Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 95: Âm mưu ám sinh



Trừ tịch qua đi, trong cung liền sắp cử hành đại triều hội một năm chi thủy, tại đại triều hội, Vương Thượng phải lấy quấn chi đại sự trong nhất nhất cùng quan viện thương nghị, sau đó quyết định, phân công người đi hoàn thành, bởi vì là đại triều hội trong vòng một năm, cho nên phi thường quan trọng, mà nay đại triều hội năm nay, chủ yếu nhất có hai chuyện, một kiện là đại điển quan lễ của Vương Thượng, một cái khác đó là vấn đề của hậu cung, nói vô luận như thế nào Vương Thượng trong năm nay phải nạp phi lập hậu, quan viên hô cấp thiết, Vương Thượng chỉ có thể đáp ứng, tâm trạng cũng cảm thấy phiền não, đến nỗi hắn còn chưa cùng quan viên tinh tế thương nghị thế nào lợi dụng cơ hội Hải quốc nội loạn, liền sớm cho giải tán.

Trở lại thư phòng Lãnh Hạo vẫn như cũ phiền não, ngồi xuống cầm một quyển chiết tử cũng không có nhìn mấy hàng chữ chỉ ngây ngốc ở đó, tiểu An tử biết trong lòng hắn phiền não, cũng không dám nói nhiều, chỉ cẩn thận ở bên hầu hạ.

"Vương Thượng, Bạch vương gia ở bên ngoài cầu kiến." Ngay khi Lãnh Hạo tựa ở lưng ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, một tiểu thái giám tiến đến khom người bẩm báo nói.

"Mau mời tiến đến." Lãnh Hạo bỗng nhiên mở mắt ra, đại ca? Đến thật đúng lúc.

"Vâng." Tiểu thái giám khom người xin cáo lui, chỉ chốc lát sau, Lãnh Triệt một thân quan bào liền đi đến.

"Hạ thần gặp qua Vương Thượng, Vương Thượng vạn an." Lãnh Triệt hướng Lãnh Hạo ôm quyền chắp tay, rất là cung kính.

"Đại ca, ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi, thời gian không có người khác ngươi không cần khom mình hành lễ." Lãnh Hạo từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Lãnh Triệt tự mình đỡ hắn, có chút tả oán nói.

"Vương Thượng, quân chi lễ không thể loạn."

"Đại ca!" Lãnh Hạo có lúc vì Lãnh Triệt nghiêm trang khiến cho bất đắc dĩ, hiện tại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khoát khoát tay, "Được được được, sẽ theo đại ca, sau này ta cũng không nói ngươi nữa."

"Vương Thượng đang vì chuyện nạp phi lập hậu phiền não?"

"Ngoại trừ việc này còn có thể có chuyện gì." Lãnh Hạo bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, tựa như chờ mong nhìn Lãnh Triệt, "Đại ca ngươi đến rất lúc, mau dạy ta nên làm thế nào."

"Vương Thượng đã sớm qua thú thê chi niên, quả thực nên nạp phi lập hậu, hậu cung Đại Di trống không, tóm lại không phải là chuyện tốt, Vương Thượng cũng nên lo lắng chuyện con nối dòng, bằng không giang sơn Đại Di này ngày sau ai đến kế thừa?" Cùng phiền não của Lãnh Hạo muốn so sánh, Lãnh Triệt thoạt nhìn không thể nghi ngờ lãnh tĩnh cực kỳ, lạnh nhạt trong giọng nói tràn đầy chuyện đương nhiên.

"Đại ca, đám đại thần nói như vậy, thế nào ngươi cũng nói như vậy?" Lãnh Hạo hiển nhiên là nóng nảy, "Muốn nữ nhân hậu cung đến thì có tác dụng gì? Nếu không phải là có nữ nhân hậu cung, Đại Di cũng sẽ không giống như ngày hôm nay vậy!"

Lãnh Hạo không có đem chuyện nói thẳng ra, thế nhưng Lãnh Triệt biết hắn nói nữ nhân hậu cung này, là chỉ thái hậu, cũng là bởi vì thái hậu, Lãnh Hạo chậm chạp không muốn nạp phi lập hậu, chỉ sợ thái hậu ở bên cạnh hắn xếp vào tai mắt, khó lòng phòng bị.

"Vương Thượng chậm chạp không nạp phi không lập hậu cũng không phải biện pháp, lẽ nào Vương Thượng muốn cứ vậy kéo dài, để Đại Di không người nối nghiệp?" Lãnh Triệt làm sao không biết ý nghĩ trong lòng Lãnh Hạo, lo lắng của Lãnh Hạo làm sao không phải lo lắng của hắn, chỉ là việc này thật không thể kéo dài được nữa, nếu lại chậm trễ. Chỉ biết dẫn phát triều thần bất an.

"Dám thỉnh đại ca dạy ta!" Lãnh Hạo bị Lãnh Triệt nói đế vô pháp, chỉ có thể hướng Lãnh Triệt khom người thật sâu, cầu Lãnh Triệt vì hắn nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên.

Hắn làm sao không biết việc này không thể kéo dài, cũng chính vì vậy hắn mới cảm thấy phiền não không gì sánh được.

"Căn cứ thế phương pháp Di quốc, Vương Thượng nạp phi lập hậu không quy định, toàn bằng ý của Vương Thượng, thế nhưng," Lãnh Triệt thần tình nghiêm túc nhìn Lãnh Hạo, "Vương Thượng khi biết tình thế triều đình Đại Di hôm nay, đương biết mình nên làm như thế nào."

Lãnh Hạo cũng ánh mắt kiên định nhìn Lãnh Triệt, âm thanh nói năng có khí phách: "Ta biết."

Hắn là đế vương Di quốc, sinh không vì mình, tử không vì mình, yêu cùng không yêu, cũng không vì mình, ý tứ của đại ca hắn minh bạch, hắn không thể lại giống như tiên đế chỉ đem nữ tử mình thích nhét vào hậu cung, điều hắn phải làm, chính là hôn nhân chính trị có ích cho đất nước, trước mặt gia quốc, tình ái của bản thân không đáng nhắc tới, hắn biết được đạo lý này, hắn cũng tin tưởng vững chắc đạo lý này.

(Luna: Ta khóc vì Hạo ca)

Chỉ là, đây là hắn của lúc đó, lại có ai biết, tương lai có chuyện khó dự liệu, hiện nay lời thề son sắt của hắn, cuối cùng biến thành lục bình chìm nổi bất định.

"Như vậy, không cần ta nhiều lời, Vương Thượng cũng biết nên như thế nào hạ chỉ rồi." Bọn họ là vừa sinh ra đã định trước số phận khổn buộc chung một chỗ với hoàng thất, rất nhiều chuyện từ vừa mới bắt đầu liền quyết định không phải do bọn họ làm chủ.

"Ta minh bạch." Lãnh Hạo khẽ vuốt cằm.

"Như vậy hạ thần xin được cáo lui trước."

"Ân." Lãnh Triệt đi rồi, Lãnh Hạo chậm rãi đi ra thư phòng, đứng chắp tay ở trên bậc thang tầng tầng cao cao, nhìn trời dần dần sáng, nội tâm dị thường trầm trọng.

Loan Hoàng cung

Chỉ thấy ba nữ tử trẻ tuổi dáng người thướt tha, hình dạng xinh đẹp động nhân cúi đầu đứng ở trước mặt thái hậu, trên mặt thái hậu cười khẽ làm cho các nàng cảm thấy hưng phấn, thế nhưng thái hậu cảm thấy các nàng đem Vương Thượng hầu hạ thật tốt, mới cố ý đem các nàng gọi tới tưởng thưởng các nàng một phen? Tuy rằng mỗi lần cùng Vương Thượng hoan du đều là tắt hết nên, lúc xong việc liền đứng dậy rời khỏi, làm cho các nàng nhìn không thấy đích thực dung của Vương Thượng, thế nhưng giường, các nàng lại tinh tường cảm thụ được nhiệt tình như lửa cùng hưởng thụ thực cốt ** của Vương Thượng, thậm chí còn cảm thụ được hắn đối với các nàng lưu luyến vong phản, cũng mặc kệ bọn họ triền miên thế nào, Vương Thượng xong việc cũng sẽ bỏ đi, vô luận các nàng cầu xin hắn lưu hắn lại thế nào hắn cũng thờ ơ.

Mặc dù như thế, Vương Thượng ban đêm như trước thường xuyên cùng các nàng hô vân hoán vũ, như vậy có thể thấy các nàng đem Vương Thượng hầu hạ đến cực tốt.

"Ba người các ngươi, hầu hạ Vương Thượng được bao lâu?" Trong tay thái hậu đang cầm một chén trà nóng, trên mặt tuy là cười, hai mắt cũng lạnh lùng, thế nhưng các nàng ai cũng không thấy được.

"Hồi thái hậu, nửa năm có thừa." Một nữ tử trong đó nhỏ giọng hồi đáp.

"Nửa năm có thừa, tốt," Thái hậu nhẹ nhàng thủ sẵn ly ngọc, mâu tử bỗng nhiên khẽ híp một cái, "Nửa năm qua, ba người các ngươi hầu như hàng đêm cùng Vương Thượng vu sơn **, có thể có ai, có tài cán vì Vương Thượng hạ sinh long tự?"

Lời nói của thái hâu để lòng của ba người đột nhiên mát lạnh, vì nữ tử nói chuyện trước đang muốn tựa đầu cực thấp, nhưng mà nàng lại cảm thấy cằm mát lạnh, cằm mình đã bị thái hậu nắm, cố sức giơ lên, đột nhiên cảm giác được mâu tử của thái hậu trong nháy mắt trở nên dữ tợn.

"Nói." Thái hậu thiếu điều đem nữ tử ăn sống nuốt tươi dưới ánh mắt hai nữ tử còn lại cả lưng hàn thấu, mừng rỡ lúc đầu từ lâu tiêu tán sạch sẽ, hiện nay trong lòng chỉ có sợ hãi.

"Hồi thái hậu, tiểu nữ, tiểu nữ không biết..." Nữ tử chiến chiến căng căng rất là điềm đạm đáng yêu, bộ dáng như thế lại làm cho thái hậu trong mắt hàn ý càng sâu.

"Không biết?" Thái hậu nắm thật chặt cằm của nữ tử, móng tay lướt qua nét mặt trơn truột của nàng, để nữ tử nhịn không được lạnh run, "Ba người các ngươi cùng Vương Thượng luân phiên hoan ái nửa năm có thừa, dĩ nhiên nói không biết?"

Khá lắm Lãnh Hạo, giả bộ thật là giống, giống đến cực tốt, tuy nàng mỗi ngày phái người trông coi, vẫn như cũ có thể làm được chuyện để cho nàng không biết, giả bộ thật đúng là tốt! Đến nàng cũng lừa gạt được!

Tìm thế thân, lăn long tháp, ngây thơ vô tri, đều là hắn làm cho nàng xem, nếu không phải là hắn tự mình xé rách sắc mặt làm bộ ngây thơ vô tri của mình, sợ là nàng vẫn luôn chẳng hay biết gì! Tốt, tốt!

Đáy lòng của thái hậu là hận, bỗng nhiên thủ hạ dùng một chút lực, đem móng tay đâm vao da thịt trơn bóng của nữ tử.

"A ——" Trên mặt truyền tới đồng cảm để nữ tử hoảng sợ kêu thành tiếng, vì bảo trụ mặt mình muốn tránh khỏi tay của thái hậu, nhưng mà nàng càng giãy giụa, móng tay càng cắm sâu vào mặt của nàng, bỗng nhiên thái hậu buông lỏng tay, nữ tử liền điệt ngồi dưới đất, trên má trái đã xuất hiện vết máu rõ rệt, vết thương kéo dài đến cằm.

"A —— mặt của ta, mặt của ta!" Nữ tử kinh khủng muôn dạng giơ tay lên muốn che mặt mình, thái hậu mặt không thay đổi nâng trà trong tay, đem ly trà nóng hổi hất vào trong mặt nữ tử.

"A ——" Một trận đau nhức truyền đến, nữ tử đau đến ngất đi, hai tên nữ tử bên cạnh nàng từ lâu sợ đến đầy mặt trắng bệch, vội vã quỳ trên mặt đất.

"Người đến."

"Có nô tài."

"Đem nàng mang xuống, rách vài dấu trên mặt nàng, sau đó ném xuất cung." Thanh âm lạnh lùng của thái hậu chút nào cũng không giống như là xử trí một người, mà là giống như xử trí một kiện vật, không làm được chuyện nàng muốn làm, giữ lại gương mặt này cho nàng còn có có ích lợi gì.

"Vâng, nô tài liền đi."

"Thái, thái hậu tha mạng!" Hai tên nữ tử nghe xong thái hậu đối với nữ tử kia xử trí, không khỏi sợ nổi da gà, run rẩy thân thể liên tiếp dập đầu cầu xin tha thứ, các nàng đối với bụng của mình lòng tin tràn đầy, có thể các nàng lại làm sao biết vì sao nửa năm qua bụng của các nàng một chút phản ứng cũng không có? Các nàng là người của thái hậu, biết thái hậu không thể đắc tội, biết được đắc tội thái hậu cũng chỉ có thể sống không bằng chết!

"Tha mạng? Ha ha ha ha!" Phảng phất như nghê được chuyện cười lớn trong thiên hạ, thái hậu bỗng nhiên phá lên cười, tha mạng? Vậy ai tha cho thất gia của nàng một mạng? Thất gia đã chết, lòng của nàng tựa như tro nguội, nàng nói qua, thất gia vừa chết, nàng muốn toàn bộ Đại Di vì hắn chôn cùng!

"Người đến a!" Ánh mắt của thái hậu dữ tợn mà đáng sợ.

"Có nô tài."

"Hai nữ nhân này, tặng cho các ngươi! Mặc cho các ngươi thưởng thức!" Thái hậu ngắn gọn một câu nói đem hai nữ tử trong nháy mắt đánh xuống địa ngục, thẳng so với làm quân kỹ còn để người khác cảm thấy sỉ nhục hơn!

"Nô tài tạ qua thái hậu!" Nhìn hai mỹ nhân như hoa như ngọc, ánh mắt của thái giám chợt sáng lên.

(Luna: @@ đùa sao? Thái giám mần gì được???)

"Thái hậu tha mạng/1 Thái hậu tha mạng a!" Nữ tử cầu xin tha thứ tiếng rống thê lương vang lên.

"Rút gân lưỡi! Mang xuống!"

Loan Hoàng cung khôi phục an tĩnh trước sau như một, chỉ có thái hậu một mình lẳng lặng ngồi ở trên quý phi tháp.

"Thái hậu, thời thần không còn sớm, người nên nghỉ ngơi một chút..." Tiểu Lý tử bưng một chén ninh thần thang đi tới bên người thái hậu, nhìn thái hậu biểu tình suy nghĩ viễn vong, khẽ thở dài một tiếng, nhỏ giọng kêu.

"Tiểu Lý tử? Thái hậu thật lâu mới lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn tiểu Lý tử bên cạnh thân, lần đầu tiên phát hiện tóc của tiểu Lý tử chẳng biết lúc nào đã có chút bạc rồi, chẳng bao lâu sau, đây cũng là niên thiếu hăng hái, không khỏi khổ sáp cười, có thể cũng chỉ có trước mặt tiểu Lý tử, nàng mới có thể biểu lộ ra được bản thân chân thật, "Nghỉ ngơi? Bổn cung muốn ngủ không bao giờ tỉnh lại nữa..."

"Thái hậu, người lại bắt đầu suy nghĩ lung tung." Nhìn dáng dấp tiều tụy của thái hậu, tiểu Lý tử chỉ cảm thấy tâm trận trận đau nhức, hắn vì nàng hy sinh nhiều như vậy, mắt của nàng thủy chung chứa người khác, hắn không oán không hối hận, chỉ nguyện nàng có thể vui vẻ, hắn luyến tiếc thấy nàng thương tâm, "Nô tài vì người bưng tới ninh thần thang, người mau uống rồi nghỉ ngơi một chút đi, người đã lâu không có nghỉ ngơi tốt rồi."

"Bổn cung thế nào có thể ngủ..." Vừa nhắm mắt, trước mắt hiện lên một cáu chau mày, một ý cười của hắn, bên tai quanh quẩn đều là thanh âm của hắn mà nàng yêu thích, tất cả đều là hắn, để cho nàng thế nào ngủ được.

"Thái hậu..." Tiểu Lý tử cảm thấy đau lòng càng sâu.

"Tiểu Lý tử, ngươi biết loại đau này, không phải sao?" Thái hậu đau thương nhìn tiểu Lý tử, duỗi tay chạm nhẹ vào ngực hắn, nàng biết hắn yêu nàng, thậm chí không tiếc vì nàng, tiến cung làm thái giám, chỉ vì muốn có thể bên nàng chiếu cố nàng, thế nhưng nàng cho tới bây giờ một mắt cũng chưa từng nhìn hắn, lại không biết năm tháng như thế chẳng tha người, hắn cũng ở trong thâm cung chậm rãi nàng, nàng thậm chí đã quên hắn vốn là tên gì.

"Vâng." Tiểu Lý tử khổ sáp cười, từ khi hắn thấy nàng lần đầu, liền quyết định cả đời này của hắn đều vượt qua trong thống khổ, thế nhưng hắn dứt khoát.

"Không nghĩ tới người cuối cùng bồi bổn cung, sẽ là ngươi..." Thế nhưng trong lòng nàng người kia, lại hết lần này tới lần khác không phải hắn, trời cao trêu người, "Tiểu Lý tử, ngươi vẫn bồi bổn cung, phải không?"

"Vâng, nô tài sẽ vẫn bồi bên người người." Hắn tuyệt sẽ không để nàng một mình, "Vô luận sinh, vô luận tử, nô tài cũng sẽ bồi người."

Bởi vì ta yêu người, Phù Dung.

"Những lời này nếu như hắn nói cho ta nghe, tốt biết bao nhiêu." Thái hậu tự giễu nở nụ cười, mặt tiểu Lý tử lộ vẻ đau đớn cũng không nói được một lời.

"Ẩn nhẫn ở Di quốc mấy năm nay, cùng là vì hắn, hôm nay hắn mất, bổn cung coi chừng có ích lợi gì, nên đã đến lúc kết thúc tất cả rồi."

Thái hậu chậm rãi từ quý phi tháp đứng lên, trong mắt đau thương dần dần bị quyết tuyệt thay thế.

"Biết nên làm như thế nào?"

"Nô tài hiểu rõ, nô tài liền đi làm."

"Chẫm đã, có chuyện cần bổn cung tự đi làm, thay bổn cung chuẩn bị thân xiêm y."

"Vâng."

Cứ cho là mấy năm nay nàng hy sinh chỉ bị hủy đi trong chốc lát, nàng cũng thế có biện pháp đem triều đình Đại Di hủy đi!