Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 38:



Chương 38:


...

- HAPPY BIRTHDAY!!!!!!!!!!!

...

Khi vừa bước vào nhà, một tràng pháo to đến ù tai. Phút chốc hé mắt, cảnh tượng trước mắt làm Lăng Từ Nhật ngỡ ngàng, khóe mắt ươn ướt... Có cả bóng bay, bánh kem, còn có dây ruy băng và rất nhiều thứ xinh xắn...

- Đây... là...

- Đây... là...

Đây là sinh nhật của cô ư?? Thậm chí đến cả cô còn không nhớ... Ôi ~!! Sao mũi cô bỗng cay xè vậy nè??!...

... Riing riing riing...

"Bạn có một tin nhắn từ Lăng Quốc Dân"

... Phải rồi, khi nãy cô đã cho Lăng Quốc Dân số điện thoại mới mà...

... Tạch...

" Sinh nhật vui vẻ - em gái!! "

...

Đến lúc không kiềm chế được nữa...

... Lăng Từ Nhật quỳ sụp xuống, òa khóc lớn. Khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng... Dương Khánh Nam ngồi xuống sàn bên cạnh Lăng Từ Nhật, chùi chùi cái mũi đỏ ửng cùng gương mặt lấm lem nước mắt...

- Cảm... ơn... híc hu hu... mọi người!!!!!!!!...

Nghe Lăng Từ Nhật nói, cả ba chỉ ngỡ ngàng nhìn nhau, rồi phút chốc cười tươi. Thật là...

...

- Chị à!! Quà cho chị nè!!!

Lăng Nhã Linh bước đến, xòe tay đưa cho Lăng Từ Nhật một hộp quà nhỏ xinh, cười bí mật...

- Chị phải đợi thổi nến xong hãy mở...

... Xoẹt...

- Oa ~!! Một cái ly nhỏ xinh chưa nè!!

Lăng Từ Nhật ồ lên một cách đầy hứng thú và ngạc nhiên, mặc cho gương mặt cứng đờ như pho tượng của Lăng Nhã Linh... Cô đưa tay ra trước mặt Dương Duy, ngoắc ngoắc...

- Ê nhóc!! Thế quà của chị đâu??!

- Xì!! Tiện tay thôi nhé!!

Dương Duy lầm bầm, nhưng rồi cũng lôi ra một hộp quà lớn, đưa cho Lăng Từ Nhật...

- Ngoan ghê!! - Lăng Từ Nhật cười tít mắt, xoa xoa đầu Dương Duy mặc cho nó kêu réo phản đối - Ặc!! Cái gì đây??...

Lăng Từ Nhật méo mồm, lôi ra... một cái chuồng...

Phút chốc, Lăng Từ Nhật đập bàn, cười sặc sụa...

- Hahaha!! Chỉ vì... khặc khặc... con mèo.... hahaha!!!!!

Ôi ~!! Đau mồm quá!! Chỉ vì sợ mèo mà làm đến mức này. Mua chuồng?? Thằng nhóc này có cái đầu hài thật... Lăng Từ Nhật vẫn tiếp tục cười, mặc cho ai kia méo mồm vì tức giận...

- Lăng Từ Nhật... bà đưa điện thoại đây!!

Dương Khánh Nam nãy giờ ngồi một góc im lặng, giờ bỗng lên tiếng. Lăng Từ Nhật nghi ngờ, lấy điện thoại làm gì chứ?? Nhưng cũng quả thật lấy ra đưa cho anh...

Dưới ánh mắt tò mò của Lăng Từ Nhật, anh chỉ cười một cái... Khẽ lấy trong túi áo ra...

...Leeng keeng...

Nhìn thấy, đôi mắt Lăng Từ Nhật bỗng sáng lên, lấp lánh như đứa trẻ...

... Một cái móc khóa chuông gió...

... Oa ~!! Dễ thương chết mất!!...

Dương Khánh Nam nhếch môi cười...

- Thích không??!

... Và Lăng Từ Nhật gật đầu một cách ngoan ngoãn...

- Đây!! Cho bà!!

Và Dương Khánh Nam ném lại cho cô chiếc điện thoại, mặc cho cô hú hét vui sướng. Lăng Nhã Linh và Dương Duy nhìn anh với ánh mắt khâm phục. Làm cách nào mà anh có thể thuần hóa được con khỉ đó hay vậy??...

- Thôi nào!! - Dương Khánh Nam vỗ tay bôm bốp, thu hút sự chú ý - Thức ăn đã nhiều như vậy, chúng ta không thể lãng phí nhỉ?? Chỉ sợ... - Dương Khánh Nam nhìn Lăng Từ Nhật một cách đầy thách thức, nhếch môi... - Có người không thể chén hết thôi!!...

Bỏ mợ!! Hồi chiều ăn bánh ngọt nhiều quá!! Tâm tư Lăng Từ Nhật như gào thét, nhưng khi bắt gặp ánh mắt khinh khỉnh như muốn trả thù của Dương Khánh Nam, lòng cô lại sôi sục nhiệt huyết... =.=

- Chị ăn!!!!!!...

...

.

.

.

...

Ha ~!! Lăng Từ Nhật đi ra ngoài sân cho thoáng. Cô thề, lần sau cô sẽ không bao giờ đấu với Dương Khánh Nam nữa. Anh quả thật đúng là một cái bao tử khổng lồ...

Ợ...

... Cô bỗng dưng muốn ói...

Cạch...

- Chị!!

Lăng Từ Nhật xoay đầu, tươi cười nhìn Lăng Nhã Linh, nói như trêu...

- Hai tên ấy sao rồi??

- Đang đấu games trong đấy ạ!!

Lăng Nhã Linh cười buồn nhìn chị, chữ mất chữ còn lắp bắp, mãi không thể vuột ra khỏi khóe môi. Lăng Từ Nhật như biết cô em gái định nói gì, cố ý lên tiếng trước...

- Đến lúc rồi, phải không??!

-...

Lăng Từ Nhật ngước nhìn trời, rồi lại xoay sang nhìn Lăng Nhã Linh - người đang có gương mặt đẫm nước mắt, bờ vai run run cố kiềm chế...

- Em xin lỗi!!... Em xin lỗi vì không giúp được gì...

— Chị biết...— Lăng Từ Nhật cười nhạt, khẽ ít sâu... — Chị biết mà...!!