Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 51: Bước đầu làm quen



Bạch Hạo theo Lý Hạ vào trong phòng chơi. Vật có giá trị nhất trong phòng Lý Hạ là một chiếc notebook, còn lại đều là vài thứ vụn vặt, không biết vì sao, còn có một mô hình siêu nhân Gao.

Lý Hạ cầm mô hình xoay qua xoay lại biến đổi vài tư thế, ấn ấn đỉnh đầu vài cái, chiếc đèn trước ngực lập tức sáng lên, phát ra thanh âm ‘huýt huýt’.

Bạch Hạo bất động nhìn hắn.

Lý Hạ tự mình vui đùa đến cao hứng, giả trang tư thế kinh điển siêu nhân phóng ra ánh sáng: “Đây là siêu nhân Gao, vô cùng lợi hại! Anh ấy đánh bại quái thú…” Lý Hạ rơi vào hồi tưởng, lại xoay siêu nhân thành tư thế ngồi trung bình tấn, giơ ra trước Bạch Hạo cùng xem: “Con xem, có phải rất đẹp trai không?”

Bạn nhỏ Bạch Hạo có thẩm mỹ khác biệt với Lý Hạ, bé còn thật sự nhìn siêu nhân trong tay Lý Hạ, nhíu mày: “Xấu.”

Lý Hạ sửng sốt, tự mình xem: “Không xấu mà, không phải rất ổn sao! Bé con con nhìn lại một chút, thế nào thế nào, con xem gương mặt anh tuấn này, cơ ngực cường tráng, a a, còn có ánh sáng vô địch! … Ha ha ha!”

Bạch Hạo nhìn Lý Hạ, không hề có ý muốn cười.

Lý Hạ tự mình cười vài tiếng, sờ sờ mũi, không cười tiếp nữa: “Ừm, thật sự không tệ lắm mà… Nếu không, con chơi một chút thử xem?” Lý Hạ hào phóng đưa mô hình quý giá của mình qua.

Bạch Hạo liên tục trả lại hắn, đều bị Lý Hạ bám riết không tha lại đưa qua, một bộ không nói ‘đẹp trai’ liền không chịu bỏ qua. Bạn nhỏ Bạch Hạo khuất phục, bé ôm con siêu nhân kia bắt đầu thật sự tìm kiếm chỗ đẹp trai của nó. Bé cảm thấy, chú cao to này kiên trì như vậy, khẳng định có nguyên nhân.

Lý Hạ nhìn bé con ôm siêu nhân, vô cùng cao hứng vì bé tiếp nhận thứ mình yêu nhất. Một bên chỉ đạo bé con điều chỉnh tư thế mô hình, một bên tắt đèn nhỏ trước ngực siêu nhân. Lý Hạ tuy chưa từng trông trẻ con, nhưng ít ra cũng hiểu chút thường thức, ánh đèn của loại đồ chơi này quá sáng, không tốt cho mắt lắm. Vừa rồi là cho Bạch Hạo xem trò mới mẻ, bây giờ Bạch Hạo tự mình chơi, vẫn nên tắt thì tốt hơn.

Khi Đinh Hạo tìm đến bọn họ, hai người đã từ ‘cách sử dụng siêu nhân’ phát triển tình cảm nhất định. Bạn nhỏ Bạch Hạo lấy rubik của mình ra, đặt trên hai tay siêu nhân đang giơ lên, siêu nhân và rubik cũng bước đầu… làm quen.

Đinh Hạo rất vừa lòng, Lý Hạ tâm tính vẫn là của đứa nhỏ, chơi cùng cục cưng thật hợp. Trong lòng Đinh Hạo xem như đã chấp nhận chuyện giao bé con cho Lý Hạ chăm sóc. Đinh Hạo nói rất rõ ràng với Lý Hạ: “Chỉ có thứ sáu là phải trông cả ngày, chúng tôi có việc bận rộn không ở nhà, cậu tới chăm sóc Bạch Hạo, thời gian còn lại tôi vẫn tự mình trông.”

Lý Hạ gật đầu đáp ứng, hắn cũng thích bé con nhà Đinh Hạo, so với nhóc Tôn Thần thường đến đây chơi siêu nhân của hắn thì tốt hơn nhiều. Lý Hạ đưa ra một yêu cầu nhỏ: “Tôi có thể mang siêu nhân của tôi cùng qua được không?”

Đinh Hạo có cảm giác mình không nghe rõ: “Gì cơ?”

Lý Hạ moi từ trong phòng mình ra một hộp giấy thật lớn, bên trong ngập tràn mô hình và ảnh siêu nhân, thậm chí còn có một con siêu nhân bằng nhung. Ánh mắt Lý Hạ giống như đèn nhỏ trước ngực siêu nhân lóe sáng lóe sáng: “Mang theo siêu nhân của tôi, có được không?”

Đinh Hạo bắt đầu hiểu được nhóc Tôn Thần đang trầm mê trong thế giới siêu nhân ngoài phòng khách kia là bị ai ảnh hưởng. Mang theo mấy thứ ấy cũng không phải không được, nhưng phải xem ý kiến Bạch Hạo nhà cậu đã. Đinh Hạo ôm bé con hôn một cái: “Cục cưng, con cho chú ấy mang theo không?”

Bạch Hạo nhìn nhìn thùng siêu nhân kia, lại nhìn nhìn Lý Hạ, gật đầu đáp ứng: “Được rồi.”

Ngày đầu tiên Lý Hạ chăm sóc bé con, liền làm Bạch Hạo khóc.

Nguyên nhân là như vậy, gần đây Bạch Bân tăng ca, vài ngày bận rộn không về nhà, Đinh Hạo đi đưa quần áo cho anh. Trước khi đi cố ý làm chút há cảo mì phở linh tinh để lại cho Lý Hạ, bảo hắn đợi lát nữa đun nóng lại cho bé con. Đinh Hạo đi được nửa đường, bỗng nhiên nhớ tới khả năng hủy diệt phòng bếp của tên kia, do dự một hồi, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Lý Hoa Mậu, bảo anh đi cứu giúp.

Lý Hoa Mậu đến nơi, động tác nhanh nhẹn bắt đầu nấu cơm. Đây vốn cũng chẳng có việc gì, nhưng cố tình Lý Hạ lại đeo yếm cơm cho bé con trước – thứ này không thể tùy tiện đeo, tín hiệu khi đeo chính là: ăn cơm.

Bạn nhỏ Bạch Hạo đeo yếm cơm đợi hơn nửa tiếng, rốt cục đói khóc.

Chờ tới khi Đinh Hạo và Bạch Bân nửa buổi chiều trở về, Lý Hạ đã hận không thể mổ bụng tạ tội. Lý Hạ liên tục niệm thật xin lỗi, vẫn bị Đinh Hạo gõ đầu, cộng thêm cướp lấy một con siêu nhân.

Vào buổi tối, Đinh Hạo thử để Lý Hạ chăm sóc Bạch Hạo. Nguyên bản bé con tự mình ngủ, nhưng đây dù sao cũng không phải nhà của bé, ngủ một mình dễ nhớ đến ba mẹ. Đinh Hạo sợ bé con buồn bã, vẫn luôn ngủ cùng, thế này mới chọc tức Bạch Bân tìm bảo mẫu Lý Hạ này tới.

Đinh Hạo mãi dặn dò Lý Hạ, bảo hắn để một chiếc đèn nhỏ dưới đất: “Nếu nửa đêm Bạch Hạo sợ tối, cậu liền bật cái này lên. Buổi tối cũng đừng ngủ quá say, Bạch Hạo bây giờ đã có thể tự đi WC, nhưng giường của chúng ta hơi cáo, bé gặp khó khăn.”

Lý Hạ lắng nghe, cam đoan đã hiểu sẽ nhất định cẩn thận chăm sóc: “Đinh Hạo cậu yên tâm đi, lần này tôi nhất định sẽ không làm bé khóc.”

Bạch Hạo vẫn ngủ trên chiếc giường nhỏ lúc trước Bạch Bân mua cho, bây giờ ngủ vừa đủ lớn, nếu thêm một thời gian nữa có lẽ phải thay đổi. Bạch Hạo ghé vào lan can phòng hộ trên giường, hôn nhẹ Đinh Hạo, chớp chớp mắt: “Cha, mệt.”

Đinh Hạo bị bé hôn mặt toàn mùi sữa, nhéo nhẹ mũi bé: “Vậy nhanh ngủ đi, mai chúng ta đi chơi diều nhé.”

Bạch Hạo gật đầu, mềm mại đáp ứng một tiếng: “Vâng!” Bé thấy Đinh Hạo đi ra ngoài, còn ngước đầu nhìn xung quanh, dường như không hiểu tại sao Đinh Hạo lại đi ra ngoài, quay đầu hỏi Lý Hạ: “Cha đâu rồi?”

Lý Hạ gãi đầu: “Chắc là đi ngủ rồi.” Bước qua ôm Bạch Hạo, để bé con nằm xuống, lại đắp chăn cho bé, còn kiên nhẫn vỗ về: “Bạch Hạo, con cũng ngủ được không?”

Bạn nhỏ Bạch Hạo không nghe, sau khi bé bị Lý Hạ đặt trên giường, lại tự mình lật chăn ra đứng lên. Bé con ghé vào lan can bảo hộ, nhìn hoài ra phía cửa, vẻ mặt lo lắng Đinh Hạo đi mất: “Cha…”

Lý Hạ sợ bé lại khóc, ôm lên dạo vòng vòng quanh phòng: “Chú mang con đi tìm nhé, đừng khóc.” Hắn lại không dám thật sự mang bé con đi tìm Đinh Hạo, chỉ đành lượn qua lượn lại trong phòng, miệng dỗ dành: “Lập tức đến, đợi lát nữa thôi… Ừm, ngày xưa có một ngọn núi lớn…” Ngay cả chuyện xưa đồng thoại trước khi đi ngủ cũng kể ra.

Bạch Hạo được Lý Hạ ôm qua lại, chỉ trong chốc lát liền nhắm mắt. Bé con mệt mỏi liền muốn ngủ, chỉ là vừa rồi nhớ thương cha mình, vẫn cố gắng chống đỡ, hiện tại Lý Hạ ôm đong đưa chậm rãi thì cũng dần dần đi vào giấc ngủ. Lý Hạ nhìn bé con Bạch Hạo nhắm mắt lại, vừa định thả bé về giường, nhưng vừa dừng lại, bé con liền tỉnh giấc.

Lý Hạ không còn cách nào khác, ôm bé con đi cả đêm.

Ngày hôm sau Lý Hạ mắt đỏ ngầu tìm Đinh Hạo thương lượng biện pháp, nhưng lại bị Bạch Bân chặn ngang ngoài cửa. Bạch Bân liên tục tăng ca nhiều ngày, thật vất vả mới về ở được một đêm, không nhìn ra quá nhiều mỏi mệt, sắc mặt lại thần thanh khí sảng. Bạch Bân cẩn thận đóng cửa phòng ngủ lại, gọi Lý Hạ ra ngoài ban công: “Hạo Hạo vẫn đang ngủ, cậu có chuyện gì vậy?”

Lý Hạ sắp ngất xỉu rồi, hắn vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, làm gì còn có tâm tư đi nghĩ ngợi người khác, nghe Bạch Bân hỏi cũng không nghĩ nhiều, thẳng thừng hỏi ra nghi hoặc của mình: “Bạch, trẻ con phải ôm đi qua đi lại không ngừng mới ngủ được sao? Tôi không biết phải làm thế nào cho bé con tự ngủ…”

Bạch Bân hỏi tình huống cụ thể, biết được là vì cả đêm bé con tìm Đinh Hạo mới ép buộc, đầu tiên khích lệ Lý Hạ, sau đó giúp cậu nghĩ ra biện pháp. Phương pháp Bạch Bân nói ra rất đơn giản, anh nói cho Lý Hạ: “Về sau khi cậu chơi đùa cùng bé lúc ban ngày, để bé hoạt động nhiều, mệt mỏi, tự nhiên sẽ không còn sức đi tìm Đinh Hạo.”

Lý Hạ cái hiểu cái không gật gật đầu: “Nên mệt một chút sao?”

Bạch Bân nghĩ nghĩ, bổ sung: “Cũng không nên quá mệt mỏi, tôi nói vài trò chơi cho cậu, ví dụ như trò lắp ráp trí tuệ, Bạch Hạo rất thích chơi, cậu xáo trộn thứ tự, để bé lắp ráp lại, đại khái mười lần trái phải, buổi tối bé sẽ không náo loạn nữa.”

Lý Hạ hiểu ra: “Phương pháp này được! Có phải là cái lắp ráp hình tam giác trong phòng không?”

Bạch Bân lắc đầu: “Cái tam giác kia là lắp ráp sơ cấp, bé con chơi thạo rồi, cậu lấy cái hình lập thể mới mua kia cho bé chơi đi.”

Lý Hạ được tư vấn kinh nghiệm trở về, quả nhiên từ đó đạt được thành tích không tệ, độ thân mật của bé con và hắn dần dần bay lên đến một độ cao nhất đinh, tuy vẫn còn chưa bằng số lẻ của Đinh Hạo, nhưng tốt xấu gì cũng có một thu hoạch quan trọng khác – buổi tối Bạch Hạo không còn sức lực đi tìm cha bé nữa.

Bạch Hạo đại khái không biết, cha bé cũng không còn sức lực đi tìm bé.

Khi tiền lương tháng đầu tiên của đồng chí Lý Hạ được phát xuống, Bạch Bân vì biểu đạt vừa lòng, còn cố ý thưởng thêm một ít cho hắn. Lý Hạ cầm tiền, ý đồ muốn chuộc về siêu nhân của mình đã bị lấy đi. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Hạo đặt rubik cùng siêu nhân cạnh nhau, lại không nỡ lòng lấy về. Hắn biết Bạch Hạo yêu quý rubik của mình đến bao nhiêu, đặt song song cùng nhau như vậy có thể thấy được đã chính thức tán thành tình cảm giữa rubik và siêu nhân.

Lý Hạ bị tình cảm ấy làm cho cảm động, hắn quyết định không thấy siêu nhân của mình về nữa, để rubik và siêu nhân tiếp tục cùng một chỗ.

Lý Hạ không thấy rõ là, rubik và siêu nhân là bị một dây điện buộc chặt, hơn nữa siêu nhân bị trói kia, rõ ràng có một cánh tay sắp rơi xuống.

Hôm qua Đinh Hạo tách hạch đào, thật sự không có công cụ thuận tiện, tùy tay túm lấy mô hình siêu nhân xui xẻo kia. Thứ đồ chơi nặng trịch này tách hạch đào cũng khá thuận tay, nhưng chỉ tách được có hai hạt, cánh tay liền rụng ra. Đinh Hạo tách hạch đào ngay trước mặt bé con, thật sự không tiện hủy thi diệt tích, chỉ đành lấy dây điện trói lại đặt ở một bên, lấy lý do ‘nạp điện’ lại lập tức sẽ khỏi.

Bạn nhỏ Bạch Hạo hào phóng cho rubik của mình đi thăm bệnh nhân ‘siêu nhân Gao’, bởi vậy tạo thành hiểu lầm tốt đẹp của Lý Hạ. Đại khái chờ khi Bạch Hạo lại đến xem lần nữa, nơi đó cũng chỉ còn lại rubik của bé…

Siêu nhân? Siêu nhân về nhà mình rồi. Địa chỉ gia đình của siêu nhân? Cái này, có lẽ ngay cả Lý Hạ cũng không biết đâu.