Nhớ Mãi Không Quên

Chương 71: Đại kết cục



Đã vài ngày không có nghỉ ngơi, sắc mặt Tần Vũ Dương khôngtốt lắm, tiếp viên hàng không đã mấy lần tới đây hỏi thăm cô, cô chỉ là cườilắc đầu. Cô nhớ tới lần trước ở trên phi cơ từ Đức trở về, Cố Mặc Hàm an vị ởbên cạnh cô, bàn tay to ấm áp mà khô hanh nắm thật chặt tay cô, cô tựa vào ngựccủa anh ngủ đến yên tâm thoải mái. Cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, hai bàntay mười ngón đan vào nhau, cô từ từ nhắm mắt lại, tưởng tượng Cố Mặc Hàm đangở bên cạnh.

Hết lần này tới lần khác vẫn có người không để cho côtoại nguyện.

Hiện tại ngồi ở bên cạnh cô chính là một người đàn ôngtri thức đeo mắt kính nhã nhặn vô cùng, trông cũng không tệ. Sau khi Tần VũDương mở mang đủ kiểu đẹp trai khác nhau của sáu vị thiếu gia Phong Hoa, đốivới loại động vật dễ nhìn này thì không quan tâm lắm. Anh ta xoay nghiêng ngườiđối diện Tần Vũ Dương, bày ra nụ cười tự cho là rất đẹp đến bắt chuyện, "Vừarồi lúc lên máy bay đã nhìn thấy cô, cô đem theo rất ít hành lý, là đi công tácở Mỹ sao?"

Tần Vũ Dương quay đầu lại nhìn anh ta một cái, lễ phépmỉm cười, "Khôngphải.”

"Vậylà đi?"

"Tùytiện đi xem thôi."

"Ah,đi du lịch à, vậy cô có thể tìm tôi, tôi sẽ dẫn cô đi thăm những nơi nổi tiếngnhất ở Mỹ, chúng ta hãy trao đổi số di động đi."

Nếu như trước kia xuất hiện loại tình huống này, côchắc sẽ không bỏ qua cơ hội trêu đùa người ta, nhưng hiện tại, trong lòng côngoại trừ Cố Mặc Hàm ra rốt cuộc cũng không thể chứa thêm kẻ khác. Cô chỉ muốnđi thăm cái nơi mà Cố Mặc Hàm đã từng ở năm năm.

Cô thay đổi tay cầm cái ly, đưa lên miệng uống mộtngụm, chiếc nhẫn trên ngón áp út vừa vặn hiện ra trước mặt anh ta, phản chiếura tia sáng chói mắt.

Sau khi làm xong một loạt động tác, nụ cười của Tần VũDương càng sâu hơn, "Khôngcần, cám ơn."

Gã đàn ông tri thức kia trông thấy chiếc nhẫn thì hơisửng sốt, ngượng ngùng cười xoay người sang chỗ khác.

Tần Vũ Dương cúi đầu ngắm chiếc nhẫn kia, ngón taynhúc nhích liền bắn ra hào quang bốn phía, cô từ từ cong khóe miệng lên, trongmắt tràn đầy thâm tình.

Máy bay chuyển động theo quỹ đạo sau một lúc thì rốtcục dừng hẳn, Tần Vũ Dương theo đám người đi ra sân bay.

Mặc Hàm, em đã tới.

Đến khách sạn Tần Vũ Dương tắm rửa xong liền đánh mộtgiấc thật sâu, khi tỉnh lại liền nghe được tiếng gió vù vù. Cô đi đến trước cửasổ kéo màn cửa sổ ra, liền thấy gió lớn cuốn lấy bông tuyết đầy trời, rất làtráng lệ, trên phố căn bản không có người đi đường.

Mở ti vi thì rất nhiều kênh đều đưa tin về cơn bãotuyết lần này, đồng thời nhắc nhở người dân phải đóng cửa sổ thật kỹ và cố gắnggiảm thiểu đi ra ngoài. Tần Vũ Dương suy nghĩ một chút rồi mở cửa sổ ra, giómang theo bông tuyết liền lập tức tràn vào, lực đạo rất mạnh trực tiếp đem TầnVũ Dương thổi lui về phía sau, rét lạnh đến thấu xương. Cô cố hết sức mới đóngđược cửa sổ lại. Bông tuyết đi vào theo ấm áp trong phòng liền lập tức hóathành nước, Tần Vũ Dương vuốt một lớp nước hơi mỏng trên áo lông, từ bỏ ý địnhra cửa.

Cô gọi bữa tối ở khách sạn, sau khi ăn xong liền bắtđầu tra cứu bản đồ, xác định tuyến đường đi đến ngôi trường có uy tín trên thếgiới kia. Sau đó đứng ở trước cửa sổ ngắm tuyết.

Cố Mặc Hàm, những năm đó khi anh gặp bão tuyết thì sẽlàm gì? Ở trong nhà trọ chơi game với bạn cùng phòng? Nấu ăn? Hay làm thínghiệm trong phòng thực nghiệm? Hoặc là trốn ở trong chăn thoải mái ngủ?

Cô cảm thấy cái cuối cùng là ít có khả năng nhất. Ởtrong ấn tượng của cô, Cố Mặc Hàm cũng không nằm lỳ trên giường, nếu như khôngcó tình huống đặc biệt thì rất ít khi ngủ nướng, mỗi ngày đều là rời giường rấtđúng giờ, tuyệt đối không muộn lấy một giây.

Tần Vũ Dương từng ở trong ổ chăn ấm áp đôi mắt buồnngủ mông lung nhìn anh, vẻ mặt oán hận lẩm bẩm, "Cố Mặc Hàm, anh rốt cuộclà người của triều đại nào?"

Cố Mặc Hàm sẽ cúi người dịch lại một góc chăn cho cô,rồi hôn nhẹ cô, "Emngủ thêm đi, ngoan."

Sau này Cố Mặc Hàm nói cho cô biết, anh và anh trai từnhỏ đã lớn lên bên cạnh ông nội, cụ ông Cố cả đời đều duy trì truyền thống tốtđẹp của bộ đội, vẫn luôn yêu cầu như vậy với anh em Cố gia. Anh từ nhỏ ngủnướng chưa được vài lần, nên sớm đã thành thói quen.

Tần Vũ Dương lúc ấy còn rất sợ hãi, "Vậysau này khi em gả vào nhà anh chắc đến lúc đó sẽ không bị tước đoạt quyền ngủnướng chứ?"

Lúc ấy trên mặt Cố Mặc Hàm cười xấu xa, "Đãtính toán dài hạn đến thế rồi hả? Gấp gáp gả cho anh đến vậy? Xem ra anh phảisớm quyết định thôi."

Một câu nói lập tức nghênh đón tay đấm chân đá của TầnVũ Dương, Cố Mặc Hàm cười lớn ôm lấy cô...

Tần Vũ Dương không tự chủ được cũng bật cười, đồngthời nước mắt tràn mi.

Thì ra, cô đều nhớ, tất cả mọi thứ đều khắc sâu trongđầu đến vậy.

Sau một tuần lễ, bão tuyết rốt cục cũng ngừng, mặttrời tươi đẹp chiếu rọi khắp thế giới này.

Tần Vũ Dương buộc xéo mái tóc dài thành đuôi ngựa, áolen dài màu hồng phấn thêm cái áo chẽn màu trắng, quần jean màu lam, giày vảika-ki màu tuyết, cuối cùng là đội nón beret màu đỏ, phối với vòng tai thật to,Tần Vũ Dương nhìn mình trong gương, xem ra cũng giống một sinh viên đi?

Vừa đến trước cửa, cô dừng lại, trở về từ trong va lylấy ra cái khăn quàng cổ ca rô hồng phấn kia quấn lên.

Đi bên đường, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều làtuyết trắng xóa. Có lẽ đã lâu không ra ngoài, thời tiết vừa mới tạnh, thì rấtnhiều người đều đi ra ngoài.

Tần Vũ Dương thấy một đứa bé vừa mới học đi ở trongđống tuyết hưng phấn mà chạy, thì bất ngờ ngã xuống, bà mẹ trẻ ở đằng xa thầnsắc khẩn trương chạy tới. Tần Vũ Dương hai bước đi nhanh tới, đỡ đứa bé lên, vẻmặt đứa bé tinh khiết cười với Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương phủi tuyết trên ngườicậu, cũng cười nhìn cậu, sau đó dùng tiếng Anh hỏi cậu té có đau không.

Đứa bé giống như hiểu, lắc đầu.

Bà mẹ trẻ đi tới sau khi nói cảm ơn với Tần Vũ Dươngliền ôm lấy đứa bé, kiểm tra cậu té có bị thương hay không.

Tần Vũ Dương tiếp tục đi về phía trước, xa xa liềnthấy được ngôi trường kia. Cô đi vào sân trường, khắp nơi đều là sinh viên cùnggiảng viên đang ném tuyết, bất đồng màu da, bất đồng ngôn ngữ, nhưng đồng dạngđều mang theo nụ cười rực rỡ.

Cô đang đi, liền nghe phía sau có ai đó đang hô to. Côdừng lại một chút, tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, chủ nhân của giọng nói kia đã đuổi kịp,người đàn ông kia hưng phấn mà giữ chặt lấy cô, sau đó liền bô bô nói một tràngngoại ngữ. Tần Vũ Dương nghe nửa ngày cơ bản xác định anh ta nói chính là tiếngPháp, nhưng cụ thể nói gì đó, cô một chút cũng nghe không hiểu.

Có lẽ thấy được vẻ mặt nghi hoặc của Tần Vũ Dương,người đàn ông kia lập tức dừng lại, lại mở miệng chính là tiếng Hoa gượng gạo, "Xinlỗi, tôi quá kích động, tôi tên là Frank, tôi đã thấy cô."

Tần Vũ Dương đang suy nghĩ, chẳng lẽ phương thức bắtchuyện ở trường học vẫn cũ rích như vậy sao? Cô cười cười, định tiếp tục đi vềphía trước.

Frank lập tức bối rối, càng cuống cuồng càng nói khôngrõ ràng, một câu lại nói đến lộn xộn, Tần Vũ Dương cũng nghe không hiểu. Cô lêntiếng cắt đứt anh ta, "Anhcó thể nói tiếng Anh, tôi có thể hiểu được."

Frank mạnh mẽ lắc đầu, vẫn là dùng tiếng Trung trảlời, tốc độ nói rất chậm, vừa nghĩ vừa nói, "Không được, Hàm tử nói,càng nói không rõ càng phải luyện tập nhiều, không được sợ, không được từbỏ."

Ngữ điệu của anh ta rất kỳ quái, Tần Vũ Dương khôngnghe được tên người kia, chỉ cho đó chính là tên riêng mà thôi.

Anh nghĩ một lát còn nói, "Tôithật sự đã gặp qua cô."

"Xinlỗi, những năm gần đây tôi rất ít khi đến Mỹ, cho dù là đến, cũng không đếnthành phố này, chúng ta không thể nào gặp được nhau."

"Khôngphải, tôi đã thấy hình của cô. Ở chỗ Hàm tử đó."

Tần Vũ Dương đột ngột nhìn về phía anh, "Ai?"

"Hàmtử đó, tên tiếng Trung của cậu ta là Cố Mặc Hàm."

Hốc mắt Tần Vũ Dương lại bắt đầu nóng lên, "Cố MặcHàm..."

"Tôicùng cậu ấy là bạn cùng phòng, rất nhiều bạn bè của chúng tôi đều ở chỗ cậu ấythấy qua hình của cô, Hàm tử thường xuyên nhìn hình của cô đến xuất thần, chúngtôi đều nói cô không phải phụ nữ, mà là nữ thần, nữ thần có thể làm cho Hàm tửthất hồn lạc phách."

Tần Vũ Dương lau nước mắt, "Nữthần? Vì sao?"

"Côkhông biết, lúc đó Hàm tử được hoan nghênh biết bao nhiêu, cho dù là hiện tại,trong trường còn rất nhiều người nói về cậu ta, con gái theo đuổi cậu ta rấtnhiều, nhưng ai cậu ta cũng không nhìn, chỉ nhìn hình của cô. Cậu ta còn dạytôi một câu thơ, gọi tình là cái gì rất sâu ..."

Cái người đàn ông da trắng có chút trẻ con gãi đầudùng sức nghĩ.

Tần Vũ Dương chậm rãi mở miệng, "Tìnhkhông biết bắt tự lúc nào, chỉ biết hướng về một người mà yêu say đắm."

Anh ta lập tức hô to, "Đúng, chính là câunày."

Anh ta không có chú ý tới vẻ khác thường của Tần VũDương tiếp tục nói, "Côtới cùng Hàm tử à? Cậu ta ấy mà, thật lâu tôi đã không gặp cậu ta, rất nhớ cậuta."

Tần Vũ Dương cúi đầu xuống, nhìn nước mắt rơi thẳngxuống.

Bỗng nhiên Frank hưng phấn hô to, "Hàmtử!"

Tần Vũ Dương lẩm bẩm nói nhỏ, "Đừnggọi, anh ấy đã đi, đi mất..."

Bên cạnh nổi lên một trận gió, tiếp đó là tiếng bướcchân, sau đó ở sau lưng lại truyền tới tiếng quang quác như chim của Frank.

Trong nháy mắt, một đạo điện quang thạch hỏa nổ tungtrong đầu cô, cô lập tức xoay người quay đầu lại, sau đó nước mắt vừa mới ngừnglại chảy xuống.

Bạn có thể tưởng tượng được cái cảm giác này không? Đãtừng cho rằng sẽ không còn được gặp lại thì người đó cứ như vậy bất ngờ xuấthiện ở trước mặt bạn, mừng rỡ, kích động, thậm chí còn có một tia ủy khuất xônglên đầu.

Ai đó đang ôm chằm sau đó đấm lên bả vai cười nói cùngFrank không phải là Cố Mặc Hàm sao? Trên cổ của anh còn quấn quanh khăn quàngcổ ca rô để ở trong nhà anh.

Anh vẫn dáng điệu ưu nhã thong dong kia, chỉ là có hơigầy.

Điện thoại của Tần Vũ Dương vang lên, cô nhận điện.

"Alô."

"VũDương, là tôi Liễu Vận Ca, tôi muốn nói cho cô một sự kiện, Cố Mặc Hàm khôngchết!"

Tần Vũ Dương nhìn người phía xa kia, cúi đầu mở miệng,"Đúng vậy, anh ấykhông chết."

"Tôimới từ chỗ Loan Hạo biết được, là anh ta cứu Cố Mặc Hàm. Cố Mặc Hàm bị thươngrất nặng, mới vừa dưỡng tốt lên thì đã đi tìm cô ..."

Tần Vũ Dương cúp điện thoại, không biết khi nào thìFrank đã đi rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cố Mặc Hàm cười nhìn cô, ánh mặt trời không kiêng nể gìcả mà chiếu trên người anh, càng tôn lên nụ cười sáng ngời mà ấm áp của anh,đáy mắt giữa lông mày cũng ấm áp ôn nhu, anh đang từng bước từng bước đi vềphía cô, thong thả mà kiên định.

Nước mắt xuôi xuống gò má, Tần Vũ Dương khống chếkhông nổi bản thân, ngồi xổm người xuống khóc rống lên. Rất nhanh một đôi tayrộng lớn ôm lấy cô, cô ngẩng đầu lên liền thấy được Cố Mặc Hàm, thấy được đôimắt chứa đầy tự trách sâu sắc cùng tình yêu nồng đậm.

Tần Vũ Dương nhào vào trong lòng anh, khóc nói, "Anh đừngrời bỏ em nữa!"

Cố Mặc Hàm đỡ cô dậy, ôm thật chặt, vỗ nhè nhẹ saulưng cô, "Sẽkhông, sau này anh sẽ không bỏ lại em một mình nữa..."

Tần Vũ Dương khóc một hồi thì từ từ buông anh ra, CốMặc Hàm nắm tay cô bao bọc trong lòng bàn tay.

Cố Mặc Hàm chớp chớp đôi mắt hoa đào kia, vuốt vechiếc nhẫn trên ngón áp út của Tần Vũ Dương, sau đó sợ hãi hô lên,"Làm sao em lại đeochiếc nhẫn này ? Đây là anh mua cho người phụ nữ khác mà!"

Tần Vũ Dương nắm chặt tay đấm anh, "Anhnói bậy! Trên mặt nhẫn có khắc H&Y, thế nào lại là cho người phụ nữkhác!Anh cái tên xấu xa này! Đó là cho em!"

Cố Mặc Hàm cười to, "Sao một chút khiêm tốnmà em cũng không có vậy ! Anh vẫn chờ em trả lại cho anh, anh phải dùng nóhướng em cầu hôn chứ, em đã nguyện ý đeo như vậy, anh sẽ không xin lại đâu, emphải cầm nhẫn nam này đeo vào cho anh!"

Nói xong vươn tay cầm chiếc nhẫn đưa cho cô.

Tần Vũ Dương thẹn quá hoá giận, nắm lấy tay anh cắnmạnh xuống.

Cố Mặc Hàm vẫn cười, đường hoàng mà đắc ý.

Cuối cùng Tần Vũ Dương vẫn tháo chiếc nhẫn xuống để CốMặc Hàm đeo vào cho cô, cô cũng đeo vào cho Cố Mặc Hàm.

"Tốtrồi, hiện tại chú rể cô dâu đã trao đổi nhẫn xong rồi, chú rể có thể hôn môi côdâu."

Cố Mặc Hàm nói xong liền nâng lấy mặt Tần Vũ Dương, ấnlên môi cô, nhu nhu trằn trọc, tinh tế hôn lên.

Bên cạnh vang lên thiện ý tiếng huýt sáo, Tần Vũ Dươngcó chút xúc động đẩy anh ra, vùi mặt tiến trong ngực anh.

Cố Mặc Hàm hôn lên đỉnh đầu cô, "Đi,dẫn em đến nhìn nơi anh đã từng sống."

Tần Vũ Dương ôm chặt anh, "Không!Anh cõng em!"

"Được!" Cố Mặc Hàm buông cô ra, xoay ngườihơi ngồi xuống, "Lênđi."

Cố Mặc Hàm cõng cô đi về phía trước, Tần Vũ Dương ômchặt cổ anh, cười hì hì hỏi, "Em nặng không?"

Cố Mặc Hàm nhìn về phía trước, từ từ mở miệng, "Toànbộ thế giới đều ở trên lưng, em nói nặng hay không nặng?"

Nước mắt Tần Vũ Dương theo gương mặt lưu lại trên cổCố Mặc Hàm, hốc mắt anh cũng có chút đỏ lên.

Đi vài bước, trên bầu trời tuyết tung bay, thật đẹp.

"MặcHàm, khi tuyết rơi, chúng ta đừng che dù, cứ như vậy đi thẳng, có thể một đườngđi đến đầu bạc hay không?"

"Sẽ,chúng ta nhất định sẽ. Em dám thiên trường, anh liền dám địa cửu."

Em dám thiên trường, anh liền dám địa cửu.

Hai người quanh đi quẩn lại vài chục năm, rốt cục cũngở bên nhau. Bọn họ nhất định sẽ sống hạnh phúc mỹ mãn, nhất định sẽ thiêntrường địa cửu...