Nhóm Thú Phu Của Ta

Chương 27



Buổi tối hôm đó, kế hoạch muốn cùng thử nghiệm cộng hưởng của Thời Dĩ Thiên không thành công. Bởi vì 3 giống đực của Thời Dĩ Thiên muốn dẫn hắn đi du lịch.

Lúc bước lên tinh hạm, Thời Dĩ Thiên còn đang suy nghĩ có phải mình đã chiều bọn họ quá rồi không. Nhưng khi nhìn thấy 3 đôi mắt tha thiết đó, liền mềm lòng mà đồng ý cùng họ.

Thụy Nặc nói bọn họ sẽ đi đến quê hương của hắn - tinh hệ thứ 2.

Nhà của Thụy Nặc nằm ở chủ tinh của tinh hệ thứ 2 - Thâm Lam. Tinh hạm sử dụng kỹ thuật vượt không gian mà nhảy đến tinh hệ thứ 2, nhưng cũng phải mất đến nửa tháng mới đến.

Bọn họ lại phải chuyển sang đi bằng phi thuyền, sau cùng mới đáp xuống một thung lũng vào 1 buổi tối.

Thời Dĩ Thiên được Chris ôm nhảy xuống, mũi liền ngửi được một mùi hương tươi mát từ thực vật, gió đêm thổi đến mang theo một mùi hoa nhàn nhạt, trên bầu trời muôn vàn vì sao, ở phía xa xa còn có một vệt sáng trắng kéo dài, bốn phía tối đen chỉ vang lên tiếng côn trùng.

Nhìn quen cảnh đế đô với các tòa nhà chọc trời, còn có đủ các loại xe huyền phù bay lượn giữa không trung, giờ nhìn đến cảnh quan xinh đẹp như vậy làm Thời Dĩ Thiên vô cùng hưởng thụ.

“Chúng ta đi cắm trại sao?” - Thời Dĩ Thiên nhìn chung quanh, không thấy nhà cửa gì.

Thụy Nặc ở phía sau nhìn thời gian rồi nói - “Còn kịp”

“Kịp?”

Vừa nói xong liền nghe tiếng Thụy Nặc phía sau, sau đó là thấy vô số ánh sáng bay đến trước mặt Thời Dĩ Thiên.

Rồi từ từ, khắp phương đều phát ra ánh sáng như vậy, ánh sáng dường như phát ra theo từng đường cong, giống như cánh bướm vậy, còn có hai đóm sáng nhấp nháy trên đôi râu, màu xanh, màu xanh lá, màu đỏ, màu vàng, màu tím gì cũng có đủ hết, như là đang bao phủ quanh Thời Dĩ Thiên vậy, cứ như là lạc vào ảo giác. Có vài đóm sáng bay đến đậu lên vai, đỉnh đầu Thời Dĩ Thiên một chút rồi bay đi mất.

“Đây là đặc trưng của thung lũng này, bướm ánh trăng, chỉ phát sáng theo mùa thôi” - Thụy Nặc từ sau ôm lấy Thời Dĩ Thiên - “Đây là quà thành niên anh tặng em, thích không?”

Hơi ấm khi nói chuyện của Thụy Nặc cứ phả vào vành tai Thời Dĩ Thiên, làm dòng điện cũng chạy dọc theo cả người hắn, có chút đỏ mặt mà gật gật đầu.

“Muốn em….” - Thụy Nặc hơi thở như thêm nặng nề, môi dán bên gáy Thời Dĩ Thiên khẽ hôn rồi nỉ non nói.

Thời Dĩ Thiên cũng bị khát vọng đó nhiễm lấy, cảm xúc tê dại bên gáy làm chân hắn như muốn nhũn hết cả.

Buổi biểu diễn của bướm ánh trăng này cũng chỉ kéo dài vài phút, Thời Dĩ Thiên còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy ánh sáng đó dần biết mất, hắn có chút tiếc nuối.

“Không cần gấp” - Thụy Nặc ôn nhu nói - “Chúng ta còn ở đây một thời gian mà, đêm mai có thể xem tiếp”

Thời Dĩ Thiên nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.

“Bên kia có một cái chòi, anh dẫn em qua” - Thụy Nặc nói rồi đôi cánh mỹ lệ sau lưng bung ra, phe phẩy xé không khí mà mang Thời Dĩ Thiên bay lên.

Thời Dĩ Thiên hoảng hốt hô lên một tiếng. Đã lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên Thụy Nạc chở hắn như vậy đó.

Trước kia dù hắn có làm nũng thế nào thì Thụy Nặc cũng hông lộ ra bản thế cho hắn xem đâu. Chắc là ở kỳ động dục đó, Thời Dĩ Thiên bày tỏ là mình không hề ghét bản thể của Thụy Nặc nên giờ Thụy Nặc đã can đảm hơn rồi. Thời Dĩ Thiên rất thích một Thụy Nặc như vậy.

Căn chòi bọn họ đến không xa mấy, vừa rồi lúc xem bướm ánh trăng, Thời Dĩ Thiên không có để ý là Quý Quân cũng Chris có lại đây không.

Trên một cây đại thụ, trong lớp lá có thấp thoáng một chòi nhỏ, phòng khoảng chừng 20m2, vài người ở ngủ cũng không thành vấn đề. Thụy Nặc bỏ Thời Dĩ Thiên xuống.

Trong phòng có đèn, toàn bộ không gian đều bao trùm bởi ánh sáng màu rất ấm áp, ở giữa còn có một cái giường rất mềm mại. Nhưng Quý Quân không có ở đây, bên trong chỉ có Chris.

Thời Dĩ Thiên hỏi - “A Quân đâu?”

Chris không trả lời, Thụy Nặc nói - “Cậu ấy không có ở đây đêm nay, anh cũng vậy”

Thời Dĩ Thiên ngạc nhiên - “Vì sao?”

“Đêm nay là của Chris” - Thụy Nặc hôn lên môi Thời Dĩ Thiên một cái - “Ngủ ngon, bảo bảo”

Ngay sau đó liền ra cửa và bay đi.

Thời Dĩ Thiên - “.......” - Làm gì cũng phải nói với mình trước chứ.

Thời Dĩ Thiên đành quay lại hỏi Chris - “Các anh đã thương lượng trước rồi hả?”

“Đúng vậy” - Chris gật đầu.

“Chúng ta giờ….” - Thời Dĩ Thiên trước mặt Chris cũng không quá ngại ngừng, chủ động bước đến ôm lấy rồi nhón mũi chân lên hôn một cái.

Không còn cách nào, ai kêu giống đực Lam Tinh đều cao như vậy, rõ ràng Thời Dĩ Thiên cao 1m80 đã là không thấp rồi, nhưng trước mặt giống đực lại như một bé nhỏ vậy.

Chris một tay ôm eo Thời Dĩ Thiên, bế ngang lên giường. Hắn một tay nắm lấy cằm Thời Dĩ Thiên nâng lên, đôi mắt màu xanh lục như viên đá quý nhìn thẳng Thời Dĩ Thiên - “Bảo bảo, anh sắp phải rời xa em”

Thời Dĩ Thiên hoảng hốt hỏi - “Vì sao? Anh muốn đi đâu? Khi nào về?”

Chris trầm mặc, cúi đầu hôn môi Thời Dĩ Thiên. Đầu lưỡi hắn tiến vào khoang miệng Thời Dĩ Thiên, kiên nhẫn mà trêu đùa đầu lưỡi mềm mại, linh hoạt liếm lấy từng điểm mẩn cảm trong miệng Thời Dĩ THiên, đoạt lấy từng chút hơi thở.

“Ah….” - Thời Dĩ Thiên chỉ cảm thấy từng dòng nhiệt chạy xuống hướng bụng nhỏ, dương v*t liền nhịn không được mà cứng lên.

Mượn nụ hôn này mà Thời Dĩ Thiên có thể cảm nhận được tình yêu của Chris. Thời Dĩ Thiên cũng nỗ lực mà đáp lại, sự chủ động của hắn làm Chris càng thêm kích động, một bàn tay to sờ soạng vào trong quần áo, dọc từ phía sau lưng hướng lên trên, đem đến từng đợt tê dại. Chris đã sớm cứng rồi, dương v*t vẫn luôn để lên bụng nhỏ Thời Dĩ Thiên, cách lớp quần áo mà Thời Dĩ Thiên vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng đó.

Vốn tưởng rằng Chris không trả lời mình, nhưng sau khi kết thúc nụ hôn, Chris mới mở miệng. Chris giữ chặt tay Thời Dĩ Thiên sờ lên vết sẹo trên má mình, thanh âm khàn khàn nói - “Anh phải đi lấy đồ vật thuộc về anh”

Thời Dĩ Thiên kéo tay dọc theo vết sẹo, sau đó dán môi lên, đặt một nụ hôn mềm mại lên đó, thở dài nói - “Chris này, anh càng lớn, càng ít nói, đến cười cũng ít đi, một chút cũng không đáng yêu như lúc nhỏ”

Chris vừa muốn nói chuyện, Thời Dĩ Thiên liền chặn lại - “Em biết, em biết phía sau anh, phía sau vết sẹo này là một câu chuyện, em cũng muốn biết, nhưng anh vẫn luôn coi em là một đứa bé, cái gì cũng không nói cho em nghe, em cũng biết là anh không muốn cho em lo lắng”

“Em không phải không tò mò, huống chi anh còn là giống đực công sinh của em, nói em không muốn biết là không đúng”

“Nhưng nếu anh không muốn nói, em liền không hỏi. Anh phải rời đi, em cũng sẽ không để anh luyến tiếc rời đi”

“Nhưng em chỉ có một yêu cầu” - Thời Dĩ Thiên nhìn vào đôi mắt Chris - “Chris, anh phải nhớ rõ, anh là của em, từ thân thể đến linh hồn đều là của em, cho nên em không cho phép anh bị thương”

Đồng tử Chris co rút, giây tiếp theo liền hung ác mà hôn lên Thời Dĩ Thiên. Nụ hôn này điên cuồng như vậy, ngay cả không khí cũng dư thừa, Chris dùng lực như đang muốn nuốt luôn linh hồn của Thời Dĩ Thiên.

“Bảo bảo….” - Chris tiếng nói hơi vặn vẹo, hơi thở thô nặng mà nói - “Thực xin lỗi, lúc này anh nhịn không được nữa rồi”

Ngay sau, Chris kéo quần Thời Dĩ Thiên xuống, dương v*t căng to cứ vậy mà hung hăng đâm vào tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên.

“Ah….”

Thân thể Thời Dĩ Thiên đã sớm động tình, tiểu huyệt cũng đã đủ ướt, nên đột ngột tiến vào như vậy, hắn cũng không thấy đau, chỉ thấy mãnh liệt sung sướng.

dương v*t Chris cắm vào liền không ngừng đâm chọc, Thời Dĩ Thiên gần như là rơi vào khoái cảm ngay lập tức.

“Ah….ah….Chris…”

Thực sự thỏa mãn, quá thoải mái…….

dương v*t Chris có một độ cong nhất định, nên mỗi lần đâm vào đều đâm đúng chỗ sung sướng nhất sâu bên trong.

Quá kịch liệt….

“Ô…..Chris….chậm….chậm một chút……..ah….”

Khóe mắt Thời Dĩ Thiên trào ra nước mắt, tiểu huyệt cũng ào ạt mà chảy nước, hắn còn không biết mình đã cao trào từ lúc nào, dương v*t cũng đã bắn rồi.

Tốc độ của Chris cũng không chậm đi, eo thon chắc như vĩnh viễn không biết mỏi. Hắn đem hai chân thon dài của Thời Dĩ Thiên treo lên vai, dương v*t vẫn ra vào tiểu huyệt rất nhanh, làm dương v*t di chuyển đến tiểu huyệt tràn dâm dịch đầm đìa, âm môi non mềm như một đóa hoa mà nở rộ.

“Ah…..ah...không được….” - Thời Dĩ Thiên mang theo tiếng khóc nức nở - “Chris…..ah….”

Sướng quá…….

Cảm giác quá mãnh liệt……..

Lúc cao trào, dương v*t Thời Dĩ Thiên nhịn không được mà bắn lần nữa.

Chris không nói một lời nào, chỉ nhìn không được mà thở hổn hển, đôi con ngươi đã chuyển thành màu xanh đậm, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo hai bên sườn mặt hoàn mỹ của hắn. Hắn sao có thể không bị tiểu huyệt của Thời Dĩ Thiên hút đến sắp chịu không nổi rồi chứ?

Đẹp.

Thịt huyệt chứ cắn lấy dương v*t hắn triền miên, mỗi mạch máu nổi lên trên thân gậy đều bị thịt non trong huyệt vuốt ve lấy, giờ này hắn chỉ có một suy nghĩ là đem hết tinh dịch của mình mà bắn cho Thời Dĩ Thiên hoặc là đem cả linh hồn hắn giao ra cũng được.

“Bảo bảo…..Dĩ Thiên…..Gọi tên anh đi…..”

Chris cúi đầu cắn lấy núm vú dựng thẳng của Thời Dĩ Thiên, ra sức mà liếm.

“Ah...không….”

Thịt huyệt trong Thời Dĩ Thiên liền co rút, gắt gao hút lấy dương v*t lớn của Chris.

“Chris….ah……”

Eo Chris liền thẳng tới mà đỉnh vào trong, giống như là muốn đem cả hai viên tinh hoàn nhét hết vào trong.

Ánh mắt Thời Dĩ Thiên bắt đầu dại đi, theo bản năng mà nỉ non - “Chris……”

Theo lời Thời Dĩ Thiên rên rỉ, Chris gầm một tiếng, một cổ tinh dịch lớn bắn vào chỗ sâu trong tiểu huyệt.

Bị cỗ tinh dịch làm cho khoái cảm càng thêm nhiều. Tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên liền tự động bắt đầu hấp thu tinh dịch.

Thơm quá…..

Hương vị của Chris……

Là hương vị rượu nho……

Không giống vị bá đạo của rượu mạnh, nhưng lại có hương bị độc đáo của mình, hơn nữa tác dụng chậm nhưng lại làm người mê say. Giống như Chris, giống như từng đợt sóng ngầm.

Hắn thích Chris.

Hắn yêu Chris.

Hắn cũng có thể cảm nhận Chris yêu mình.

Hắn còn cảm nhận được………

“Bảo bảo….bảo bảo…...Dĩ Thiên…..tỉnh lại”

Chris dùng tý lý trí còn lại của mình gọi Thời Dĩ Thiên. Thời Dĩ Thiên mông lung mà mở mắt, nhìn vào mắt Chris.

Trong khoảng khắc, Thời Dĩ Thiên có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần lực của mình và Chris có liên hệ nhau.

Thời Dĩ Thiên mở miệng - “Chúng ta……”

...thành công?

Nhưng không đợi nói xong hai chữ kia, thì đường dây kỳ diệu đó liền bị cắt đứt.