Nhục Thân Thành Thánh

Chương 124: Như trăng trong nước



Chương 124: Như Trăng trong nước!

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhìn thấy bốn người ngự không rời đi, một đám võ giả bên ngoài hai mắt nhìn nhau đều lộ ra kinh ngạc thần sắc!

Bọn họ đều không nghĩ tới, đường đường đều là thiên kiêu trong các đại gia tộc lại vẫn không thể mang quả trứng rời đi.

Điều này thật bất khả tư nghị a!

Rất nhanh, tin tức bốn vị thiên kiêu của bốn đại gia tộc cũng không thể thu phục một quả trứng cấp tốc truyền ra, dường như toàn bộ Tây thành đều mang hết sự chú ý đặt vào quả trứng thần bí này.

Có người suy đoán, đây chính là một quả trứng do thần thú để lại, nếu không thì cũng không lý giải được nó làm sao bá đạo như thế.

Cũng có người suy đoán, quả trứng này chẳng qua là đang chờ “chân chính” chủ nhân, cho nên nó mới không muốn rời đi gian phòng…

Hơn nữa,

Những lời đồn đại từ thời xa xưa về Huyền Vũ đảo cũng được mọi người biết đến.

Tại trong sự nhận biết của bọn họ, Huyền Vũ đảo không hề có mặt trên thế giới này.

Ngày hôm nay lại xuất hiện một quả trứng thần bí thế này, khiến bọn họ có những suy đoán phải chăng Huyền Vũ đảo là có thật?

Đủ mọi loại suy đoán được các võ giả nơi này phát tán mà ra, cũng nhờ như thế mà lão bản nơi này nhận được không ít chỗ tốt khiến lão cười ngoác đến tận mang tai.

Mà những lời đồn đại này cũng rơi vào trong tai của Nhất Minh, nhưng hắn lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Dù sao đi nữa thì bây giờ hắn căn bản không có khả năng trước mặt mọi người lấy quả trứng rời đi a.

Cả ngày không đi dạo thì lại ngồi quán rượu nghe ngóng tin tức.

Hắn cũng đã đi ngang qua quán đậu hủ của hai mẹ con Ngọc Nhi trước kia, nhìn nhìn một hồi hắn cũng không có đi vào.

“Xem ra Sở gia cũng không còn đánh chủ ý lên hai mẹ con của nàng.” Nhất Minh nhìn Ngọc Nhi trạng thái tinh thần phải nói tốt cực kỳ, ánh mắt có chút nhu hòa sau đó từ từ trở nên sắc bén, “Nhưng điều này cũng không giúp ngươi thoát khỏi cái chết!”

Quan sát một hồi, Nhất Minh cũng không có tiến vào bên trong liền xoay người rời đi, biến mất ở bên trong dòng người.

Ngọc Nhi ở trong gian nhà dường như cảm giác được cái gì, nàng liền hướng mắt nhìn sang dòng người tấp nập trên đường, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm xúc mất mát đến kỳ lạ…

Hắn mục đích đến đây chỉ để xác nhận an toàn của Ngọc Nhi mà thôi, nhìn thấy hai mẹ con nàng bình an vui vẻ, hắn liền không còn gì để tiếc nuối.

Con đường tu hành của hắn vẫn còn rất dài, Nhất Minh biết bản thân cùng Ngọc Nhi là người của hai thế giới, sau này nếu có cơ hội gặp lại thì gặp thôi.

Lần trợ giúp này, xem như là kết một mối thiện duyên đi, biết đâu sau này nhân quả tuần hoàn ai biết trước được điều gì.

Mang theo tâm tình bất định trong lòng, Nhất Minh lưu lạc giữa dòng người, bầu trời đang bắt đầu dịu lại, ánh nắng không còn chói chang, phía xa xa còn có từng tia nắng cuối cùng cũng bắt đầu biến mất.

Cảnh vật thiên nhiên của một ngày đang dần dần kết thúc, mọi người nơi đây cũng bắt đầu thắp sáng đèn đường, tiếng reo hò cũng dần dần ít đi rất nhiều, hầu như đều đã trở về với gia đình, cùng hưởng thụ một buổi cơm tối yên lành ấm áp.

Nhất Minh lang thang dạo bước trên đại lộ, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía trước, từng đoàn hương thơm của đồ ăn từ trong các gian nhà bay ra.

Có mùi cá nướng lan tỏa trong không trung, xen lẫn vào đó còn có mùi thịt kho thoang thoảng trước mũi của hắn.

Nương theo các loại mùi hương không ngừng hòa nguyện vào bên trong, mọi loại tiếng huyên náo trên đường trong giờ khắc này dường như đã trở nên im lặng.

Bất tri bất giác, Nhất Minh đã dừng lại ở trước một gian nhà có hương thơm nồng đậm nhất, hắn từ từ nhìn vào bên trong.

Một gian nhà tuy đơn sơ không có gì đặc biệt, nhưng tiếng đùa vui nói cười từ bên trong vọng ra, khiến Nhất Minh không biết phải diễn tả tâm tình của mình trong lúc này như thế nào!

Một cảnh tượng dường như đơn giản vô cùng nhưng đó lại là ước mơ của hắn!

Một điều ước tưởng chừng như không có gì đặc biệt đối với mọi người ở đây, nhưng đối với Nhất Minh, điều ước này chính là vô giá.

Hắn nhìn lấy một màn này cảm giác tựa như hoa trong gương, như trăng trong nước, trông thì rất đẹp nhưng lại không thể nào chạm tới!

Nhất Minh một mình đứng bên ngoài gian nhà một lúc lâu, nước mắt không tự chủ rưng rưng trên khóe mắt từ lúc nào không hay, hắn bỗng nhiên bật cười một cái, lắc lắc đầu vừa định xoay người rời đi thì một thanh âm trong trẻo vang lên.

“Ca ca, ngươi đói sao?”

Nhất Minh giật mình một cái xoay người nhìn lại, một tiểu cô nương thoạt chừng tám tuổi bộ dáng, không biết từ khi nào ngồi bên cạnh cửa sổ, hai mắt tròn xoe nhìn qua hắn.

“Ô ca ca, ngươi khóc rồi!” tiểu cô nương nhìn thấy khóe mắt Nhất Minh đỏ lên, nàng không khỏi kinh ngạc một tiếng, an ủi nói, “Không sao không sao, trong nhà muội còn nhiều cơm lắm, ca ca vào đây mà ăn.” tiểu cô nương vừa nói vừa đưa cánh tay nhỏ vươn ra ngoài vẫy vẫy một cái.

Phụ mẫu của tiểu cô nương nghe vậy cũng không khỏi đưa mắt ra bên ngoài nhìn một cái.

Một thiếu niên toàn thân bạch y đứng bên ngoài gian nhà của mình, nước mắt còn chưa kịp bị Nhất Minh lau đi thì đã bị hai phụ mẫu nhìn thấy.

Nhất Minh ngay lập tức phản ứng lại, một tay đưa lên nhanh chóng lau đi nước mắt, mỉm cười nói: “Tiểu cô nương ăn đi thôi, ca ca ăn rồi hoàn toàn không có đói!”

Tiểu cô nương nghe vậy liền căn bản không tin!

“Ca ca nói xạo, ta rõ ràng nhìn thấy ca ca nhìn ta ăn cơm, bản thân lại còn khóc nữa đây.” tiểu cô nương phồng môi trợn má nhìn về Nhất Minh, một bộ chém đinh chặt sắt nói.

Phụ mẫu hai người nghe tiểu nữ nhà mình nói như vậy cũng không khỏi lộ ra vẻ thương cảm!

Hai người không biết thiếu niên trước mắt đây là vì sao đứng trước gian nhà của mình, nhưng bản năng nói cho họ biết, thiếu niên trước mắt này hẳn không phải là người xấu gì.

Làm gì có người xấu nào nhìn gia đình họ ăn cơm rồi khóe mắt rưng rưng như vậy đâu?

Nhìn thiếu niên này trên người còn không trọn vẹn hai tay, tuổi tác lại chưa đầy trưởng thành kết hợp với cảm xúc như vậy, phụ mẫu hai người trong nội tâm liền có một chút suy đoán.

Đúng lúc này, thanh âm của trung niên nhàn nhạt vang lên: “Tiểu nữ nói đúng đó, vị tiểu huynh đệ này nếu không chê thì có thể dùng cơm cùng gia đình chúng ta, mặc dù cơm canh có chút đạm bạc nhưng đảm bảo ăn no chắc bụng.”

Tiểu cô nương nghe phụ thân mình nói vậy liền gật đầu phụ họa, cái miệng nhỏ không ngừng líu lo khiến Nhất Minh cũng không cách nào chối từ.

Thế là Nhất Minh liền tiến vào bên trong cùng gia đình ba người này ăn cơm.

Qua một lần giới thiệu về sau, Nhất Minh mới biết được ba người lần lượt là Lý Cảnh, Bạch Mộng Lan cùng tiểu nha đầu tinh nghịch này chính là Bạch Nguyệt Dao!

Khi nghe đến danh tư của tiểu cô nương này Nhất Minh không khỏi bất ngờ một chút, không ngờ tiểu cô nương này lại theo họ của mẫu thân a!

Cả gia đình ba người lúc ban đầu có hơi đề phòng Nhất Minh, nhưng sau một lúc trò chuyện thì loại cảnh giác biến mất hầu như không còn.

Theo cơm tối vừa ăn vừa nói chuyện, Nhất Minh cùng Lý thúc có vẻ vô cùng hợp nhau.

Chưa nói đến, tiểu nha đầu ngồi kế bên cũng nhiều chuyện không kém, suýt chút nữa khiến Nhất Minh không nói lại cô nàng này.

Một buổi cơm tối rất nhanh liền kết thúc, Nhất Minh cũng không có dự định ở lại đây lâu, hắn liền cáo từ ba người sau đó hướng về Tam Xuyên khách điếm mà đi…

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!