Nhục Thân Thành Thánh

Chương 146: Lão già thành tinh



Chương 146: Lão già thành tinh

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Chúc Thanh Hà trên đường đi dạo chưa đầy nửa chén trà trên tay đã ôm một đống đồ ăn, nhìn thấy cảnh này, Chúc Tình cũng không biết nói gì cho phải.

Cô tiểu muội này của mình cũng thật là biết nghịch a!

Đám người nhìn thấy tiểu cô nương trên tay ôm nhiều đồ như vậy, hai mắt không ngừng tỏa ánh sáng, người nào người nấy đều nhao nhao giới thiệu các loại hàng hóa của tiệm mình.

Chúc Thanh Hà nhìn thấy cả đống người bao vây lấy mình, cả đống người mạnh ai nấy nói khiến nàng choáng cả đầu óc, nàng thật không nghĩ tới những người ở đây đều nhiệt tình như vậy a!

Trải qua một phen từ chối, đám người mới dần dần tản đi, Chúc Thanh Hà lúc này mới thở phào một hơi.

Nàng vỗ vỗ bộ ngực: “Thật là nguy hiểm a!”

Nhất Minh cùng Chúc Tình nhìn thấy nàng lâm vào tình cảnh như vậy, không những không giúp đỡ mà còn đứng ngoài cười vui vẻ nhìn lấy, điều này khiến Chúc Thanh hà ủy khuất không thôi!

“Xem trên đống đồ ăn phân thượng, ta không tính toán với các ngươi, hắc hắc!” Chúc Thanh Hà vừa nghĩ trong lòng, vừa lấy ra một cái kẹo đưa vào trong miệng ngậm lấy.

Nàng nhảy nhảy nhót nhót chạy về phía trước, không ngừng tìm kiếm thêm thật nhiều đồ tốt mang về, dù sao đi nữa thì tiền này cũng không phải do nàng ra, cho nên phải thật tốt lợi dụng mới được, khặc khặc khặc!

Sau một khoảng thời gian, ba người cuối cùng cũng đến được một gian cửa hiệu.

Cửa hiệu này đúng như Chúc Tình nói, bên ngoài nhìn vào cũng không có bất kỳ cái gì phân biệt, chỉ là phổ phổ thông thông một gian cửa hiệu mà thôi, đến cả biển hiệu cũng không có.

Nhất Minh quan sát cửa hiệu một vòng, nếu nói đây là cửa hiệu thì cũng không giống lắm, nhìn vào liền giống một gian nhà bình thường thì đúng hơn.

“Đến rồi!” Chúc Tình nhìn lấy gian cửa hiệu, chậm rãi nói: “Đây chính là nơi mà ta nói, nghe nói nơi này do lão giả chuyên môn thu thập những món kỳ kỳ quái quái đồ vật, binh khí, đan dược, tạp vật,... cái gì cũng có.

Trước kia có rất nhiều người đến nơi này mua vật phẩm, nhưng không biết tại sao có một đoạn thời gian, lão đầu kia lại bị người cho phá quán.

Từ đó trở đi, lão giả này không còn tùy ý buôn bán như trước nữa, có người đến mua vật phẩm nhưng đều bị lão đuổi ra ngoài, thời điểm đó, gian cửa hiệu này được rất nhiều người trong Nam thành này chú ý tới.

Nhưng đến bây giờ thì lại im ắng như vậy đây, chỉ có một số ít người có thể mua được vật phẩm bên trong, đa phần những người đi vào đều bị đuổi ra ngoài.”

“Ồ! Lại có chuyện như vậy!” Nhất Minh kinh ngạc nhìn xem cửa hàng, “Chúc cô nương có ẩn tình bên trong hay không, một gian cửa hàng đang mua bán tốt không có lý nào lại có chuyển biến lớn như vậy a.”

“Cái này thì ta thật không biết.” Chúc Tình lắc lắc đầu, “Thời điểm đó ta còn đang tập trung tu luyện đâu, ta cũng chỉ nghe được một số phong thanh mà thôi, đến bây giờ Nhất Minh huynh muốn đi mua mặt nạ cho nên ta mới nhớ đến nơi này.”

“Thì ra là vậy!” Nhất Minh gật gật đầu.

“Chúng ta đi vào thôi!” Chúc Thanh Hà lên tiếng, trước tiên chạy vọt vào bên trong.

Nàng nhìn thấy hai người đứng bên ngoài nói tới nói lui vô cùng phiền muộn, cái này có gì đâu mà phải nói nhiều như vậy, đi vào bên trong chẳng phải là biết rồi sao.

“Haha!” Nhất Minh cười khan hai tiếng, sau đó cất bước đi vào bên trong.

Vừa bước vào bên trong,

Nhất Minh liền ngửi được một cỗ khí tức kỳ lạ, điều này khiến hắn nhíu mày một cái, mùi hương này thoang thoảng trong không khí tựa như hương hoa đồng dạng.

Hắn cũng không có nghĩ nhiều cái gì, cất bước tiến về phía trước, từ ngoài cửa bước vào thì hắn liền thấy một con đường được trải bằng một chiếc thảm, con đường này dài chừng ba trượng, hai bên còn bày trí không ít vật phẩm kỳ lạ bên trên.

Trên những chiếc kệ này, có binh khí hình thù kỳ lạ, có những chiếc bình sứ được đặt chỉnh chỉnh tề tề, có chiếc quạt vô cùng phổ thông bộ dáng,...

Đặc biệt là, hắn nhìn thấy một áo xám lão giả đang nằm trên đất phía trước nhìn lấy hắn.

“Ồ? Ngươi không có việc gì?” lão đầu từ từ mở ra hai mắt nhìn lấy thiếu niên trước mặt, hỏi.

Nhất Minh nghe thấy điều này liền nghi hoặc vô cùng, ta có việc gì sao?

Bỗng dưng, hắn nhớ tới điều gì, Chúc gia hai tỷ muội nảy giờ không hề lên tiếng a!

Nhất Minh lập tức xoay người nhìn lại, liền thấy hai người đứng một chỗ không hề nhúc nhích, trên gương mặt còn đang không ngừng biến ảo, lúc vui mừng, lúc nghi hoặc, lúc kinh hỉ, lúc sợ hãi,...

“Đây… đây là có chuyện gì?” Nhất Minh lập tức chạy lại chạm nhẹ vào vai của hai cô nàng, “Chúc cô nương… Chúc cô nương, cô không có việc gì chứ, Chúc cô nương.”

Mỗi kêu một tiếng, Nhất Minh liền lung lay cơ thể của hai nàng một cái, nhưng để hắn lo lắng là, hai nàng vẫn không có phản ứng lại hắn.

Hai nàng dường như bị rơi vào huyễn cảnh đồng dạng, gương mặt không ngừng biến ảo tựa như đang nhìn thấy cái gì, nhưng chính mình lại không có việc gì a?

Mùi hương?

Nhất Minh liền nhớ ra, chính mình vừa bước vào cửa hàng liền có một mùi hương thoang thoảng đập vào mũi, hắn lập tức quay người nhìn về phía lão già, trầm giọng nói: “Lão già, ngươi đã làm gì hai nàng?”

Lão giả nghe vậy khoác khoác tay nói: “Không có việc gì, chỉ là một chút khảo nghiệm mà thôi, không chết được.”

Nhất Minh nghe vậy liền quan sát kĩ hai nàng một chút, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, mở miệng nói: “Ba người chúng ta đến đây là để mua đồ, tại sao tiền bối lại khảo nghiệm như vậy, phải chăng bên trong có ẩn tình gì hay sao?”

Áo xám lão giả nghe nói điều này, thật sâu nhìn vào Nhất Minh một chút, lắc lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ là cho đám tiểu bối các ngươi một chút khảo nghiệm, nếu có thể vượt qua, điều này chứng minh các ngươi tâm tính chí ít không ác, ta có thể cho các ngươi chọn mua một kiện đồ vật ở đây.

Ngươi là trường hợp đặc biệt mà ta nhìn thấy, có thể không chịu ảnh hưởng từ huyễn thuật của ta, điều này khiến ta thật là tò mò a, tiểu tử ngươi có thể nói cho ta biết đây là vì sao không?”

Nói xong, lão giả nở một nụ cười thần bí nhìn lấy Nhất Minh, hắn có cảm giác chính mình từ trên xuống dưới đều bị người cho nhìn thấu một dạng.

Điều này khiến hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt!

Lão già này đúng thật không phải người bình thường a.

Đối diện với lão, Nhất Minh tự dưng cảm giác chính mình không có khả năng nói dối đồng dạng, hắn vừa định mở miệng nói cái gì thì một thanh âm quen thuộc vang lên trong đầu.

“Tí tách!”

Một giọt tí tách rơi xuống bên trong cơ thể Nhất Minh, hắn lập tức tỉnh hồn lại.

Vừa rồi, hắn có cảm giác chính mình bị lão già này cho mê hoặc thì phải, ánh mắt của Nhất Minh có chút bất thiện nhìn lấy lão già, nội tâm không tự chủ được mắng lão một tiếng.

Lão già này nhìn bề ngoài không khác gì một lão bách tính cả, nhưng thủ đoạn vừa rồi không phải bình thường tu sĩ có thể làm được a.

Theo cảm nhận của Nhất Minh thì lão già này không hề có ác ý với hắn, nếu lão có ác ý nhằm vào hắn thì cơ thể sẽ truyền đến một loại cảm giác cực kỳ khó chịu, ác ý càng lớn thì cảm giác càng không thoái mái chút nào.

Cảm giác được mê thuật của mình bị phá, lão giả lập tức thanh tỉnh lại, "ồ" lên một tiếng, ngữ khí có chút kinh ngạc nói:

“Tiểu tử, bên trong cơ thể của ngươi có gì đó rất quái lạ, có thể ngăn cản được huyễn thuật của ta thì không phải bình thường thủ đoạn có thể làm được a.

Tiểu tử, ngươi tên gọi là gì?”

Lão giả mỉm cười nhìn lấy thiếu niên trước mắt, hỏi.

Nhất Minh không tự ti không sợ hãi, ngữ khí bình đạm nói ra: “Tiểu tử gọi Nhất Minh, hôm nay đến đây cần mua một loại mặt nạ ngụy trang, không biết tiền bối có vật này hay không?”

Mặc dù nghe lão già này nói trong cơ thể mình có vật không tầm thường, hắn có chút lo sợ, nhưng sau khi nhận thấy lão già này không hề có ác ý gì, Nhất Minh trong lòng thở phào một hơi.

Hắn bây giờ có thể xác định một điều, tại cái nơi nho nhỏ cửa hiệu này lại ẩn chứa một lão già thành tinh a, chẳng trách có khối người bị đánh trở ra mà cửa hiệu vẫn bình yên vô sự.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!