Nhớ Mãi Không Quên

Chương 54: Thái hậu và Tiểu Cố Tử



Mới vừa mở cửa phòng Cố Mặc Hàm liền không thể chờ đợiđược lấn người lên trước, đem Tần Vũ Dương đặt ở trên ván cửa hôn mãnh liệt,cầm lấy tay của cô đặt lên trên nơi nóng rực của mình, nhẹ nhàng chà xát, taykia từ vạt dưới áo lông luồn vào, tiến đến trước ngực vuốt ve.

"Cưngà, nắm anh..."

Tần Vũ Dương nghe lời kéo dây khóa quần anh ra, bàntay nhỏ ấm áp mềm mại cầm thật chặt, di chuyển lên xuống, bàn tay nhỏ trắng nõnmảnh khảnh khiến cho Cố Mặc Hàm điên cuồng, quả thực như sắp phải nổ tung. TầnVũ Dương vuốt cái phần nóng rực đang nhảy dựng lên, cô đầy khẩn trương, bỗng nhiênhơi dùng sức, thì nghe được tiếng hít lấy hơi cùng nghiến răng nghiến lợi củaCố Mặc Hàm, âm thanh thô ráp: "Em tiểu yêu tinh này!"

Tay của anh theo đường cong lả lướt không ngừng đixuống, sau khi cảm giác được sự ướt át của cô thì từ từ đem ngón giữa đút vào,cảm giác bên trong ấm áp làm cho anh mất hồn, ở trong một vùng lầy lội dichuyển qua lại. Tần Vũ Dương dần dần thích ứng, nhỏ giọng rên rỉ.

Cố Mặc Hàm trực tiếp rút ngón tay ra, Tần Vũ Dươngdường như đối với sự đình chỉ bất thình lình của anh rất bất mãn, mặt nhăn lạimở mắt ra, Cố Mặc Hàm cười một cách tà mị, hai đầu lông mày yêu khí xoaychuyển, anh lấy ngón tay duỗi đến trước mặt Tần Vũ Dương, một dòng chỉ bạc đangtừ trên ngón tay của anh rơi xuống, kéo dài vô tận.

"Cưngơi, em có muốn hay không?" Nóixong rất hài lòng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Vũ Dương hồng đến có thểnhỏ ra máu, dưới cái nhìn chăm chú của Tần Vũ Dương, thì đã đem ngón tay kia bỏvào trong miệng, giống như là đang thưởng thức quỳnh tương ngọc lộ, sau đó lạicúi người ngậm lấy môi Tần Vũ Dương, đem rượu ngon vừa rồi cùng Tần Vũ Dươnghưởng thụ.

Tần Vũ Dương cảm thấy hành vi bây giờ của Cố Mặc Hàmkhông thể dùng phóng đãng để có thể hình dung được, anh tại sao có thể...

Cố Mặc Hàm cạy mở môi của Tần Vũ Dương ra, để cho chấtlỏng trắng mịn trong miệng từ từ chảy vào trong miệng cô, sau đó lại dây dưakhông tha đầu lưỡi của cô.

Về sau anh đem Tần Vũ Dương trở mình lại đè lên trêncánh cửa, khiến thắt lưng của cô cong lên đôi mông trắng vểnh lên, sau khi thửdò xét vài lần tìm được cửa vào, thì động thân đi vào, lại từ từ lui ra, sau đólại một lần nữa đi vào triệt để, Tần Vũ Dương bởi sự chuyển động ở mức độ lớncủa anh liền sau vài cái đã tiết ra, thanh âm kiều mỵ không dứt bên tai. Côkhông tự chủ được mà co rút bụng dưới, sít chặt đến mức làm cho Cố Mặc Hàm phảithở hỗn hển: "Cưngà, đừng kẹp anh, thả lỏng một chút nào, ah..."

Tần Vũ Dương không chịu nổi vật nóng rực thô to củaanh, cảm giác to ra thúc giục cô không ngừng vặn vẹo thắt lưng ma sát anh. , CốMặc Hàm gia tăng tốc độ liên tục...

Cuối cùng Cố Mặc Hàm ôm lấy cô, đi về phía chiếcgiường, đi chưa được mấy bước liền mạnh mẽ đẩy một cái, đôi chân trắng nõn mềmmượt của Tần Vũ Dương vòng lại ở bên hông anh, không ngừng thở gấp rên rỉ, khiđi đến giữa phòng, rốt cục cũng phun ra.

Cố Mặc Hàm ôm cô nghiêng người nằm ở trên giường, vậtchôn ở trong cơ thể Tần Vũ Dương lại bắt đầu trướng to lên, dịch thể mớivừa bắn ra lại cực kỳ chặt chẽ được lấp kín ở trong cơ thể cô, cô cảm giác bụngdưới của mình căng đến sắp nứt ra, kêu rên một tiếng, "Anhmau đi ra!"

Anh cười xấu xa một tay phủ ở trước ngực, tay kia ấnlên trên bụng dưới bằng phẳng của cô, thậm chí có thể sờ được vật của mình ởbên trong bụng dưới của cô, Cố Mặc Hàm càng thêm hưng phấn, kéo bắp đùi của côra, nghiêng cơ thể ở giữa hai chân cô chuyển động.

Đêm hôm đó, Tần Vũ Dương bị anh hành hạ đến rấtkhuya...

Ngày hôm sau Tần Vũ Dương dựa ở trên giường không đứngdậy nổi, Cố Mặc Hàm thức dậy rửa mặt xong, thu dọn xong đồ đạc, mà Tần Vũ Dươngcòn ôm lấy chăn mền ngủ đến không biết trời đất. Cố Mặc Hàm nhẹ nhàng lay cô: "VũDương, mau rời giường, máy bay cũng không chờ em đâu!"

Tần Vũ Dương vùi đầu vào trong chăn, mơ mơ màng màngtrả lời: "Khôngđợi em được thì thôi, anh không phải có chiếc máy bay tư nhân sao, chúng tangồi cái đó trở về."

Cố Mặc Hàm dở khóc dở cười: "Emkhông phải là rất ghét sự xa hoa sao, bây giờ sao lại thỏa hiệp rồi, em chorằng máy bay muốn bay là có thể bay được hả, cần phải xin trước đường hàngkhông."

"Ôi,phức tạp như vậy sao?"

"Emnghĩ cái gì thế, hơn nữa, lúc mua chiếc máy bay kia đã không ít lần bị cụ ônggiáo huấn rồi, sau đó dứt khoát tịch thu, em đừng nói với anh là đã quên hếtđi."

Tần Vũ Dương giống như lại ngủ thiếp đi, Cố Mặc Hàmmột tay vén chăn mền lên, "Conheo lười, mau rời giường!"

Tần Vũ Dương nổi giận: "Anh còn nói, nếu khôngphải là anh tối hôm qua... em còn có thể mệt mỏi như vậy sao?"

"Tráchanh? Vậy là ai còn xin anh đừng có ngừng?" Cố Mặc Hàm cười xấu xa phản kích lại.

"Anh!" Đều đến cái bước đó rồi cho dù người nào cũng khôngdừng lại được mà. Tần Vũ Dương ở trong lòng nói.

"Rồirồi rồi, đều là lỗi của anh, mau rời giường nào, nếu không sẽ không kịpmất." Cố Mặc Hàm nhìn điệu bộ thở hồng hộc của cô lập tứcnhận sai.

Tần Vũ Dương nhắm mắt lại ngồi dậy đi rửa mặt, Cố MặcHàm toàn bộ hành trình đều đi theo, sợ cô ở nơi nào đập vào đụng phải, về sauCố Mặc Hàm dứt khoát giúp cô thay quần áo.

Tay của anh luôn ở nơi nào đấy một chút sờ sờ, lại cọcọ, con mắt Tần Vũ Dương mở ra một đường nhỏ, vênh mặt hất hàm mở miệng: "TiểuCố tử, ngươi không phải nói sẽ không kịp mất sao? Xin hỏi ngươi đang làm gìthế?"

"Dạ,Thái hậu, xong ngay đây."

Khóe miệng Tần Vũ Dương cong lên, sau đó mở mắt ra,nhìn Cố Mặc Hàm ngồi xổm trên mặt đất mang giày cho cô, cô ngồi ở trên giườngnhìn không thấy nét mặt của anh, chỉ có thể nhìn được đến đầu tóc đen nhánh dàyvà ngón tay thon dài, cô nghiêng đầu cúi người xuống nhìn sang, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Mặc Hàm, khoảnh khắc kia côcảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, cảm giác được ngườiấy nâng niu trong lòng bàn tay thật là tốt.

Từ buồng đi ra, Tần Vũ Dương lại bắt đầu cuộc sốngkhông xương sống của cô, hai tay ôm lấy thắt lưng của Cố Mặc Hàm, nhắm mắt lạichôn ở trong ngực anh, sức nặng của cơ thể đều giao cho anh. Cố Mặc Hàm một tayôm lấy cô, tay kia lôi kéo va ly hành lý, đi ra khỏi phòng.

Vào thang máy, thỉnh thoảng có người nhìn sang, Cố MặcHàm cố tình trêu chọc cô, "Này,người khác đều đang nhìn em kìa, không sợ bị người ta chê cười à?"

Tần Vũ Dương con mắt đều lười mở lên: "Em ômngười đàn ông của em, em sợ cái gì chứ!"

Cố Mặc Hàm cười ngầm, anh không phải là không thừanhận, cái câu "Người đàn ông của em" đó của Tần Vũ Dương thật sự làlấy lòng anh.

Lên xe taxi không bao lâu, Tần Vũ Dương liền ngủ mất.Cố Mặc Hàm đem khăn quàng cổ của cô vòng lại thật kỹ, mỉm cười nhìn ngoài cửasổ.

Tài xế thả chậm tốc độ xe nói với Cố Mặc Hàm, "Tiênsinh, anh đối với bà nhà anh thật tốt."

Cố Mặc Hàm nhẹ giọng nói cám ơn, ngắm cô gái nhỏ trongngực đang ngủ say sưa, trong lòng ấm áp.

Từ sắp xếp kiểm tra đến lên máy bay, Tần Vũ Dương vẫnluôn là nửa tỉnh nửa mê, lên máy bay, cô lập tức ngả lên trên bờ vai Cố Mặc Hàmngủ tiếp. Cố Mặc Hàm khẽ thả lỏng cơ thể để cho Tần Vũ Dương ngủ được thoải máimột chút.

Trên đường bay gặp phải khí lưu, xóc nảy lên xuống,Tần Vũ Dương bị kinh hãi mạnh mẽ khẽ động, mày cau lại mở mắt ra, theo bản nănggọi lên tiếng: "MặcHàm..."

Cố Mặc Hàm khẽ vỗ nhẹ cô, thấp giọng dụ dỗ: "Khôngcó chuyện gì không có chuyện gì, đừng sợ, anh ở đây. Ngoan ngủ một lát nữa nào,anh ở ngay bên cạnh em mà."

Tần Vũ Dương thấy anh, lông mày nhíu chặt cũng dần dầngiãn ra, từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Lúc Tần Vũ Dương ngủ đủ khoan thai tỉnh lại, thấy CốMặc Hàm đang tập trung tinh thần xem văn kiện, ngẫu nhiên dùng tay trái cầm bútgạch bỏ chú giải.

Tần Vũ Dương bỗng nhiên giống như phát hiện một đạilục mới, "Anhbiết dùng tay trái viết chữ?"

Cố Mặc Hàm thấy cô tỉnh mới thay đổi tư thế, giật giậtnửa người bên phải đã tê tê, thành thật trả lời: "Không biết."

Tần Vũ Dương thò đầu qua vừa nhìn về phía văn kiện,quả nhiên nguyên một dòng chữ xiêu vẹo bảy tám, cười rộ lên ha hả. Sau đó ngồithẳng dậy môi nhẹ nhàng phủ lên trên môi anh, sau lúc ngắn ngủi dừng lại, liềnrời đi, Cố Mặc Hàm nhìn khuôn mặt đầy ý cười của cô, dần dần khẽ nhếch đôi môi.

Tần Vũ Dương biết Cố Mặc Hàm là sợ dùng sức ở tay phảicô sẽ ngủ không được thoải mái nên mới dùng tay trái, cô nghiêng người qua, xoanắn lấy nửa bên phải của anh.

Cố Mặc Hàm dáng vẻ đại gia hưởng thụ mát xa, vui vẻxem văn kiện.

Tần Vũ Dương xoa nắn mới được hai cái đã bị Cố Mặc Hàmkéo qua, cằm cô đặt ở trên bờ vai anh, cùng anh yên lặng.

Hai người yêu nhau ở bên nhau, cho dù chỉ là lẳng lặngở đó, cái gì cũng không làm, cũng là một loại hạnh phúc.

Khi tiếp viên hàng không ôn nhu thông báo cho mọingười máy bay lập tức sẽ hạ xuống sân bay ở thủ đô, thì Tần Vũ Dương kinh ngạc, "Chúngta không phải trở về thành phố C sao? Sao lại đi Bắc Kinh?"

Cố Mặc Hàm cũng giả vờ làm ra điệu bộ giật mình kinhngạc,"Đúngvậy, có lẽ là mua sai vé máy bay chứ?"

"Phảikhông đó?" Cằm nhọn của Tần Vũ Dương dùng sứcchọi ở trên vai Cố Mặc Hàm, cảm giác mỏi nhừ đau nhức tê dạị làm cho Cố Mặc Hàmthiếu chút nữa bật ra tiếng. "Được rồi được rồi, anh nói cho em,mẹ anh nói, để anh dẫn em về thăm nhà."

Tần Vũ Dương không kịp phản ứng lại, "Anhnói cái gì?"

Cố Mặc Hàm xoa bóp mặt của cô, "Cưngơi, cái đó em đã nghe rõ rồi mà."

Mặt Tần Vũ Dương trong nháy mắt trắng bệch, ngón taylạnh buốt, trong đầu trống rỗng.

Cô cũng không phải là chưa từng nghĩ tới gặp người nhàcủa Cố Mặc Hàm, nhưng mà chưa từng nghĩ đến lại gặp dưới tình huống bất ngờ nhưvậy, ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, cô không biết mình hiện tại bộ dạng rốibù có thể hù dọa người nhà của Cố Mặc Hàm hay không.

Tiếp viên hàng không đại khái là thấy sắc mặt Tần VũDương không tốt, đi đến hỏi thăm, Cố Mặc Hàm cười nói: "Cô ấyphải gặp mẹ chồng tương lai, có chút khẩn trương."

Cô gái Châu Âu xinh đẹp nghe xong nhìn Tần Vũ Dươngrồi cười rất vui vẻ, "Cốgắng lên!" Nói xong còn làmđộng tác tay.

Ra khỏi sân bay thì trời đã tối đen, gió lạnh buốtkhông ngừng thổi vào trong cổ, Tần Vũ Dương không biết bởi vì lý do thời tiếthay là lý do khẩn trương, cô không khống chế được mà run rẩy.

Sau đó cầm lấy túi xách vọt tới toilet, rửa mặt, đánhphấn nền, bức tranh đẹp mắt, đánh má hồng, cuối cùng dùng lược chải lại đầutóc, Tần Vũ Dương nhìn mình trong gương, cuối cùng tìm lại một chút tự tin.

Cố Mặc Hàm kéo va ly hành lý ngọc thụ lâm phong đứng ởtrong đại sảnh của sân bay chờ Tần Vũ Dương, thấy cô đi ra, hướng cô đi tới,cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé lạnh buốt kia.

"Emkhông cần khẩn trương, không cần sợ hãi, bố mẹ anh đều là người rất dễ thâncận, ông nội anh cũng rất thích con gái."

Tần Vũ Dương nhếch cằm lên, khí thế như cầu vồng, "Ai sợchứ? Đi thôi, Tiểu Cố tử, đi phía trước dẫn đường."

Cố Mặc Hàm bất đắc dĩ lắc đầu.

Lái xe sớm đã chờ ở bên ngoài, đi lên xe, Tần Vũ Dươngliền không ngừng mà sửa sang lại quần áo, kiểm tra trang điểm, không ngừng màhỏi Cố Mặc Hàm cô có chỗ nào coi không được hay không thể, thấy vậy Cố Mặc Hàmchỉ muốn cười.

Trước khi xuống xe, Tần Vũ Dương giữ chặt Cố Mặc Hàm,Cố Mặc Hàm lập tức mở miệng: "Vũ Dương, em rất đẹp, không có chỗnào là thích hợp hết."

Tần Vũ Dương gật gật đầu, hít sâu một hơi, đi theo anhxuống xe.

Diệp Thấm Đình đang ở trong phòng bếp cùng bà vú nấucơm, bỗng nhiên nghe được thanh âm Cố Mặc Hàm, đi ra, liền thấy Cố Mặc Hàm dắtmột cô bé đứng ở cửa đang nói chuyện với Lương Cảnh Thiên.

"HàmTử?"

Cố Mặc Hàm quay đầu, "Mẹ." Sau đó lôi kéo Tần Vũ Dương đi tới, "Mẹ,đây là Tần Vũ Dương con dâu mẹ."

Tần Vũ Dương cười vấn an, "Bácgái, chào bác!"

Bây giờ Diệp Thấm Đình mới nhìn rõ Tần Vũ Dương, mặtmày thanh tú, ánh mắt linh động, mơ hồ lộ ra sự dịu dàng, bà cười giữ chặt lấytay Tần Vũ Dương, "Tốtlắm, mau vào."

"Hàmtử, sao trở về cũng không nói trước một tiếng vậy?"

Cố Mặc Hàm ôm bả vai của mẹ: "Mẹkhông phải vẫn liên tục nói muốn gặp con dâu sao, đây không phải là được dịpcho mẹ một kinh hỉ sao? Ông nội mọi người có ở nhà không?"

"Có,mau vào đi thôi."

Vào phòng khách, liền thấy cụ ông Cố, Cố Dật Phongđang xem tin tức, Cố Mặc Thần nói chuyện với cô vợ bụng bầu.

Thấy bọn họ đi vào, đều dừng lại nhìn Tần Vũ Dương,Tần Vũ Dương bỗng nhiên có chút sợ hãi. Cố Mặc Hàm nắm thật chặt tay của cô,không ngừng cọ sát bàn tay cô an ủi.

"Ôngnội, bố, anh, chị dâu, đây là bạn gái của em, Tần Vũ Dương."