Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 67: Hạ chỉ phong phi



Editor: Luna Huang

Cám ơn Diệp Thiên Vấn, lâu lâu mới có người cmt làm ta xúc động chết mất T_T

"A ——! Ôn Nhu! Tiện nhân! Đi tìm chết! Đi tìm chết! Bổn công tử nguyền rủa ngươi không chết được tử tế!" Trong nổi giận, Ôn Tâm đem tất cả đồ trong Hoán Tâm viện đều đập hết, đầy đất một đống hỗn độn, như cũ tức giận đến không thể phát tiết, duỗi tay liền thị nữ một bên, rồi đẩy ngã ra đất, sau đó chỉ vào thị nữ khắp phòng giận dữ hét: "Ngươi! Các ngươi! Đều quỳ xuống cho bổn công tử! Trước khi bổn công tử cho phép không được đứng lên!"

Nhìn mãnh vụn đầy đất, đám thị nữ giận mà không dám nói gì, thậm chí lời cầu xin tha thứ cũng không dám nói ra khỏi miệng, bởi vì các nàng chỉ cần vào lúc này dám nói nhiều một câu, sẽ không chỉ quỳ đơn giản như vậy, cắn môi dưới, quỳ xuống không dám phát ra tiếng động, đau đến tận xương cũng không dám kêu lên một tiếng, tiếng kêu đến mép cũng chỉ biết nuốt xuống.

Nhị tiểu thư chính là dụng tâm rắn rết! Khi nào có thể so được với đại tiểu thư! Vào không được Thanh vương phủ chính là báo ứng! Nếu không phải nhị tiểu thư đoạt Thanh Vương gia của đại tiểu thư! Đại tiểu thư lại sao mỗi ngày nước mắt ròng ròng! Lại làm sao phát sinh ra chuyện cùng người bỏ trốn!

Những thị nữ này lúc trước đều đã từng hầu hạ qua Ôn Nhu, sau khi Ôn Nhu gả ra ngoài, mặc dù Ôn Tâm tiến vào viện này, một thị nữ cũng không có thay đổi, chỉ là đập chết hai thị nữ thiếp thân của Ôn Nhu, mà sở dĩ nàng làm như vậy, một là muốn đem đồ đã từng thuộc về Ôn Nhu hoàn toàn thay thành thuộc về mình, còn muốn cho những người này biết, nàng, mới là chủ tử của viện này!

Cũng chính vì vậy, mỗi khi nàng không thuận tâm, nàng sẽ mang tất cả thị nữ trong viện này ra dằn vặt một phen, để hóa giải mối hận trong lòng!

Không biết ai không nhịn được phát ra một âm thanh hô hấp nhẹ nhàng, khiến cho con thịnh nộ của Ôn Tâm vốn là mãnh liệt này còn thêm một cây đốt nữa, phẫn nộ quát: "Ai? Nha đầu chết tiệt nào chán sống dám lên tiếng?"

Không người nào dám lên tiếng trả lời, chỉ cắn răng nhịn đâu cúi đầu.

"Đều điếc rồi phải không? Không đem bổn công tử để vào mắt sao?" Ôn Tâm rống giận, hoàn toàn không có để ý đến hình tượng của mình, đi tới phía sau một thị nữ, đẩy mạnh nàng một cái, thị nữ đưa hai tay chóng lên trên mặt đất, chỉ thấy mãnh vỡ đầy đất chỉ dùng đầu gối chống đỡ, thu hồi hai tay.

Nhưng mà tay nàng còn chưa thu hồi, Ôn Tâm liền cầm hai tay của nàng lên hung hăng ấn xuống đất, "Thế nào? Còn muốn phản kháng bổn công tử sao? Cũng không nhìn một cái xem mình là cẩu vật gì?"

Dứt lời, mặt âm độc dùng chân dẫm lên mu bàn tay của thị nữ, thị nữ tê tâm liệt phế trong tiếng kêu đau rồi ngất đi.

"Đồ bẩn! lôi ra cho bổn công tử!" Ôn Tâm giơ tay lên hung hăng tát cho một cái lên mặt của thị nữ, những thứ này đã từng hầu hạ Ôn Nhu đều là cẩu vật!

Ôn Nhu! Cư nhiên để tiểu tiện nhân Ôn Nhan kia ngồi trên vị Thanh vương phi! Hơn nữa lại còn ngăn cản nàng tiến nhập Thanh vương phủ! Tiện nhân! Tiện nhân!

" Tâm nhi!" Triệu Yên Nhi vừa đến Hoán Tâm viện, nhìn thấy Ôn Tâm giận dữ, vừa giống như Ôn Tâm phẫn nộ bất khả ức chế, càng yêu thương bảo bối tâm can này của nàng, "Tâm nhi, đừng làm rộn, nương biết ngươi ủy khuất..."

" Nương ——" Ôn Tâm nhìn thấy Triệu Yên Nhi, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo nhất thời không có, đổi lại một tư thái tiểu nữ ủy khuất cực kỳ, nước mắt tức khắc chảy ra, nhào tới trong lòng Triệu Yên Nhi, "Nương, tâm của Tâm nhi rất đau, rất đau..."

Đau đến hận không thể sẽ ngay bây giờ đi xé chết con tiện nhân Ôn Nhu kia!

" Đám cẩu vật các ngươi, còn không mau cút xuống đi!" Triệu Yên Nhi ôm Ôn Tâm, hướng thị nữ đầy đất mắng.

Đám thị nữ lên tiếng trả lời, dắt dìu nhau đứng dậy, dắt dìu nhau đi ra ngoài, người người nét mặt đều là hận đến cực hạn, chờ xem! Đây đối với mẫu nữ ác độc! Sớm muộn sẽ có báo ứng! Sớm muộn!

" Tâm nhi, nương làm sao không thương tâm không hận?" Triệu Yên Nhi vỗ nhẹ lưng của Ôn Tâm, nghiến răng nghiến lợi nói, nàng đắc ý chờ thánh chỉ tứ hôn Tâm nhi cùng Thanh vương, ai biết đợi được thánh chỉ cho tiểu tiện nhân Ôn Nhan kia leo lên Thanh vương phi vị! Hay là Vương Thượng tự mình chỉ hôn! Ngay cả Thanh vương chủ trương nói muốn Tâm nhi nạp vi trắc đều bị con tiện nhân Ôn Nhu kia làm khó dễ! Hôm nay Tâm nhi, không gả được vào Thanh vương phủ, còn có ai dám thú?

Tiện nhân Ôn Nhu này đầu tiên là hủy đi mặt của nàng, hiện tại cứ cho là không cần mang băng gạc thì cũng sẽ thấy được vết sẹo đáng sợ kia, dung mạo của nàng bị hủy! Hôm nay lại tới Tâm nhi bị hủy, hơn nữa không chỉ là hủy đi hạnh phúc của Tâm nhi, càng là nói đến địa vị ngày sau của nàng cùng Tâm nhi, hủy đi hiệp nghị của nàng và thái hậu lập ra! Nàng hôm nay đã không còn dung mạo, chỉ có quyền mới có thể làm cho nàng có vinh hoa phú quý cùng cẩm y ngọc bất tận!

Hôm nay Ôn Nhu làm hỏng, làm sao có thể bảo nàng không hận cho được?

" Nương, chúng ta hôm nay phải làm sao? Cứ như vậy con tiện nhân Ôn Nhu kia thực hiện được! Cứ như vậy để tiểu tiện nhân Ôn Nhan kia đoạt đi đồ thuộc về ta!" Ôn Tâm chăm chú nhéo ống tay áo của Triệu Yên Nhi, ở trong mắt nàng, mặc kệ chuyện gì, mẫu thân của nàng đều có thể vì nàng giải quyết, tựa như lúc trước vì nàng đoạt vị Trấn Quốc công tử một dạng, hôm nay, mẫu thân của nàng khẳng định cũng có biện pháp đối phó với những tiện nhân kia!

" Thanh Vương gia chỉ có thể là của Tâm nhi! Thanh vương phi vị cũng chỉ có thể là của Tâm nhi! Làm sao có thể để cho Ôn Nhan thứ nữ kia ngồi!"

" Nương làm sao sẽ để cho người khác đoạt đi đồ của Tâm nhi của nương." Triệu Yên Nhi nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen của Ôn Tâm, trong mắt lộ vẻ thâm độc.

" Thế nhưng, đó là Vương Thượng tự mình hạ chỉ, nương ngươi cùng cha nếu là không đáp ứng, chẳng phải là kháng chỉ sao?" Ánh mắt Ôn Tâm tha thiết nhìn Triệu Yên Nhi, nhưng mà trong mắt có chút lo lắng.

" Vương Thượng hạ chỉ, thế nhưng hôn kỳ là ở bốn ngày sau, nếu là đến lúc đó Ôn Nhan thành một người chết, cái thánh chỉ này, còn dùng được sao?" Triệu Yên Nhi hơi nheo đôi mắt lại, nàng làm sao sẽ để cho các nàng đạt được ý nguyện!

" Nương, ý của ngươi nói là ——" Ôn Tâm hít một hơi khí lạnh, trong mắt có chút kinh hoảng.

" Một người chết, cái gì cũng không làm được." Triệu Yên Nhi yêu thương cầm tay của Ôn Tâm, "Nương thế nào cam lòng để cho Tâm nhi của nương chịu ủy khuất, yên tâm, nương sẽ vì ngươi dọn sạch cản trở."

" Tâm nhi nghe nương!" Ôn Tâm cười vui vẻ, lại lần nữa áp sát trong lòng Triệu Yên Nhi, nàng chỉ biết nương có biện pháp! "Thế nhưng, nương người nói, Thanh Vương gia biết chuyện lúc trước chúng ta tính toán Ôn Nhu sao?" Nếu như lúc trước Thanh Vương gia gặp qua Ôn Nhu, còn có thể yêu nàng sao?

" Nếu là Thanh Vương gia biết, thì như thế nào sẽ giúp ngươi đoạt lấy Trấn Quốc công tử vị?" Nếu không phải các nàng gây trở ngại, Ôn Nhu cùng Tâm nhi, Thanh Vương gia nhất định là muốn chọn Ôn Nhu! Dù sao nàng tinh tường biết Thanh Vương gia càng yêu hơn chính là địa vị của Trấn Quốc Công phủ hơn, về phần hắn thú ai không quan trọng, có thể hết lần này tới lần khác Tâm nhi chính là yêu Thanh Vương gia, nàng cũng chỉ có thể nắm phương diện này của Thanh Vương gia mà hạ thủ.

" Yên tâm, vị trí Thanh vương phi nhất định là của ngươi." Triệu Yên Nhi vỗ nhẹ mu bàn tay của Ôn Tâm, Tâm nhi chính là bảo bối của nàng, nàng đem toàn bộ của nàng đều đặt hết lên người nàng (OT), ắt phải thắng!

Một chỗ khác của Trấn Quốc Công phủ.

Tứ di nương Ngô Vũ Sơ hai tay dâng thánh chỉ, mở to hai mắt, hai tay run run, đến nay nàng cũng chưa tin được nữ nhi của nàng sắp làm Thanh vương phi rồi!

" Nương, đừng xem nữa, thánh chỉ là thật." Ôn Nhan ngồi ở đối diện Ngô Vũ Sơ, từ khí thánh chỉ mang đến đây nàng xem đã mấy canh giờ, Ngô Vũ Sơ chỉ là lăng lăng nhìn thánh chỉ, hỏi tới hỏi lui một câu "Đây là thật?", Ôn Nhan có chút dở khóc dở cười.

" Nhan nhi, cùng nương nói một chút, ngươi không phải Bạch vương phủ nhìn Ôn Nhu sao? Sao đột nhiên được Vương Thượng phong làm Thanh vương phi rồi?" Ngô Vũ Sơ rốt cục tin sự thật này, nhìn Ôn Nhan nghi ngờ hỏi, "Hơn nữa, Thanh vương vốn là vị trí của Ôn Tâm, Vương Thượng phong ngươi vi Thanh vương phi, mẫu nữ Ôn Tâm sẽ cam tâm sao?"

" Nương, vậy ngươi liền cam tâm cả đời đều phải đứng phía sau người khác sao?" Ôn Nhan chống lại mâu tử sợ hãi của Ngô Vũ Sơ, đem lời nói từ đáy lòng nói ra, ánh mắt kiên định, "Đã có cơ hội, nữ nhi cũng muốn đem mẫu nữ Triệu Yên Nhi dẫm nát dưới chân!"