Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 59



Nam và nữ chính của đã được xác định xong ngay trong ngày thử vai.

Hai diễn viên chính lớn tuổi hơn Tuân Lan một chút, vào nghề cũng sớm hơn Tuân Lan, nhưng khi gặp Tuân Lan thì rất lịch sự, cũng không hề ra vẻ của tiền bối.

Họ không dám ra vẻ đâu!

Hai diễn viên chính cũng có chú ý đến tin tức trong hai ngày qua.

Sự việc của Thôi Dung Dung chấn động cả nước, Tuân Lan vạch trần sự việc này vốn rất có khả năng sẽ nhận sự trả thù của nhà họ Tưởng. Nhưng vụ việc lần này, từ nhà họ Tưởng kéo ra một loạt vấn đề như quan chức nhà nước không làm tròn trách nhiệm, vì vậy sau khi Tưởng Nguyên Khải bị bắt, nhà họ Tưởng hiện cũng đang bị điều tra nghiêm ngặt.

Bản thân nhà họ Tưởng đã không trong sạch, căn bản không chịu được điều tra. Bây giờ nhà họ Tưởng đang sức đầu mẻ trán, ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn hơi sức đâu để trả thù Tuân Lan.

Hơn nữa, ngoài những cuộc điều tra trên bề mặt này, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Tưởng ở sau lưng, chỉ chờ cuộc điều tra kết thúc sẽ vồ tới chia xương xẻ thịt nhà họ Tưởng.

Cho nên lần này không chỉ Tưởng Nguyên Khải mà toàn bộ nhà họ Tưởng cũng được định sẵn không có khả năng trở mình.

Họ thấy Tuân Lan vẫn có thể toàn thân rút lui sau khi quậy ra chuyện lớn như vậy, khiến bọn họ phải kính sợ sâu sắc trước sức mạnh huyền học không thể giải thích được trên người Tuân Lan.

Cũng may bọn họ thật sự không làm chuyện xấu gì, cho nên khi đối mặt với Tuân Lan, ngược lại cũng hoàn toàn không thấy chột dạ.

Tuân Lan đã chuyển một khoản tiền cho đạo diễn ngay trong ngày, vì vậy sau hai ngày trì hoãn, đoàn làm phim "phong thủy tuyệt vời" này đã bắt đầu quay phim bình thường trở lại.

Những kẻ gây rối đều đã đi hết, bây giờ những người còn lại cũng yên tâm, các cảnh quay lại cũng rất suôn sẻ.

Họ vẫn không đổi điểm lấy cảnh cho các cảnh quay ở trường mà vẫn quay xong tại trường cấp ba Cẩm Hoa.

Sau khi thay đổi cảnh một lần nữa thì đã đến cảnh cuối cùng của Hứa Lộ, được quay trong một dân cư bừa bộn.

Khu dân cư này cũ nát và bẩn thỉu, bên trong tối tăm lại chật hẹp, ngõ hẻm đan xen chằng chịt bên trong. Nhân vật của Hứa Lộ đã bị người giết chính tại đây, cũng là cảnh xuất hiện đầu tiên của bộ phim.

Đây là cảnh đóng máy của Hứa Lộ, vì cảnh diễn này, Hứa Lộ đã thức trắng một ngày một đêm không ngủ, chỉ nghỉ ngơi hai tiếng trước khi bắt đầu quay để đảm bảo trạng thái tỉnh táo trong quá trình quay phim.

Lúc này, Hứa Lộ đang ở bên cạnh để cho chuyên viên trang điểm làm rối tóc cô, lớp makeup trên mặt có mấy chỗ đều mang vết bầm tím sưng đỏ. Tuân Lan ngồi bên cạnh, trong tay cầm một sợi dây thừng lát nữa sẽ dùng, đang kéo hai sang bên thử sức.

Nhân vật do Hứa Lộ thủ vai tên Lưu Thiến, nhân vật do Tuân Lan thủ vai tên Trương Tử Mính.

Đạo diễn cầm một quyển sổ đi đến giải thích cảnh diễn cho bọn họ nghe, bèn gọi tên nhân vật của bọn cậu luôn: "Lát nữa, Lưu Thiến từ đây chạy tới, Trương Tử Mính cậu phải quấn dây thừng quanh cổ cô ấy khi cô ấy vừa há miệng, lúc siết phải có lực chút."

Nói xong, đạo diễn còn quấn dây thừng quanh cổ mình và bảo Tuân Lan siết thử xem.

Tuân Lan khẽ siết một chút, nhưng không đủ sức, dưới sự thúc giục liên tục của đạo diễn, cuối cùng trên tay cũng dùng một tí lực, ai dè vô tình siết đạo diễn đến trợn trừng mắt, cậu nhanh chóng buông tay.

"Khụ khụ, chính là lực này, xêm xêm vậy." Đạo diễn che cổ nói: "Hứa Lộ, lát cô thử trước xem sau, nếu không được thì chúng ta sử dụng cảnh quay xa, mặt và cổ sẽ không cùng vào cận cảnh."

"Được..." Hứa Lộ nói.

Sau khi dượt diễn vài lần, với một tiếng action, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Trong con hẻm nhỏ tối tăm, Lưu Thiến tóc tai rối bời, khắp nơi trên người đều là vết thương cắm đầu chạy ra khỏi con hẻm. Bước chân cô loạng choạng, ánh mắt hoảng loạn vô định, cố gắng tìm kiếm một nơi an toàn để cô ẩn náu.

Không có, không có, ở đâu cũng không có.

Cô rẽ hết con hẻm chật hẹp này đến con hẻm khác, nhưng cũng không sao tìm được lối ra, cô suy sụp nức nở, thực sự không chạy nổi nữa, đành phải đỡ vào tường để lấy hơi. Đột nhiên, một ánh đèn sáng lên cách đó không xa, có chiếc xe chạy đến và dừng lại bên ngoài, sau đó truyền đến tiếng người nói chuyện rôm rả.

Tiếng cười nói thoải mái lọt vào tai Lưu Thiến, khiến đôi mắt đẫm lệ của Lưu Thiến sáng lên một chút sắc thái hy vọng. Cô hoảng hốt liếc nhìn phía sau, khắp nơi chỉ thấy có rác, người nọ không đuổi theo. Cô lau đi nước mắt và nhấc chân chạy về hướng ánh sáng kia.

Nhanh, nhanh, ánh sáng đó ngày một gần hơn, chỉ cần vượt qua con hẻm này là cô sẽ có thể thành công chạy ra ngoài rồi.

Nhưng sau khi vòng qua con hẻm trước mặt, một bức tường đột nhiên xuất hiện trước mặt Lưu Thiến.

Ánh sáng bị ngăn cách phía sau bức tường cao.

Bước chân Lưu Thiến chợt dừng lại, tất cả hưng phấn và mong đợi bỗng nhiên bị dập tắt vào lúc này như bị gió lạnh thổi qua.

Âm thanh nghe như những chiếc lá khô bị nghiền qua nhẹ nhàng vang lên.

Tim Lưu Thiến nhảy lên, trái tim đập loạn xạ trong lồ.ng ngực, trong tiếng hít thở gấp gáp của chính mình, ánh mắt Lưu Thiến chậm rãi liếc về phía sau. Cô không hề nhìn thấy gì cả, nhưng giờ phút này, cô có thể cảm nhận được ở phía sau mình có thêm một người.

Ánh mắt dời xuống, một đôi chân xuất hiện sau mé hông cô.

Nước mắt trào ra, Lưu Thiến kinh sợ hét lên, nhưng một sợi dây đột nhiên quấn quanh cổ cô, sau đó siết chặt ngay lập tức, chặn đứng tiếng kêu cứu và thậm chí cả hô hấp của cô.

Nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, Lưu Thiến há miệng, không phát ra chút âm thanh nào, cô liều mạng cào xé sợi dây thừng quanh cổ, đôi mắt đỏ ngầu vì cận kề cái chết, gân xanh trên trán gồ lên, vùng vẫy trong cơn đau đớn tột cùng của nghẹt thở.

Sợi dây thừng siết chặt từng chút một, thậm chí phát ra âm thanh như kéo căng đến hết mức.

Trong lúc giãy giụa, một chiếc giày đế bệt trên chân Lưu Thiến rơi ra, sau đó, động tác vùng vẫy của cô chậm lại, ngón chân căng chặt cũng chợt thả lỏng cho đến khi bất động.

Lưu Thiến bị siết cổ đến chết ngã ngửa ra sau vào trong vòng tay Trương Tử Mính, đôi mắt chết không nhắm mắt mở to nhìn thẳng vào hắn.

Đôi môi Trương Tử Mính lộ ra nụ cười gần như dịu dàng, hắn lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo nơi khóe mắt Lưu Thiến, lại khép đôi mắt cô lại, sau khi bi.ến thái mà lại dịu dàng vuốt vuốt mái tóc cô, rồi đứng dậy chậm rãi kéo cô đi.

Theo bóng dáng Trương Tử Mính kéo Lưu Thiến đi mỗi bước một xa, camera cũng theo đó kéo xa.

"Cắt!"

Đạo diễn hô dừng, Tuân Lan đỡ Hứa Lộ dậy, nhìn vết đỏ trên cổ cô, nhận nước ấm Tiểu Chu đưa đưa cho Hứa Lộ, "Xin lỗi chị Hứa Lộ, cổ đau lắm không ạ?"

"Không sao, khụ khụ, cậu đừng lo." Hứa Lộ cười trấn an Tuân Lan, nhận nước uống hai hớp.

Đạo diễn nhìn cảnh quay vừa rồi, nói với hai người: "Diễn xuất rất tốt, nhưng Tuân Lan này, sức lực vừa rồi của cậu vẫn chưa đủ, cần phải mạnh hơn một chút."

Tuân Lan do dự nói: "Phải mạnh hơn ạ?"

Mặc dù có kế hoạch dự phòng, nhưng nếu có thể làm được tốt nhất thì đạo diễn cũng không muốn từ bỏ, vì vậy quay sang hỏi Hứa Lộ: "Nếu mạnh hơn, cô cảm thấy cô có thể chịu được không?"

"Có thể ạ..." Hứa Lộ gật đầu.

Đạo diễn xoa tay mong ngóng, "Được rồi, vậy chúng ta quay thêm một lần."

Chuyên viên trang điểm lập tức tiến đến chỉnh sửa lớp trang điểm và che đi vết đỏ trên cổ cho Hứa Lộ.

Tuân Lan véo dây thừng, thô cứng, còn nặng, cậu thật sự sợ thít chặt sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho cổ Hứa Lộ.

Hứa Lộ thấy vậy thì khẽ mỉm cười: "Tôi có thể chịu đựng được, lát nữa cậu đừng do dự, cứ dùng sức đi."

"Sau đó nếu chị không chịu được thì giơ tay ra hiệu nhé." Tuân Lan nói.

Trong cảnh này, đạo diễn đã sử dụng cảnh quay xa để tạo ra sự lo lắng và hoảng loạn của Lưu Thiến trong quá trình chạy trốn, cũng như một tia hy vọng ẩn giấu trong nỗi tuyệt vọng. Khi cô nhìn thấy ánh đèn và nghĩ rằng là đường sống trong chỗ chết, vừa quay đầu lại, lại phát hiện hóa ra kẻ sát nhân đã đứng sau lưng mình từ lâu.

Quay lại lần nữa, cảm xúc của Hứa Lộ và Tuân Lan vẫn rất đúng mức, vì không để Hứa Lộ một lúc nữa lại bị siết cổ tiếp, Tuân Lan cố gắng hết sức kiềm chế sức lực đến mức để sau khi tăng thêm sức cũng sẽ không hoàn toàn làm tổn thương Hứa Lộ.

"Cắt!"

Giọng nói tự nhiên của đạo diễn truyền đến, Tuân Lan lại đỡ Hứa Lộ dậy, nhìn vết đỏ trên cổ cô, cảm thấy mấy ngày nữa cũng sẽ không biến mất được.

"Được, cảnh này rất tốt, qua." Đạo diễn rất hài lòng với hiệu quả của cảnh quay lại, đưa bao lì xì đã được chuẩn bị sẵn trước cho Hứa Lộ, "Hứa Lộ vất vả rồi, kỹ năng diễn xuất lại tiến bộ."

Hứa Lộ nhận lấy bao lì xì, nhẹ giọng nói: "Nếu sau này đạo diễn vẫn muốn mời tôi diễn, bất kể là vai diễn nào, ngài cứ thông báo cho tôi biết."

"Được được..." Đạo diễn thở dài nói, "Cô cũng đừng lo, sau sự việc này, mọi người đều biết cô bị tung tin đồn bôi nhọ, tình hình sẽ từ từ tốt lên thôi."

"Nhận lời tốt này của ngài..." Hứa Lộ nói.

Tuân Lan cũng cảm thấy, ngoại hình và kỹ năng diễn xuất của Hứa Lộ đều tốt cả, rồi cũng sẽ bừng sáng thôi, chỉ cần cho cô một cơ hội, cô sẽ nổi tiếng.

Sau khi Tuân Lan quay được nửa tháng thì trở về Kinh Thị một chuyến. Không trở về căn hộ của mình mà đi thẳng đến chỗ Kỳ Niên.

Sau gần một tháng rèn luyện phục hồi chức năng, Kỳ Niên đã sớm có thể đi lại thoải mái, nhưng trên mặt vẫn vương tái nhợt như vừa khỏi bệnh nặng.

Tuân Lan mang một món quà đến cho Kỳ Niên, đó là một đóa hoa hướng dương mà cậu chọc bằng nỉ len, được đặt trong hộp kính, trông có chút mộc mạc, là quà sinh nhật cho Kỳ Niên.

Tuân Lan có thể tặng quà đắt tiền, nhưng vì ngày sinh nhật của Kỳ Niên quá đặc biệt nên cậu không dám, sợ đụng vào nỗi đau trong lòng Kỳ Niên, cho nên chỉ có thể bày tỏ tấm lòng của mình theo cách này.

"Cảm ơn…"

Vẻ mặt Kỳ Niên lúc đó rất thản nhiên, Tuân Lan cũng không biết anh có thích hay không. Tuy nhiên vào đêm đó, cậu thấy Kỳ Niên đã đăng một bài Weibo trên acc phụ.

[ Chú của Tiểu Hoa: Quà được tặng. ]

Hình ảnh kèm theo chính là bông hoa hướng dương cậu đã tặng cho Kỳ Niên. Bên cạnh còn ngồi hai bé mèo tam thể mà cậu tặng Kỳ Niên trong lúc ghi hình < Cửa Hàng Nhỏ Nhà Tôi> khi trước.

Lưu Phi cũng biết acc phụ của Kỳ Niên, vì thế phấn khởi đến mức gửi tin nhắn cho Tuân Lan: [ Rưng rưng nước mắt! Thế mà A Niên lại chủ động chia sẻ cuộc sống hằng ngày! ]

Tuân Lan khẽ mỉm cười, món quà không tặng vô ích.

Tặng hoa hướng dương là hy vọng Kỳ Niên hướng tới mặt trời.

Kỳ Niên cũng ngày càng tốt hơn như cậu hy vọng.

Lần này Tuân Lan đặc biệt trở về là để tặng quà cho Kỳ Niên, có thể trộm lười biếng một chút, chiều mai sẽ phải bay về.

Sáng hôm sau, Tuân Lan ở lại phòng tập thể dục xem Kỳ Niên đi theo bác sĩ tập các bài tập phục hồi chức năng.

Tiểu Hoa lẻn vào, trèo lên đùi Tuân Lan, sau khi meow được một lúc thì đột nhiên ngậm ống tay áo Tuân Lan rồi giẫm đến giẫm đi trên đùi cậu, vểnh đuôi, như thể chuẩn bị làm chút chuyện không thể miêu tả.

Tuân Lan túm lấy cái đuôi của nó, lườm nó: "Nhóc làm gì đấy! Nhãi con, ba là ba của con đấy."

Tiểu Hoa vô tội nhìn cậu một cái, rút đuôi mình lại, đổi hướng tiếp tục làm hành động không thể miêu tả.

Bên Kỳ Niên vừa lúc nghỉ ngơi chốc lát, anh ngồi xuống bên cạnh Tuân Lan, nhìn Tiểu Hoa hỏi: "Nó sao thế?"

"Tới kỳ độ.ng dục..." Tuân Lan nói, "Ở đây cũng nửa năm rồi, đã đến lúc triệt sản vào cung thôi."

Kỳ Niên nói: "Hai ngày qua nó luôn kêu rất lạ, cũng là do nguyên nhân này?"

"Đúng vậy..." Tuân Lan chọc chọc hòn bi mèo tròn trịa của Tiểu Hoa, "Buổi chiều tôi phải đi rồi, chuyện triệt sản Tiểu Hoa cũng chỉ đành giao cho anh Phi."

"Để tôi nói với cậu ta..." Kỳ Niên nói, im lặng một chút rồi nói thêm: "Tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó."

Tuân Lan quay đầu nhìn Kỳ Niên một cách nghiêm túc và nói: "Anh lo lắng cho nó à?"

Kỳ Niên ngước mắt lên nhìn cậu rồi gật đầu.

Tuân Lan bật cười, "Chỉ là triệt sản thôi, thường sẽ không có vấn đề gì đâu."

Trước kia Kỳ Niên thờ ơ với mọi thứ, cũng không biết nuôi mèo ra sao, nhưng bây giờ đột nhiên rất có tinh thần trách nhiệm, Tuân Lan bèn lấy điện thoại ra, tìm ra những việc cần chú ý và kinh nghiệm nuôi mèo từ Weibo của vài blogger mèo mà cậu follow rồi chuyển tiếp cho Kỳ Niên.

Sau khi gửi xong, biểu cảm của Tuân Lan có chút vi diệu, cảm thấy cậu như đang chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con cái vậy ấy.

Đêm đó sau khi Tuân Lan rời đi, Kỳ Niên ra khỏi phòng làm việc, khi trở về phòng ngủ của mình, nhìn phòng khách trống rỗng bên dưới từ trên lầu, đột nhiên cảm thấy chỉ vì Tuân Lan đi rồi mà căn biệt thự này có vẻ yên tĩnh rất nhiều.

Kỳ Niên trở về phòng, anh vừa mới vén chăn lên chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy cửa bị cào hai tiếng, tiếp theo là tiếng kêu meow meow nho nhỏ.

Kỳ Niên xoay người mở cửa, nhìn thấy Tiểu Hoa đang ngồi trước cửa, sau đó nó cúi đầu qua luồn vào qua khe hở cửa. Kỳ Niên quay đầu, liền thấy Tiểu Hoa nhảy lên giường anh bằng đôi chân nho nhỏ rồi ngồi xổm ở đó, lại meow một tiếng với anh.

Bây giờ việc videocall của Tiểu Hoa và Tuân Lan đều là Kỳ Niên đảm nhận. Nếu Tiểu Hoa vẫn không đợi được Tuân Lan gọi nó qua camera giám sát trong phòng lớn thì nó sẽ trực tiếp đến tìm Kỳ Niên.

Trong nhận thức của nó, ở đây có đôi khi nó có thể nhìn thấy Tuân Lan.

Kỳ Niên đi qua cũng nói với nó: "Ba nhóc đang bận..." Không videocall với nhóc được.

Tiểu Hoa meow một tiếng, nhìn Kỳ Niên một hồi, dường như biết đêm nay sẽ không gặp được Tuân Lan, thế là xoay người đi đến bên chiếc gối còn lại của anh rồi nằm xuống, hai bàn chân ấn tới ấn lui trên chiếc gối mềm mại, phát ra tiếng grừ grừ.

Kỳ Niên không đuổi nó đi, anh ngồi trên giường đọc sách một lúc, sau đó lại quay đầu nhìn Tiểu Hoa, tình cờ nhìn thấy hòn bi mèo ở dưới đuôi Tiểu Hoa.

Kỳ Niên đột nhiên cảm thấy ngón tay có chút ngứa ngáy, vì thế anh học theo Tuân Lan, khinh bạc Tiểu Hoa một chút.

Sau đó anh che đầu ngón tay lại, nghĩ thầm, chẳng trách mỗi lần Tuân Lan ôm Tiểu Hoa lại thích chọc hai cái, cảm giác chạm vào tốt thật.

Vào trước ngày đi triệt sản Tiểu Hoa, Kỳ Niên đã đăng một bài Weibo.

[ Chú của Tiểu Hoa: Kỷ niệm trước triệt sản. ]

Hình ảnh đi kèm là hòn bi mèo lông xù xù của Tiểu Hoa.

Tuân Lan nhấn một like.

Trong chớp mắt, Tuân Lan đóng phim trong đoàn phim thêm một tháng nữa, khi cảnh quay sắp hoàn thành, cậu chào đón sinh nhật của mình.

Cũng giống như những năm trước, Tuân Lan chỉ coi đó là một ngày rất bình thường, thậm chí cũng không chuẩn bị một bữa trưa hay bữa tối ngon miệng nào cho mình mà chỉ ăn cơm hộp với đoàn phim.

Hôm đó Tuân Lan hoàn thành công việc khá muộn, quay xong lúc gần mười giờ, cảnh phim hôm nay cậu vừa mới gây một vụ án mới, trên mặt trên người cậu đều dính đầy máu khi xong cảnh. Cậu đi thay quần áo, khi đang định nhờ người tẩy trang thì Tiểu Chu đột nhiên đưa điện thoại đến và nói: "Lan Lan, cậu có điện thoại."

Trên giao diện gọi đến nhấp nháy một chữ "Q", là cuộc gọi từ Kỳ Niên.

"A Niên..." Tuân Lan bắt máy, "Muộn như vậy rồi, anh còn chưa nghỉ ngơi à?"

"Công việc xong chưa?" Kỳ Niên đầu bên kia hỏi.

"Vừa mới xong..." Tuân Lan nói, "Có chuyện gì sao?"

Kỳ Niên im lặng một lát rồi nói: "Vậy cậu có thể tới đây tìm tôi không?"

Tuân Lan hơi dừng: "Tìm anh? Anh ở đâu?"

Kỳ Niên tới thành phố Tuân Lan đang quay này, giờ phút này đang ở bên ngoài đoàn phim của cậu.

Tuân Lan không khỏi ngạc nhiên, trang điểm mới tẩy được một nửa cũng mặc kệ, cầm lấy bông tẩy trang lên lau qua loa hai lần rồi đứng dậy đi ra ngoài, sau khi đi được một đoạn thì quay người nói với Tiểu Chu: "Tôi đi gặp hai người bạn, các cậu cứ lái xe về trước đi, nhớ nói với anh Tuấn một tiếng."

Tiểu Chu không quá đồng ý, "Gặp ai vậy? Lan Lan, muộn thế này rồi..."

"Người bạn của tôi ở biệt thự Vân Sơn." Tuân Lan nói, "Bọn họ đến đây tìm tôi."

Tiểu Chu lập tức dừng nói, nhưng vẫn còn do dự, y đi theo Tuân Lan ra ngoài, nhìn thấy một chiếc RV nháy đèn hai lần ở phía xa, có người thò người ra vẫy tay với bên này, cách quá xa thêm trời tối nên không rõ là ai.

"Các cậu mau trở về đi, đừng lo cho tôi." Tuân Lan lại nói với Tiểu Chu một tiếng rồi bỏ lại y và hai vệ sĩ phía sau, chạy đến xe của Kỳ Niên.

Tiểu Chu không quay về, dẫn hai anh trai vệ sĩ lái xe sang đỗ gần đó, chuẩn bị đi theo xe của Tuân Lan.

Tuy nhiên, sau khi Tuân Lan lên chiếc xe kia thì chiếc xe đó cũng không lái đi.

"Tèng teng!" Trong xe, Lưu Phi lấy ra một chiếc bánh kem như làm ảo thuật, "Lan Lan, sinh nhật vui vẻ!"

"Sinh nhật vui vẻ... " Kỳ Niên cũng nói và đưa cho Tuân Lan một hộp quà nhỏ, "Cho cậu, quà sinh nhật."

Tuân Lan nhận được cuộc gọi, sau khi biết Kỳ Niên và Lưu Phi đến đây tìm cậu, cả người đều ngây ngốc.

"Sao các anh lại đến đây?" Cậu nhận lấy món quà, đến giờ vẫn còn hơi bối rối, "A Niên, thân thể anh vẫn đang hồi phục, đi xa như vậy cơ thể có ổn không?"

"Không sao đâu..." Kỳ Niên và Lưu Phi cùng nhau cắm nến lên bánh kem, "Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, sẽ không có vấn đề gì."

"Nhanh nhanh, ước nguyện rồi thổi nến đi!" Lưu Phi thắp nến rồi đẩy đến trước mặt Tuân Lan.

Tuân Lan nhìn ánh nến lập lòe, nói: "Các anh cố ý đến đây chỉ để mừng sinh nhật cho tôi thôi à?"

"Thuận tiện cũng xem như đi giải sầu." Lưu Phi cười nói.

"Sẽ không gây phiền phức cho cậu chứ?" Kỳ Niên hỏi.

Đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Niên làm chuyện như vậy, khi anh đang tự chuẩn bị quà sinh nhật cho Tuân Lan, Lưu Phi đột nhiên hỏi anh có muốn ra ngoài thử không.

Sau khi Kỳ Niên tỉnh lại đã ở trong biệt thự hai tháng, song anh cũng không cảm thấy buồn chán, nhưng Lưu Phi sợ anh sẽ chán. Anh thuận đà gật đầu, Lưu Phi liền nói bọn họ có thể bay tới tìm Tuân Lan để tặng cậu một món quà sinh nhật bất ngờ.

Vì thế, họ đã tới đây. Để tránh quấy rầy Tuân Lan, anh bảo Lưu Phi lấy được lịch trình quay của Tuân Lan trước, đặc biệt chọn thời gian vừa nãy gọi điện thoại cho Tuân Lan.

Có một cảm xúc kỳ lạ nào đó đang khuấy động trong lồ.ng ngực, Tuân Lan nhìn Kỳ Niên nghiêm túc hỏi mình, chậm rãi lắc đầu: "Không đâu..."

Chỉ là cậu không kịp chuẩn bị nên có hơi bối rối. Cậu luôn ghét bất cứ sự bất ngờ mà không kịp đề phòng nào, điều đó có nghĩa là có chuyện gì đó đang xảy ra ngoài tầm kiểm soát của cậu. Tuy nhiên, chưa bao giờ có một chuyện bất ngờ nào đột nhiên xảy đến có thể khiến cậu không nảy sinh cảm giác phản cảm nào trong lúc bối rối.

Từ nhỏ đến lớn, số lần Tuân Lan tổ chức sinh nhật có thể đếm được trên đầu ngón tay. Sinh nhật của cậu luôn đi kèm với một số hỗn loạn khiến người sinh ghét, theo thời gian, cậu đã trở nên không hề thích tổ chức sinh nhật.

Có đôi khi cố tình làm lơ, ngược lại là càng thêm để ý, Tuân Lan giả vờ không thèm quan tâm đến sinh nhật rất nhiều năm, đó là bởi vì cho dù cậu có vác loa phóng thanh đi thông báo việc này khắp nơi một tháng trước sinh nhật thì cuối cùng cũng không nhận được sự chú ý của bất kỳ ai.

Cậu cũng đã quên mất cảm giác được người khác quan tâm và nhớ đến là như thế nào.

Tuân Lan cảm nhận nó với một tâm trạng hiếm lạ, hóa ra là như thế này, giữa ấm áp lại kèm theo thanh thế mừng reo ầm ầm đánh úp lại.

Tuân Lan cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại, cậu khó khăn nuốt khan hai cái mới nở nụ cười nhìn Kỳ Niên và Lưu Phi: "Cảm ơn các anh..."

"Người trong nhà cả, đừng khách sáo." Lưu Phi hầy một tiếng, thúc giục Tuân Lan nhanh chóng ước.

Tuân Lan ước ba điều: "Điều thứ nhất, hy vọng Kỳ Niên khỏe mạnh vui vẻ."

Nhìn gương mặt an tĩnh của Tuân Lan dưới ánh nến, một cảm giác kỳ lạ đột nhiên phớt qua trái tim Kỳ Niên, cảm giác này truyền từ trái tim đến đầu ngón tay, khiến đầu ngón tay đặt trên đùi anh run nhè nhẹ.

Kỳ Niên không thể hiểu được đây là cảm giác gì, nhưng anh biết loại cảm xúc kỳ lạ này là sinh ra vì Tuân Lan.

"Hy vọng Lưu Phi cũng khỏe mạnh vui vẻ." Nguyện vọng thứ hai Tuân Lan đã nói ra, khiến Lưu Phi ôm ngực mỉm cười.

Điều thứ ba, Tuân Lan không nói ra, bởi vì nghe nói rằng điều ước thứ ba nói ra sẽ không linh, cậu nói trong lòng: Hy vọng bản thân cậu có thể hoàn toàn gạt bỏ ràng buộc của quá khứ và sống thật tốt mỗi ngày trong tương lai.

Tuân Lan đã lâu không làm chuyện rất có cảm giác nghi thức như vậy, sau khi ước nguyện xong có chút ngại ngùng mà gãi gãi cằm, sau đó mới thổi tắt ngọn nến.

Lưu Phi khẽ vỗ tay như cổ vũ, biểu cảm vui mừng trên mặt như đang nhìn đứa trẻ nhà mình hoàn thành chuyện gì đó lớn lao.

"Cắt bánh kem..." Kỳ Niên đưa con dao nhỏ bằng nhựa cho Tuân Lan.

Tuân Lan không quá thích đồ ngọt, nhưng cậu cảm thấy chiếc bánh kem tối nay này thật sự rất ngon.

Sinh nhật lần này tuy đơn giản nhưng Tuân Lan lại cực kì vui vẻ.

Niềm vui của cậu đều ẩn giấu trong lòng, chỉ lộ ra một chút dấu vết, nhưng một chút này cũng khiến Tiểu Chu nhìn ra cậu khác với thường ngày.

Đêm đó, bọn Tiểu Chu đợi ở trong xe đến gần mười một giờ thì chiếc xe Tuân Lan bước lên mới chậm rãi khởi động, đưa Tuân Lan một đường đến tận cửa khách sạn rồi rời đi.

Suốt quá trình y không thấy được người bên trong là ai.

Sau khi Lôi Tuấn biết chuyện này, chỉ khen Tiểu Chu làm tốt lắm, Tuân Lan đi đâu y phải theo tới đó, rồi cũng không nói thêm gì khác nữa.

Trời ban cơn mưa, con gái phải lấy chồng.*

* Hàm nghĩa những gì đã là Thiên ý, con người không nên và không thể can thiệp.

Tuân Lan muốn yêu đương, hắn cũng không ngăn được.

Tuân Lan quay xong vào đầu tháng 12.

Ảnh hưởng sau đó của vụ án Thôi Dung Dung là tích cực đối với Tuân Lan. Sau khoảng thời gian đó, cậu gần như đạt đến mức hot rần rần, lời mời hợp tác đến nườm nượp, tài nguyên không phải là phần tốt nhất trong giới giải trí, nhưng nó cũng đủ để khiến một số người đỏ mắt vì ghen tị.

Người sau khi trở nên nổi tiếng, ngược lại sẽ ngày càng thận trọng hơn trong việc lựa chọn hợp tác.

Nửa tháng sau khi Tuân Lan đóng máy thì nhận được lời mời thử vai.

Khi Lôi Tuấn nhìn thấy lời mời này, thiếu điều mừng muốn điên, "Đó là đạo diễn Phù, Phù Tân Lập, là đạo diễn Phù đã ba lần đạt được giải Đạo diễn xuất sắc nhất tại Giải thưởng Senna đấy, đạo diễn Phù vang danh quốc tế!"

"Bình tĩnh..." Tuân Lan bất lực nói, "Anh Tuấn, chỉ thử vai thôi."

"Thử vai anh cũng kích động chứ!" Lôi Tuấn nói, "Đây là cơ hội mạ vàng từ trên trời rơi xuống, chỉ cần chúng ta phát ra thông báo này, địa vị của cậu sẽ tăng lên mấy bậc luôn đó cậu biết không!"

Tuân Lan có thể hiểu được sự hưng phấn của Lôi Tuấn, những đạo diễn lớn quốc tế như Phù Tân Lập, cũng là người mà đủ loại người cầm tiền xếp hàng đầu tư, các diễn viên cũng đổ xô đến nườm nượp, nếu Tuân Lan mặt dày chút mà đăng việc này ra, cũng đủ để fans của cậu khoe khoang một thời gian, độ nổi tiếng của Phù Tân Lập sẽ trực tiếp cho cậu cọ muốn tróc da luôn.

Tuân Lan vỗ vỗ thiệp mời kia, bảo Lôi Tuấn nhìn kỹ lại, "Đề nghị anh nên lấy kính lúp để xem mấy dòng chữ cuối cùng."

"Mấy dòng cuối cùng làm sao thế?" Lôi Tuấn cầm lấy thiệp mời, vừa rồi hắn chỉ xem đến nửa đầu thiệp mời thôi, nhìn thấy chỗ mời Tuân Lan đi thử vai đã kích động như điên.

Lúc này dưới sự nhắc nhở của Tuân Lan, Lôi Tuấn bèn cẩn thận đọc kỹ.

Sau đó biểu cảm có chút rạn nứt.

Giả nữ?

Đạo diễn Phù muốn Tuân Lan mặc đồ nữ vào ngày đến thử vai, mẹ nó đây là yêu cầu lạ lùng gì thế này?!

Lời tác giả:

Tiểu Hoa: Ba! Lần sau ba về, nhìn thấy sẽ không còn là bé Hoa mềm mại đáng yêu nữa, mà là Nữu Hỗ Lộc - Hoa công công tuyệt tâm tuyệt tình!