Nhớ Mãi Không Quên

Chương 60: Hạnh phúc không có dễ dàng như vậy



"HàmTử, không thấy Vũ Dương."

"Cáigì? Sao lại không thấy?"

"Buổitối lúc Thanh Thu đi gọi cô ấy dậy ăn cái gì thì phát hiện cô ấy không có trongphòng bệnh, phụ cận ở bệnh viện đã tìm rồi, cũng không tìm thấy."

Không biết vì sao Cố Mặc Hàm bỗng nhiên nhớ tới lầntrước phương án của Đằng Đạt bị tiết lộ tâm tình Tần Vũ Dương không tốt dườngnhư cũng đi H Đại.

"ĐiH Đại thử xem." Nói xong lao racửa đi.

Anh liên tục đạp lên chân ga, thậm chí là vượt qua vàicái đèn đỏ.

Tần Vũ Dương, em nhất định phải sống thật tốt cho anh,nếu em xảy ra chuyện gì bất trắc, anh làm như vậy còn có ý nghĩa gì nữa, nếu emcó chuyện bất trắc, anh nhất định sẽ không sống một mình.

Khi Cố Mặc Hàm đến bờ biển, bọn Lãnh Thanh Thu cũng đãđến rồi, xa xa liền chứng kiến trong nước biển có một người đang đứng. Một đámngười lập tức xông đến, sau bước đi đầu tiên Cố Mặc Hàm bỗng nhiên dừng lại.

Anh hiện tại đã không còn tư cách xuất hiện ở trướcmặt cô, hiện tại anh chỉ có thể xa xa nhìn, cái gì cũng không thể làm được.

Khi một đám người kéo Tần Vũ Dương trở lại bờ cát,toàn thân Tần Vũ Dương đã ướt đẫm, trên tóc kết thành băng, cả người run lên,chỉ là càng không ngừng rơi lệ. Lãnh Thanh Thu dùng áo khoác ngoài bọc thậtchặc Tần Vũ Dương, khóc không thành tiếng,"Vũ Dương, cậu đừng như vậy, đã khôngcòn Cố Mặc Hàm, cậu còn có chúng tớ mà, còn bố mẹ cậu nữa, các bác nhìn thấy bộdạng này của cậu thì sẽ đau lòng nhiều lắm đó!"

Tần Vũ Dương không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng rơilệ, một đôi mắt trống rỗng vô thần.

"ThanhThu, cậu nói, tớ sao lại ngu xuẩn như vậy, một lần lại một lần tin tưởng anhta, tớ sao lại không biết tự trọng như vậy. Tuy vậy, tớ vẫn không quên được anhta, vừa nghĩ tới, trái tim của tớ liền đau đến chia năm xẻ bảy..."

Tần Vũ Dương chậm rãi nói, ở một góc tối Cố Mặc Hàmnghe được, tay anh sít chặt nắm vạt dưới của áo khoác ngoài.

Bọn họ đi rồi, Cố Mặc Hàm mới từ trong bóng tối đi ra,đi về phía bờ biển.

Anh nhớ đến câu thơ của Hải Tử [1], mặthướng biển rộng, xuân về hoa nở [2]. Vì sao bây giờ anh đang đối diện về hướng biển rộnglại cảm thấy vô tận bi thương và tuyệt vọng chứ?

Thì ra, hạnh phúc không có dễ dàng như vậy.

"VũDương... Chúng mình nên làm gì bây giờ..."

Cảm giác dưới chân có vật cứng, anh nhấc chân lên,nhặt lên một chiếc bông tai hoa mai trạng kim cương.

Là của Tần Vũ Dương.

Anh biết rõ đây là của Tần Vũ Dương, đây là anh tìmngười đặc biệt khắc chữ ở phía sau rồi mới đưa cho cô, H&Y [3].

Anh nắm chặt trong tay, những hồi ức tốt đẹp đó, khiếnnước mắt nhuộm đến mơ hồ.

"VũDương, em nhất định phải chăm sóc cho mình thật tốt, với cuộc sống không cóanh, thì cũng phải giống như có anh ở bên vậy ..."

Sau ngày đó trở về, Tần Vũ Dương vẫn luôn nằm ở trêngiường không ăn không uống không nói lời nào, một đám người dùng hết mọi biệnpháp mà có thể nghĩ ra được, thế nhưng cô một chút biến hóa cũng không có.

Lãnh Thanh Thu khóc to, Thạch Lỗi ôm cô ấy không ngừngdỗ dành.

Lý Thanh Viễn túm lấy cổ áo Hà Văn Hiên, "Cậu làbác sĩ, cậu phải làm gì đi chứ?"

Hà Văn Hiên kéo tay cậu ta xuống, sửa sang lại cái cổáo đã nhăn nhíu, "Xinlỗi, tớ không phải là bác sĩ tâm lý."

Lý Thanh Viễn lại hỏi Doãn Đông Tuân, "ĐôngTử, cậu nói đi, làm sao bây giờ?"

Doãn Đông Tuân nhìn thoáng qua Tần Vũ Dương, không nóilời nào.

Sau đó Mạc Sính Dã gọi điện cho Cố Mặc Hàm, "Nếuđược, cậu thử đến thăm xem."

Giọng nói của Cố Mặc Hàm hư vô mờ mịt, "Cậucảm thấy cô ấy nguyện ý nhìn thấy tớ?"

"Vậycũng tốt hơn so với không chết không sống như bây giờ."

Cố Mặc Hàm lắc đầu, "Vô dụng thôi, tớ hiệntại cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể ở một chỗ tối bồi cô ấy, cô ấy khôngăn tớ cũng không ăn, cô ấy không uống tớ cũng không uống."

Mạc Sính Dã cau mày tắt điện thoại, Liễu Vận Ca cầmtay anh, nhìn Tần Vũ Dương.

Tần Vũ Dương, cô nhất định phải gắng gượng qua, cốgắng vượt qua rồi cô sẽ có cơ hội để hạnh phúc, nếu như cô tiếp tục đi xuốngnhư vậy thì cũng không còn cơ hội nữa đâu.

Cuối cùng đành phải báo cho ông Tần bà Tần.

Ông Tần bà Tần dẫn theo Lâm Duệ Trạch chạy tới nhà TầnVũ Dương, khi bọn họ chứng kiến thì không còn tức giận với con gái nữa, sợ đếntim ngừng đập.

Ông Tần nắm tay cô, "Đứa bé này, hai mươi mấynăm trước, lúc bố và mẹ con ôm con từ trong phòng sinh đi ra, con khóc đặc biệtlớn, lúc ấy con nhỏ như vậy, mà đã có sức sống như thế rồi, chúng ta nhìn con,cảm thấy cả đời này đó là một ngày hạnh phúc nhất, đời này tâm nguyện lớn nhấtcủa chúng ta chính là hi vọng con có thể vui vẻ, không vui thì về nhà, còn cảđời người mà, cũng đừng có hỏm sâu xuống vậy."

Bà Tần vừa lau nước mắt vừa nói, "Khôngphải chỉ là thằng đàn ông sao, về sau mẹ sẽ giới thiệu một thằng tốt cho con.Nếu con không muốn kết hôn, mẹ cũng không ép con, cùng lắm thì bố mẹ nuôi concả đời, dù sao cũng đã nuôi hơn hai mươi năm."

Bàn tay nhỏ bé của Lâm Duệ Trạch không ngừng lau nướcmắt cho Tần Vũ Dương, "Dìnhỏ, dì đừng khóc nữa, dì nhỏ, con thích dì mà, dì đừng khóc nữa."

Tần Vũ Dương quay đầu nhìn bố mẹ, bỗng nhiên phát hiệnlúc này dường như bố mẹ đã già thêm, tóc mai đã đầy một mảng màu trắng, thânthể cũng có chút còng xuống.

Cô còn nhớ rõ chuyện của bản thân khi còn bé, trongnháy mắt, cô đã lớn như vậy, còn bố mẹ đều đã già rồi.

Cô nghĩ đã nhiều năm như vậy mình cũng không chăm sóccho bố mẹ thật tốt, mà bây giờ lại còn chọc bố mẹ đau lòng, thật là một đứa congái bất hiếu.

Cô nắm lấy tay bố mẹ, từ từ mở miệng, giọng khàn khàn, "Bố,mẹ, con không sao đâu."

Ngoài mặt Tần Vũ Dương đã khôi phục lại bình thường,ngoại trừ không thích nói chuyện ra, những chuyện khác vẫn bình thường. Nhưngtrong lòng cô rốt cuộc nghĩ cái gì, Lãnh Thanh Thu cũng không biết, tất cả đềtài đều dè dặt tránh né Cố Mặc Hàm.

**

Trên buổi họp báo Phong Hoa tuyên bố ban lãnh đạo sẽdời đến Bắc Kinh, người phụ trách của thành phố C lại biến thành người đàn ôngtrung niên kia. Sáu vị thiếu gia Phong Hoa rời khỏi thành phố C, giống như lúcđầu bỗng nhiên đến thành phố C vậy, cùng đi còn có Lãnh Thanh Thu và Liễu VậnCa.

Lúc Lãnh Thanh Thu và Liễu Vận Ca nói với cô, sắc mặtTần Vũ Dương vẫn tái nhợt như trước, cái gì cũng không nói, chỉ là cười cười, "Lênđường bình an."

Lãnh Thanh Thu thoáng cái đã khóc to, ôm thật chặt TầnVũ Dương, chỉ ngắn ngủi vài ngày, Tần Vũ Dương gầy chỉ còn lại xương, khi ôm côLãnh Thanh Thu cảm thấy rất cứng, "Vũ Dương, tớ không đinữa, tớ ở lại cùng cậu có được không?"

Tần Vũ Dương thay cô ấy lau nước mắt, "Đừngngốc thế, cậu ở lại thì để Thạch Lỗi nhà cậu làm sao đây? Nơi này cách Bắc Kinhgần như vậy, cậu chừng nào nhớ tớ thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại."

Liễu Vận Ca nắm lấy tay Tần Vũ Dương, nói một câu ý tứhàm xúc, "VũDương, xin lỗi."

Tần Vũ Dương không hiểu, nhưng cũng không có hỏi.

"Đếnlúc đó tớ cũng không đi tiễn các cậu được, về sau thường xuyên liên lạc. Hivọng các cậu hạnh phúc."

Cuộc sống của Tần Vũ Dương rốt cục cũng khôi phục lạisự yên bình, giống như tất cả mọi người có quan hệ với Cố Mặc Hàm đều biến mất,giống như hết thảy tất cả đều là một giấc mộng của cô, bây giờ thì tỉnh mộng.

Mỗi ngày cô đều bình thường đi làm, khi không có bữatiệc, cô sẽ về nhà ăn cơm, ông Tần bà Tần cũng không nhắc lại Cố Mặc Hàm vàchuyện xem mắt.

Tần Vũ Dương nghĩ, như vậy là đủ rồi, cuộc sống nhưvậy, yên bình an nhàn, không có sự rối ren của tình yêu, dốc lòng vì công việcyêu thích, còn có tràn ngập sự ấm áp của tình thân.

Sau khi Cố Mặc Hàm trở lại Bắc Kinh, bắt đầu điêncuồng công tác, không hề nhắc đến Tần Vũ Dương, tất cả mọi người đều cho rằnganh đã quyết định quên cô.

Trong phòng họp, Mạc Sính Dã đem văn kiện trong tayném tới trước mặt anh, "Cậucó biết mình đang làm gì hay không?"

Cố Mặc Hàm ngẩng đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt bình tĩnh, "Biếtrõ."

Luôn luôn tỉnh táo Doãn Đông Tuân rốt cục cũng bùngnổ,"Biếtrõ con mẹ nó mà cậu còn làm như vậy! Cậu điên rồi sao!"

"Thếgiới này lừa gạt tớ, tớ phải đánh trả lại, tớ Cố Mặc Hàm sẽ không từ bỏ bất kỳhạnh phúc nhỏ nhoi nào thuộc về tớ, dù có trả giá bằng Đại giới từ nay về saurơi xuống địa ngục, tớ cũng sẽ không nuối tiếc." Trong giọng nói của Cố Mặc Hàm mang theo vẻ quyếttuyệt.

Doãn Đông Tuân khó hiểu, "Tớ cứ nghĩ cậu đã từ bỏrồi, nếu đã như vậy, vì sao cậu không nói cho Tần Vũ Dương?"

"Bởivì tớ không biết cuối con đường này có cái gì, tôi có thể rơi xuống địa ngục,nhưng tớ hi vọng cô ấy có thể đến Thiên đường, tớ tình nguyện cô ấy hận tớ, còntốt hơn so với hai người đều thống khổ."

Năm tiếng thở dài trật tự vang lên, năm người cậu nhìntôi, tôi nhìn cậu, tất cả đồng thanh chỉ vào Cố Mặc Hàm nói: "Cố MặcHàm cậu cái thằng điên này!"

Cố Mặc Hàm nhìn bọn họ nghiêm túc nói, "Cáccậu có thể lựa chọn không tham gia."

Tiếng giễu cợt cả phòng, Thạch Lỗi quay cái bút kimtrong tay, "Chúngtớ không có tình nghĩa như vậy sao?"

Lý Thanh Viễn đoạt lấy đến lượt tự tay quay cái bútkia, "Cósao có sao.”

Cố Mặc Hàm cười cười, "Vì thế ?"

Hà Văn Hiên tủm tỉm cười trả lời, "Chỉ cóthể điên cùng cậu thôi!"

Tiếng cười sang sảng lấp đầy cả căn phòng.

Cố Mặc Hàm kéo cơ thể mệt mỏi về đến nhà, mở cửa liềnthấy Triệu Tịch Vũ mặc một bộ đồ ngủ khá trong suốt màu đen đang đợi anh, anhnhíu nhíu mày, "Saocô lại ở chỗ này?"

Cô ta đưa qua một cốc nước, "MặcHàm, em muốn cùng anh nói chuyện một chút."

Cố Mặc Hàm nhận lấy nước ngồi lên ghế sofa nhấp mộtngụm, nới lỏng cái nút áo sơ mi ra, "Nói chuyện gì."

Không có được cậu trả lời của Triệu Tịch Vũ, anh quayđầu nhìn cô ta, chỉ thấy cô ta nhìn anh không nói lời nào.

"MặcHàm, em muốn đến sống cùng anh."

Cố Mặc Hàm một lần nữa dựa vào ghế sofa, giọng nóilạnh như băng, "Muốncũng đừng muốn được."

Triệu Tịch Vũ đi đến ngồi xuống, "Vìsao?"

"TriệuTịch Vũ, là người cũng đừng nên đòi hỏi quá nhiều, nếu không thì sẽ quá phậnđấy."

Nói xong, Cố Mặc Hàm mới vừa đứng lên muốn rời đi, lạicảm thấy đầu váng mắt hoa toàn thân vô lực, nhiệt độ cơ thể liên tục tăng cao,anh hít sâu vài cái, nhìn Triệu Tịch Vũ, "Cô cho tôi uống cáigì?"

Triệu Tịch Vũ đứng lên ôm lấy Cố Mặc Hàm, "Khôngcó gì, chỉ là thứ có thể làm anh hưng phấn mà thôi."

Cố Mặc Hàm đem hết toàn lực đẩy cô ta ra, anh cảm giácmình dường như xuất hiện ảo giác, người trước mắt một chốc là Triệu Tịch Vũ,một chốc là Tần Vũ Dương, anh càng ngày càng nóng, có một luồng kích thích.

Anh giống như thấy Tần Vũ Dương đến đây đỡ lấy anh, "MặcHàm, anh không sao chứ?"

Anh đưa tay vỗ cái trán của mình, "VũDương..."

"Emđỡ anh lên giường nằm nghỉ một chút nhé."

Anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, người trước mắt lạitrở thành Triệu Tịch Vũ, nhắm lại lần nữa rồi lại mở ra, lại biến thành Tần VũDương.

"Côrốt cuộc là ai?"

"Emlà Tần Vũ Dương đây, Mặc Hàm, anh không nhận ra em sao?"

Cố Mặc Hàm híp mắt nhìn cô, "A, làem, Vũ Dương."

Tần Vũ Dương đỡ anh đi về hướng phòng ngủ, Cố Mặc Hàmnghiêng đầu, Tần Vũ Dương khẽ cười với anh, anh từ từ vươn tay xoa lên mặt củacô, trong miệng nỉ non , "VũDương..."

Mặt Tần Vũ Dương lành lạnh, bàn tay nóng hổi sờ lênrất thoải mái, anh nhịn không được càng muốn nhiều hơn.

_____________

[1] HảiTử: là một nhà thơ của Trung Quốc.

[2] Nguyênvăn Diện triêu đại hải, xuân noãn hoa khai trong bài thơ cùng tên của nhà thơHải Tử.

[3] H&Y: viết tắt của chữ Hàm (Hán) và Dương (Yáng)