Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 27: Lời Xin Lỗi



Dương Khánh Nam lên từng bước nặng trịch trên chiếc xe đạp, thở dài đến trường. Thường ngày khi cô vẫn ngồi đây,anh vẫn luôn mồm nói móc cô béo này nặng nọ, nhưng giờ không có cô, mới cảm thấy thế nào là nặng thật sự...

- Anh làm em cũng cảm thấy già hơn mấy chục tuổi rồi đấy!!...

Dương Khánh Nam hờ hững không thèm đếm xỉa đến lời nói của thằng em trời đánh, dường như lúc này trong tâm trí chỉ lấp đầy hình bóng của một người... Lăng Từ Nhật!! Có phải anh đã làm cô tổn thương không??...

- Hey ~!!... - lại một lần thở dài, hơi khói tà tà bay ra khỏi miệng, âm ấm. Lăng Nhã Linh ngồi sau xe của Dương Duy, cũng bắt đầu xoa xoa cái mũi đỏ ửng. Hôm qua dường như biết là cuối thu, nhưng không ngờ là tuyết lại rơi sớm thế, phủ trắng đầy cả những mái ngói đỏ chót...

... Mùa đông... đã đến rồi...

Lăng Nhã Linh kín đáo nở nụ cười buồn thoáng chút chua chát...

... Chị à...

... Còn bao nhiêu ngày nữa mùa hè lại đến chị nhỉ??...

...

.

.

.

...

- Tới trường rồi!!...

Dương Duy bóp mạnh phanh, Lăng Nhã Linh mau chóng bước xuống xe, cùng Dương Khánh Nam cùng Dương Duy dẫn bộ, cô nàng khẽ liếc mắt sang Dương Khánh Nam một cái, thở dài, nói ão não...

- Em không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng nếu muốn làm hòa, chỉ cần xin lỗi là được, không phải sao??

- Xin lỗi?? - Dương Khánh Nam nhướn mày một cái. Ý nghe có vẻ ổn đấy, nhưng đó là chuyện hiển nhiên, thằng ngu người não bại thế nào cũng có thể nghĩ ra được. Nhưng vấn đề nó không nằm ở đây... - Nhưng nếu cô ấy không nghe??...

- Thì anh xin lỗi chân thành vào!! Xin lỗi bằng "cả con tim" anh ấy!!

Dương Khánh Nam nghe xong méo mặt, miệng xệ xuống. Bên cạnh, Dương Duy run run cố nén cười... Cả con tim?? Anh đâu thể móc tim anh ra cho cô xem được... Chẹp chẹp!! Anh nói anh ngu văn mà chả ai tin, giờ thì có hai cá thể nhận xét hẳn hoi đấy chứ!!...

...

.

.

.

.

...

- Hahahaha!!! Cả con tim?? Em gái của em gái Lăng hay thật!! - Gia Hoàng Đăng cười ngất lên ngất xuống, đưa ngón trỏ ra làm dấu... - Rất có tố chất!!...

- Mày im giùm tao!! Tao đang đau đầu đây!!...

Dương Khánh Nam lườm nguýt thằng bạn, sát khí hầm hầm. Chuyện nghiêm túc mà thằng khỉ này cứ như giỡn chơi ấy...

- Rồi rồi!! Không cười!! Không cười nữa!!

Gia Hoàng Đăng chỉnh chỉnh cái miệng. A ra~!! Đau quai hàm chết mất... Thoáng chốc, tiếng lạnh bạch của đế giày lại vang lên trên hành lang lớp học...

- Hahaha!!! Tao nói rồi mà mày không tin!!...

Tiếng nói chanh chua phát ra từ phòng WC nữ. Dương Khánh Nam nhận ra giọng nói này - Trương Đồng Thư... Anh liếc mắt với Gia Hoàng Đăng một cái, cả hai liền hiểu ý nhìn nhau, dừng lại đứng yên nghe ngóng...

- Mày thấy chưa?? Tao quá ư là thông minh...

Trương Đồng Thư vừa cười lớn, vừa tô lại son môi, ý cười tràn ngập ánh mắt. Hoãn Thu cũng dựa lưng vào bồn rửa mặt, nói cao cao...

- Lần này thì tao công nhận kế hoạch mày hay!! Ít ra là không đổ bể như hằng ngày...

- Này!!! - Trương Đồng Thư đỏ mặt đùng đùng, nguýt mặt nhìn cô bạn. Hoãn Thu chỉ dám cười nghễu ngão cho qua chuyện...

- Nhưng cũng may cho mày quá rồi còn gì??

Trương Đồng Thư đóng nắp son lại, sửa sửa mái tóc nâu dài. Hoãn Thu xoay sang nhướn mày nghi ngờ...

- Vụ gì??

- Chậc!! - Trương Đồng Thư chậc lưỡi một cái, vốn không bieestbeen ngoài có hai người đang nghe cuộc nói chuyện của họ... - Thì cái con Hạ Kim Vy ấy!! Mày cũng chả ưa nó còn gì!!...

Nghe tới đây, Gia Hoàng Đăng giật thót. Dương Khánh Nam thì lầm bầm nguyền rủa chiều hướng của cuộc nói chuyện này...

- Ừ thì mày đúng cái phần này!! Nó nhận cái bạt tao cũng đáng, mặt bím tầm đến đỏ choét, trông như con tắc kè mới buồn cười...

Hoãn Thu nhếch môi cười nhạo, hôm nay không thấy Hạ Kim Vy vác bộ mặt xấu xí đến trường, dường như đó là một cả ngày may mắn... Bên ngoài, Gia Hoàng Đăng mặt hầm hầm như muốn giết người, tay cuộn tròn thành cú đấm đến cả nỗi gân máu, hai hàm răng nghiến chặt lại, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ... Hạ Kim Vy không đến trường, nguyên do là hai con hồ ly chết tiệt này??...

- Nhưng tao thấy cũng hơi khó chịu... - Hoãn Thu xoa xoa cái cằm nhẵn bóng... Trương Đồng Thư tò mò xoay sang, hơi nhíu mày một cái... - Mày còn bất mãn cái gì??...

- Thì là về con bé lớp dưới ấy!!...

- Thì là về con bé lớp dưới ấy!!...

Lần này đến lượt Dương Khánh Nam giật nảy. Là cô?? Là về cô sao??... Nghĩ vậy, Dương Khánh Nam càng chăm chú lắng nghe hơn...

- ... Tao vốn không thù không oán với nó, nhưng vì con nhỏ khốn kia chả mà đã xô nó một cái, đầu đập cả vào cạnh bàn, dường như còn chảy máu cơ...!!

Hoãn Thu gật gù nhớ lại, bỗng không lạnh mà run lên một cái. Cứ như có cái gì đó sắt bén lắm vừa lướt qua thì phải. Hay là do tưởng tượng??...

- Ối giời!! Một hay hai vết thương nhỏ thì nó chẳng chết nỗi đâu!! - Trương Đồng Thư nhếch môi khinh bỉ, thoáng chốc, cả hai cô bạn đã cười làm rộ cả một dãy nhà vệ sinh...

...

- Thôi mày!! Vào học rồi đấy!!

Hoãn Thu xem lại đồng hồ đeo tay, xoay sang nhắc nhở Trương Đồng Thư. Cô nàng gật gật đầu, rồi cùng cô bạn khoác vai đi ra, nét mặt tràn ngập ý cười, thoáng chốc tắt ngúm, tái xanh, nhanh chóng liền cụp mắt xuống...

Gia Hoàng Đăng cùng Dương Khánh Nam người khoanh tay vừa tay đút túi đứng dựa vào tường, dáng vẻ trông thì phong lưu nhã nhặn lắm, nhưng trong ánh mắt thì tràn ngập tia máu đến đáng sợ...

- Bạn học Trương!! Bạn học Hoãn!! Hai bạn hãy kể lại "chi tiết" câu chuyện hai bạn vừa nói có được không??

Gia Hoàng Đăng cười đáng sợ, nhìn dọa người, nhìn đến Hoãn Thu thì trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh tởm và giận dữ, không hay biết điều đó làm cho tim của Hoãn Thu đau đớn như bị ngàn mũi kim đâm vào...

- Không nói?? - Dương Khánh Nam nhếch môi, nhìn như một con quỷ, gương mặt phủ đằng đặc sát khí... - Bạn học Trương!! Mình không ngờ rằng cậu bị "câm"...

..