Nhục Thân Thành Thánh

Chương 480: Một quyền đánh tan ngạo khí



Chương 480: Một quyền đánh tan ngạo khí

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nghe được lời nói của Nhất Minh, rất nhiều võ giả tại trên pháp thuyền đều quăng ánh mắt nhìn về phía Lưu Chính Thành, ngay cả nữ tử xinh đẹp kia cũng không hề ngoại lệ.

“Chính Thành ca ca…” nàng nhẹ giọng nỉ non, mắt nhìn bóng lưng thanh niên chắn tại trước mắt của mình, bóng lưng kia, vẫn cao lớn như ngày nào, vẫn ở phía trước che chắn cho mình.

Nàng không cách nào ngờ tới, vị ca ca yêu thích gọn gàng ngăn nắp, lại có một ngày trông xốc xếch như vậy, ngay cả cánh tay cũng dường như vặn vẹo, nàng không biết rốt cuộc tên kia mạnh tới mức nào, vì sao lại có thể khiến cho ca ca bị thương thành cái dạng này.

Trong mắt của nàng, đã không cách nào nhìn nổi cảnh này, thế là nàng vừa định phi thân bay ra, muốn cùng ca ca xông lên cho tên này biết thế nào là lễ độ thì bị một thanh âm quát lui trở về.

Nàng ủy khuất nhìn qua, không còn dám tự ý hành động.

Nhất Minh nhàn nhạt liếc mắt, liền không còn để ý đến.

Cô nàng này chỉ là chân nguyên cảnh sơ kỳ mà thôi, e rằng ngay cả một quyền của chính mình cũng đủ để nàng hôi phi yên diệt, cho dù hai người có góp chung một chỗ, cũng không đủ để hắn xuất toàn lực.

Một phần lí do nữa là hắn cũng không muốn mang chuyện này làm quá to lớn, đổi lại là bình thường, hắn đương nhiên sẽ không cố kỵ nhiều như vậy, một quyền đập chết, hắn tuyệt sẽ không xuất ra quyền thứ hai.

Đây, chính là sinh tồn chi đạo mà hắn lĩnh ngộ được tại bên trong Độc Lâm.

Nhân từ với địch nhân, chính là tàn ác với bản thân, địch nhân dù chỉ là một hơi không chết, cũng có thể khiến ngươi nếm mùi đau khổ.

Hắn cũng không muốn bức những người này tới đường cùng, chỉ là hóa duyên một chút tài nguyên mà thôi, đối với những người này mà nói, so với kết cục phải chết còn tốt hơn nhiều lắm.

Nếu bọn hắn không ngốc, tự nhiên biết sẽ lựa chọn như thế nào.

Lưu Chính Thành nghe xong lời nói của Nhất Minh, hắn đương nhiên minh bạch những lời này, chính mình quả thật không phải đối thủ của người ta, nếu như người ta muốn hạ sát thủ mà nói, chính mình e rằng còn phải hao tổn rất nhiều, không đến bước đường cùng, hắn cũng không muốn vận dụng “vật đó”.

Dù sao thì đây chính là thứ đồ dùng để bảo mệnh trên chiến trường, đề phòng cường giả của Linh tộc xuất thủ bất ngờ.

Thế là sát cơ trong mắt của Lưu Chính Thành bị hắn đè ép đi xuống, khóe miệng lộ ra mỉm cười, cố nén trấn định gật đầu nói.

“Đạo hữu nói đúng, đây là do ta hành xử lỗ mãng, vậy thì phải trả giá cho hành động của mình.”

Nói xong, Lưu Chính Thành liền hướng về phía pháp thuyền đi đến, trong nháy mắt, pháp thuyền liền phát ra ba động cực kỳ mãnh liệt, oanh một tiếng, một đạo quang mang từ trong pháp thuyền bắn ra, mang theo uy thế kinh người, ầm vang khuếch tán.

Nhìn thấy cảnh này, đáy mắt của Nhất Minh lộ ra hàn mang, một quyền cứ thế hướng về quang đoàn oanh tới, tiếng nổ kinh thiên, cuồng phong vũ động nhấc lên bốn phía.

Cùng này đồng thời, pháp thuyền liền đã toàn lực bộc phát, hướng về phương xa gào thét mà đi.

“Ta xxx các ngươi, còn dám đánh lén rồi chạy trốn.” Tiểu Linh giận quá mà không làm được gì, một mặt nhìn về Nhất Minh, một mặt chỉ tay về phía pháp thuyền hô lớn: “Tiểu tử, lên a!”

Nhất Minh hắn cũng không có để ý tới cô nàng này, trong nháy mắt mà pháp thuyền bộc phát rời đi, hai chân của hắn liền đã phát động, thân hình hóa thành một ánh hồng quang phóng lên tận trời, tốc độ bắn vọt cực nhanh, trong chớp mắt liền tựu xuất hiện tại phía trên pháp thuyền không xa.

Bàn tay tại giữa không trung nắm chặt thành quyền, huyết hà tại trong thể nội tràn ra sông lớn đỏ ngòm, bên trong còn ẩn ẩn có từng tiếng kêu rên thảm thiết, hình thành bàn tay khổng lồ mạnh mẽ nắm chặt, hướng về pháp thuyền trực tiếp đập xuống.

Trong mắt của hắn, sát cơ vô tận, khí thế như hồng đồng thời, tiểu viêm long cũng tràn ra lực lượng mạnh mẽ bao phủ toàn bộ một quyền vào bên trong, bốc lên hỏa diễm.

Một quyền mang theo cự long gào thét kinh thiên động địa, ẩn ẩn bên trong còn có long hình nổi lên, một đầu viêm long tại giữa không trung hoành không xuất thế, nhấc lên cuồng bạo đại phong, vân dũng khắp trời.

Tại mũi thuyền bên trên, tâm thần của Lưu Chính Thành chấn động mãnh liệt, không thể không quát chói tai một tiếng, toàn lực thôi phát lực lượng, hình thành phòng hộ.

Đây là hắn nhận thấy có người tung ra một quyền kinh khủng như thế, hoàn toàn đã vượt qua khỏi sự nhận biết của hắn.

Pháp thuyền sáng lên một tầng quang mang, theo một quyền càng lúc càng gần, trong lúc nhất thời cũng vô pháp tránh thoát, thế là trong mắt lại tràn đầy dữ tợn, toàn thân đều chấn động mãnh liệt bấm niệm pháp quyết đồng thời, bản thân liền xuất ra một tấm lân phiến, bao phủ tại bên ngoài pháp thuyền.

Thế là trong chớp mắt, tiếng vang thao thiên, cả một chiếc pháp thuyền đều lung lay kịch liệt, suýt nữa thì bị một quyền hung hăng oanh xuống dưới đất.

Lưu Chính Thành bị lực lượng của một quyền kia đánh cho khí huyết lăn lộn, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tràn đầy tơ máu nhìn lấy lân phiến bị oanh thành mảnh nhỏ, đáy lòng không khỏi đau xót.

Có thể là hắn cũng không còn biện pháp nào tốt hơn, liếc mắt nhìn về một thân ảnh đang dần dần hóa nhỏ, thẳng tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng, hắn mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, thở ra một hơi.

Đây quả thật là lần kinh lịch kinh khủng nhất mà hắn từng gặp qua.

Từ trước tới giờ, cho dù có lên chiến trường chém giết Linh tộc, hắn cũng chưa từng bị Thần cảnh cường giả để ý tới, những tu sĩ đồng dạng cảnh giới thì quả thật là không đối với hắn tạo thành một chút uy hiếp nào, cho nên hắn mới sinh ra một loại cảm giác “cao cao tại thượng” như vậy.

Thế nhưng là ngày hôm nay, một màn này để hắn thật sự khắc sâu ấn tượng, một quyền kia không những đánh tan linh bảo phòng hộ của hắn, mà ngay cả loại cảm giác “cao cao tại thượng” kia, cũng đã bị đánh nát không còn.

Hắn bây giờ, quả thật là biệt khuất đến cực điểm!

Tại trước mặt bao nhiêu thành viên trong tiểu đội lại bị một người đánh cho chật vật như vậy, nếu không để cho tên kia nếm mùi đau khổ, ta tuyệt không cam tâm.

Giờ khắc này, trong mắt của Lưu Chính Thành nổi lên sát cơ mãnh liệt, bầu không khí bỗng dưng lạnh xuống, rất nhiều võ giả tại trên pháp thuyền không dám nói một tiếng nào, cả chiếc pháp thuyền đều lâm vào yên tĩnh, chỉ còn lại thanh âm kẽo kẹt vẫn luôn quanh quẩn.

Không khí kìm nén khiến cho sắc mặt của rất nhiều người bắt đầu trắng bệch, dưới cỗ sát cơ này, võ giả bọn hắn làm sao có thể ngăn cản cho được, ngay cả nữ tử xinh đẹp ở bên cạnh cũng không dám tới gần mảy may, chỉ là đứng bên cạnh nhìn lấy, đáy lòng hiện lên sợ hãi!

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Chính Thành ca ca đáng sợ như vậy, thậm chí tại trên chiến trường chém giết Linh tộc, Chính Thành ca ca cũng chưa từng biểu hiện như thế này.

Hồi lâu qua đi, Lưu Chính Thành liền bình phục lại tâm thần, bản thân liền xuất ra một tấm lệnh bài, bên trên còn khắc ghi ba chữ “truyền tin lệnh”.

Hắn mang hình dáng của thanh niên vừa rồi miêu tả lại một lần, sau đó liền thu hồi lệnh bài, trong mắt càng là có từng tia hàn mang nổi lên, không biết đang suy tính cái gì.

Có thể là hắn vẫn chưa thỏa mãn, từ trong nhẫn trữ vật xuất ra một mai ngọc giản, bên trên lập tức có quang mang lập lòe, dường như đang cùng ai đó câu thông.

Đưa mắt nhìn lấy pháp thuyền đi xa, Nhất Minh thu hồi lực lượng trên thân, cũng không có đuổi theo.

“Hừ, đám người này quả thật là chết cũng không hối cải, chúng ta đã cho bọn hắn một bậc thang bước xuống hòa giải ân oán, thế mà tên kia lại làm ra cử động như vậy, xem ra đã là không chết không thôi, tên kia có bối phận không tầm thường, tiểu tử ngươi phải cẩn thận đó a.”

Tiểu Linh ngồi tại trên đầu vai của Nhất Minh chậm rãi nói ra.

Nàng đối với những sự tình này cũng không có xa lạ, hơn vạn năm qua đi nàng đã nhìn thấy rất nhiều người, chỉ cần nhìn phong cách hành xử, nàng liền biết con người của những tên kia như thế nào.

Đương nhiên nàng cũng minh bạch phong cách hành xử của Nhất Minh, mặc dù thời gian chung đụng không lâu, nhưng từ trong cách hành động của hắn, nàng cũng nhìn ra được tên này cũng không phải loại người lương thiện gì.

Từ lúc hắn rời khỏi Lôi Đài một khắc kia, nàng đã luôn theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Nhìn thấy hắn đích thân xông vào hang ổ của địch nhân giải cứu hai mẹ con bán đậu hủ, trên đường trải qua vô số lần bị truy sát, dẫn tới thương tích đầy mình, một cánh tay cũng bị người đánh nát.

Dù là như vậy, hắn cũng không hề từ bỏ con đường tu luyện.

Nàng cũng nhìn thấy hắn một mình dạo bước nhìn ngắm dòng người qua lại, một mình ngắm nhìn nhà nhà đoàn viên tụ họp, một mình, một mình lại một mình.

Những điều này, đều không thoát khỏi hai mắt của nàng.

Cho nên, Tiểu Linh đối với Nhất Minh hắn cũng có phần lý giải, tại sâu bên trong thâm tâm của tên nhóc này, ẩn chứa một loại chấp niệm nào đó đồng thời, hắn cũng không phải là loại người cứ thế mà bỏ qua cho địch nhân.

Nhất Minh nghe được lời nói của Tiểu Linh, cũng âm thầm nhẹ gật đầu: “Ta minh bạch.”

“Ngươi minh bạch là tốt rồi.” Tiểu Linh nhẹ nhàng thở ra, “Xem ra chúng ta cũng không thể từ phương hướng này trở về, không bằng tạm thời né tránh một chút, đỡ cho gặp phải bọn hắn mai phục.”

“Đang có ý này.” Nhất Minh gật gật đầu.

Hắn cũng không biết khoảng thời gian này trở về còn cần bao lâu, tại giữa một vùng hoang mạc to lớn thế này, đương nhiên sẽ có đường khác trở về, không bằng đi đầu dò xét một chút.

Hắn đã đắc tội với người của Thiên Điện, mặc dù điều này cũng không lớn đến nỗi nào, nhưng từ trong ánh mắt của tên thanh niên kia xem ra, hắn đã nhớ mặt chính mình rồi, tiếp theo e rằng sẽ dùng mọi biện pháp để nhằm vào.

Cho nên đoạn thời gian này cần tránh mặt một chút.

Minh bạch những điều này, Nhất Minh liền vận dụng Dĩ Giả Loạn Chân thay đổi dung mạo thành tên tiểu nhị trước kia, bạch y trên thân cũng đồng dạng thay đổi thành một bộ y phục màu xám, trông rất là phổ thông.

Còn một cánh tay bị mất, hắn cũng vô pháp giấu kín, cho nên cũng đành thôi.

Thay đổi dung mạo về sau, Nhất Minh liền thả người hướng về một phương hướng, dựa theo sự chỉ dẫn của Tiểu Linh tiến lên.

Đoạn đường này phi hành tại trong hoang mạc, thời gian cứ chậm rãi trôi qua.

Ban ngày, hắn đi đường.

Ban đêm, hắn tĩnh tọa tu luyện Huyền Linh Kinh.

Mặc dù hắn còn có linh điểm trong người, đầy đủ để hắn mang Huyền Linh Kinh tiến vào giai đoạn nhập môn, nhưng Nhất Minh cũng không có vì vậy mà từ bỏ tự thân tu luyện.

Đây cũng là một quá trình của tu hành, trừ khi bản thân vô pháp tìm hiểu ra tới, hắn mới vận dụng số linh điểm này.

Kiến thức của Huyền Linh Kinh trong giai đoạn nhập môn hoàn toàn không khó, cái khó chính là vận dụng những kiến thức cơ bản về phù văn này, để vẽ ra linh phù Nhất phẩm sơ giai.

Nhất Minh hắn cũng không có vì hoàn cảnh ở nơi này hoang vu mà bỏ bê tu luyện, linh phù không có vậy thì dùng giáp xác của hung thú nơi này thay thế, bút vẽ không có vậy thì dùng chính máu tươi của mình vẽ ra, máu tươi không dùng được, vậy thì dùng linh khí từng li từng tí vẽ ra từng đường từng nét.

Đối với hắn, những điều này quả thật là dễ như ăn cháo, chỉ cần bản thân cố gắng, hắn không tin với ngộ tính của chính mình, lại không thể bước vào Nhất Phẩm.