu thân sẽ làm đồ ăn cho mình, tinh khiết và thơm ngọt, vị đạo này cả đời TrầmLuyện cũng quên không được. “Hoa đào Vương gia, khôi giáp của ngươi làai đưa cho ngươi, hoàng thượng đưa cho ngươi sao?”

“Không phải,đây là mẫu thân cho ta, di vật của tổ tiên. Cái chiến phủ này là chiếnthần ban tặng tổ tiên, là thần khí phi thường trân quý.” Đoan Mộc Tuyếtcười đắc ý, Trầm Luyện ghét nhất thấy hắn cười như vậy, Trầm Luyện không có mẫu thân, dáng tươi cười hắn đối với Trầm Luyện mà nói là một loạimơ ước. Tâm tình đang rất tốt của Trầm Luyện thoáng cái tiêu thất toànbộ.

“Hừ, cho dù là thần khí thì rơi vào trong tay một kẻ ngu ngốc cũng là thải đao.” Nói lời này xong Trầm Luyện đố kỵ mười phần, ĐoanMộc Tuyết vừa nghe, hắc hắc, ta tức chết ngươi, ngươi đố kỵ a!

Sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, Trầm Thanh Dung ra lệnh một tiếng,toàn thể binh sĩ nghiêm túc lên ngựa, một đường bay nhanh hướng đến sườn núi bán mặt.

Mạc Bắc bộ tộc tụ tập mười vạn kỵ binh, sơn hô biển gầm bàn hướng phía Đông Nam, Tề quốc ngay phía Nam, bọn họ chỉ cần điqua kỳ lâm sơn, sau đó vượt sông, thì bọn họ sẽ thuận lợi đi vào Tềquốc, đầu tiên là chiếm Ma Xuyên, giết sạch bọn Bạc Nhân quy phục Tềquốc, sau đó chiếm lĩnh những thổ địa màu mỡ, cướp đoạt tài phú của bọnhọ.

“Những người Tề quốc đã không còn hung hãn dũng mãnh như tổtiên của bọn họ, bọn họ giống như người Trung Nguyên, càng ngày càng nhu nhược.” Thủ lĩnh Ma Dung tộc cười nói, hắn tràn đầy tự tin, tổ tiên của hắn bại dưới tay tiên hoàng của Tề quốc, đó là nỗi nhục nhã lớn nhất.Hắn muốn tiêu diệt Tề quốc, Ma Dung chúng ta mới là chiến thần!

“Ta nghĩ bọn họ là lợn rừng, bị người Trung Nguyên thuần dưỡng biến thànhlợn nhà, rửa sạch đun sôi chờ trứ chúng ta tới ăn ni!” Một người thủlĩnh của bộ tộc khác nói khiến cho mọi người cười to không ngừng.

Trầm Thanh Dung nghe được thám tử báo lại, người của bộ tộc phương Bắc sắptiến vào sườn núi bán mặt, hắn lập tức an bài Trầm Luyện thống lĩnh mộtđội nhân mã mai phục tại hướng Bắc, Đoan Mộc Tuyết thống lĩnh một độinhân mã mai phục tại hướng Nam, còn mình thống lĩnh nhân mã bí mật núp ở trên bụi cỏ trong rừng cây.