Nhiễm Nhiễm

Chương 42



Sinh nhật của Cao Quý Đồng, một vài người bạn chơi khá thân từ các gia tộc, từng nhiều lần qua lại của Cao Lãng mỗi năm đều sẽ đúng hẹn mà đến.

Lý Nhiễm trước kia đi cùng Lý Minh Châu nên quen biết một vài người, chưa đến nỗi không thể gọi tên, nhưng cũng không quen lắm. Trước kia kết hôn với Cao Lãng, chỉ có mấy người trí nhớ tốt, nhớ cô là họ hàng gì đó của nhà Lý Minh Châu.

Sau khi kết hôn với Cao Lãng, mọi người đều nhớ cô là mẹ của con trai của Cao Lãng.

Cao Lãng không về thường xuyên, mỗi năm bọn họ đều đến cho có lệ, pha trò với Cao Quý Đồng xong liền đi, thỉnh thoảng có người bạn tốt của Ứng Thanh Hề sẽ kiếm chuyện với cô, cô nhịn một chút là qua, với lại có khi Thẩm Trị ở đấy, sẽ giúp đỡ cô.

Năm nay Thẩm Trị không đến, anh ta nhờ người tặng quà cho Cao Quý Đồng, quà của Lý Minh Châu cũng nằm trong đó.

Hai năm nay Cao Quý Đồng đã lớn rồi, không dễ trêu đùa giống như lúc nhỏ, bạn của Cao Lãng cùng lắm chỉ chạm vào cậu, muốn thơm má cậu thì không thể được, tuy nhiên vẫn có rất nhiều người muốn chụp ảnh cùng cậu, đặc biệt là những cô gái trẻ, tụm năm tụm ba vây quanh cậu, dù cậu không cười bọn họ cũng chụp rất hăng say.

Trình Tễ Minh thì ít phiền phức như thế này hơn.

Cao Quý Đồng xụ mặt, không có gì thú vị mà ngồi trong đám người, nhưng Lý Nhiễm thông thường muốn giúp mà chẳng giúp được, bởi vì nếu cô qua đó, cảnh tượng sẽ trở nên lúng túng, bọn họ không thân với cô, cũng không thích cô, đối với cái giới này của bọn họ mà nói, cô luôn là kẻ ngoại lai, cách mà mọi người chân chính quen biết cô cũng không vẻ vang lắm.

Chỉ có điều, đây có lẽ là lần cuối cùng cô xuất hiện ở nơi này.

Lý Nhiễm và Cao Lãng cùng nhau xuất hiện, mọi người lần lượt nhìn sang, Cao Lãng nhìn thấy bọn họ vây quanh Cao Quý Đồng, bước lên trước đuổi bọn họ ra, “Đi đi đi, tự chụp con của mình đi.”

“Cao Lãng, cậu có cần phải vậy không, nhỏ mọn thế.” Mọi người cầm điện thoại tức giận bất bình.

Cao Lãng không chịu thua trò này chút nào, “Có khả năng thì tự mình sinh một đứa, đừng cứ bắt con nhà chúng tôi chụp ảnh.”

Lúc này Cao Quý Đồng không ghét bỏ Cao Lãng lắm, chui ra sau lưng anh, chạy về phía Lý Nhiễm. Lý Nhiễm dắt cậu đến nơi ít người, Cao Lãng thì không dễ dàng như thế, vẫn phải ở lại đối phó với những tên khó chơi này.

Giữa bọn họ sớm đã truyền ra chuyện Cao Lãng sắp ly hôn với Lý Nhiễm, trong đó không ít công lao của cái đồ nhiều chuyện Tạ Tư Niên. Nhưng đồ nhiều chuyện Tạ Tư Niên chỉ nói bọn họ sắp ly hôn, chưa nói Cao Lãng không đồng ý, có người quên mất trước kia Cao Lãng nghiêm cấm bọn họ bàn tán về Lý Nhiễm.

Đều là gia đình có quyền có thế, nhà ai cũng có chuyện bẩn thỉu, đặc biệt là ở tuổi này của bọn họ, vô số người bên cạnh đeo bám vào quyền lực và sự giàu có.

“Lý Khoát, dạo này trên wb* nổ ra tin ngôi sao nhỏ kia mang thai, một thời gian trước không phải rất thân với cậu sao, đứa trẻ đó có phải con của cậu không?”

*wb: Weibo

Người tên Lý Khoát không thèm để ý cười, “Có phải hay không tôi cũng không thể cưới cô ta, chỉ có điều cô ta rất nghe lời, tôi cứ cho là vậy thôi.”

Có người cười.

Nói đến đây, Cao Lãng chỉ coi như không nghe thấy gì, những người như bọn họ đều như vậy. Ai biết có người miệng bẩn, nói một câu, “Vẫn là cái người họ Lý kia thông minh.”

Mặt Cao Lãng lập tức trầm xuống.

Tạ Tư Niên nhạy bén, lập tức kéo người đó.

Người đó cũng không thèm để ý, cô ta là bạn của Ứng Thanh Hề, khi Cao Lãng theo đuổi Ứng Thanh Hề, cô ta đã làm rất nhiều chuyện cho anh, con người của Cao Lãng cực kỳ coi trọng nghĩa khí với bạn bè, sẽ không dễ dàng lạnh mặt.

Huống hồ cô ta là bạn của Ứng Thanh Hề.

Khuôn mặt Cao Lãng lạnh lùng, “Bây giờ cô ra ngoài, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô.”

Mọi người nín thở, không dám lên tiếng.

Ai có mặt mà chẳng được nuông chiều lớn lên trong nhà, cô gái nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, không ngờ Cao Lãng vậy mà lại đuổi cô ta trước mặt nhiều người như vậy, tức giận nói: “Cao Lãng, ý anh là gì?”

Hiện giờ Ứng Thanh Hề độc thân, uổng công cô ta còn nói tốt về anh ở trước mặt Ứng Thanh Hề.

Tạ Tư Niên thấy tình hình không ổn, vội chuồn đi.

Sắc mặt của Cao Lãng đã rất khó coi, nói: “Tôi bảo cô cút.”

Cô gái chế nhạo: “Được thôi, Cao Lãng, bây giờ anh ra mặt vì người phụ nữ kia, Anh đã quên cô ta hại Thanh Hề thế nào rồi sao? Anh quên rồi, nhưng tôi thì không quên.”

Cô ta cố ý nhắc về mối quan hệ của cô ta và Ứng Thanh Hề.

Cao Lãng kiềm chế sự tức giận.

“Hôm nay là sinh nhật của Cao Quý Đồng, tôi cho cô một cơ hội nữa, cút.”

“Anh!”



“Sở Sở, đừng tức giận, cô đi trước đi.” Có người kéo cô ta lại, muốn để cô ta rời đi trước, để tránh không thể kết thúc được.

Người đó thế nhưng không biết điều, nói: “Con đ* đó không phải đã sinh con trai cho anh…”

“Sở Sở!”

“Choang!”

Ly thuỷ tinh vỡ tan, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Tay Cao Lãng được một bàn tay mềm mại nắm lấy, đứng cứng đờ tại chỗ.

Lý Nhiễm nắm lấy tay Cao Lãng, không nhìn người khác, nói nhỏ với người của nhà họ Cao: “Linh Linh, phiền cô dọn dẹp một chút, cẩn thận làm khách bị thương.”

“Được ạ.”

Người của nhà họ Cao chung sống với Lý Nhiễm khá tốt, dù cô ngay lập tức không phải là vợ của Cao Lãng, vẫn cung kính với cô, liền bắt đầu dọn dẹp mảnh vỡ dưới đất.

“Cao Lãng, anh nói xem sao ngay cả cái ly anh cũng cầm không vững.” Tạ Tư Niên thấy Cao Lãng bị Lý Nhiễm khống chế, thở phào nhẹ nhõm, ra ngoài hoà giải.

Lý Nhiễm tự biết không có thân phận gì tham gia vào chuyện của bọn họ, nói nhỏ với Cao Lãng một câu: “Quý Đồng sẽ nhìn thấy, anh đừng tức giận.”

Cao Lãng cụp mắt xuống, thấy cô lại nhẹ nhàng buông tay anh ra.

Lý Nhiễm chỉ nghe lời Tạ Tư Niên, qua đây xem thử, trong khoảnh khắc tuyệt vọng cô mới nắm lấy tay anh, thấy anh bình tĩnh lại, liền yên lặng rời đi.

Cao Lãng muốn đuổi theo, nhìn bóng lưng bình thản của cô, lại có chút sợ sệt.

Có người đến khuyên Cao Lãng: “Anh làm gì thế, đều thường xuyên gặp mặt, Thanh Hề biết rồi sẽ lúng túng, không phải sao?”

Cao Lãng lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh cũng cút cho tôi.”

Lý Nhiễm trở về bên cạnh Mục Tuyết, Mục Tuyết hỏi: “Bọn họ lại gây chuyện gì thế?”

Lý Nhiễm nói: “Không rõ lắm.”

Tạ Tư Niên nói hết ra, đại khái là người nào đó nhắc đến cô, xung quanh chỉ là những lời khó nghe, cô đã nghe nhiều rồi, không để bụng từ lâu.

Tạ Tư Niên thông minh hơn những người khác, không lẵng nhẵng theo đuôi tìm chửi, cậu ta vỗ vai bạn tốt, định an ủi, nhưng lời nói ra đâm vào trái tim Cao Lãng.

“Miệng bọn họ bẩn, anh đừng chấp nhặt với bọn họ, Thẩm Trị chỉnh đốn thay anh rồi mà vẫn không rút kinh nghiệm, trở về rồi anh chỉnh đốn bọn họ.”

“Cô ấy đều đã nghe rồi.”

Tạ Tư Niên ho nhẹ một tiếng, “Miệng mọc ở trên người mọi người, anh cũng không quản được mọi người nói gì lúc riêng tư, luôn có một hai người đố kị, ghen ghét. Chẳng qua bây giờ anh về rồi, đoán chừng sau này không ai dám nữa.”

Sau này không ai dám nữa, vậy trước kia thì sao.

Bữa tiệc kéo dài đến tối, ngày mai Lý Nhiễm sẽ đến cửa tiệm, không tiện ở lại nhà họ Cao nữa. Cao Quý Đồng làm linh vật cả ngày rất mệt, sau khi tạm biệt ông Cao thì về chung cư với Lý Nhiễm. Lý Nhiễm không lái xe đến, từ chối ý tốt của Cao Lãng muốn tiễn cô, ngồi xe của Mục Tuyết về.

Cao Lãng tiễn bọn họ lên xe, nói với Mục Tuyết rất khách sáo: “Làm phiền người rồi.”

“Không phiền. Cái đó,” Mục Tuyết vẫn không quen Cao Lãng như thế này lắm, “Cậu về đi, chúng tôi đi đây.”

“Vâng, người về cẩn thận nhé.”

Lý Nhiễm bảo Cao Quý Đồng nói tạm biệt với Cao Lãng, “Tạm biệt bố đi.”

Cao Quý Đồng mệt đến nỗi không muốn nhấc mắt, uể oải nói: “Tạm biệt.”

Cao Lãng cứ nhìn Lý Nhiễm mãi, nhưng Lý Nhiễm không ngẩng đầu nhìn anh.

Xe lái ra ngoài, Mục Tuyết quay đầu lại thấy Cao Lãng vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong mắt đầy nghi ngờ. Đến khi Cao Quý Đồng ngủ say, tò mò hỏi: “Cậu ta đây là đổi tính rồi?”

Lý Nhiễm nói: “Bọn con làm tư vấn hôn nhân, có lẽ anh ấy có chút áy náy.”

“Vậy con…”

“Mẹ à, con với anh ấy trước đây không có kết quả. Sau này cũng sẽ không có gì cả.”



Mục Tuyết đưa Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng về chung cư, thấy cô sửa sang ngôi nhà không tệ, cũng không nói gì thêm nữa, trước khi đi theo thường lệ nói với cô: “Không đủ tiền thì nói với mẹ, cửa tiệm đó của con mở cho vui thì được, đừng mệt mỏi quá, ở bên cạnh Quý Đồng mới thoả đáng.”

Lý Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, “Con biết rồi, mẹ về sớm đi, đi đường cẩn thận.”

Cao Quý Đồng bị đánh thức, về đến nhà với đôi mắt sụp mí, Lý Nhiễm bóp hai má cậu, để cậu tỉnh hơn chút, “Quý Đồng à, tắm rửa rồi đi ngủ.”

“Dạ.” Cao Quý Đồng đáp, cởi áo khoác của bộ lễ phục nhỏ, lấy đồ ngủ đi tắm, Lý Nhiễm cũng về phòng tẩy trang, cởi chiếc váy đắt tiền ra.

Cao Quý Đồng vốn rất buồn ngủ, sau khi tắm xong, ý thức lại trở nên rõ ràng, nằm trên giường chớp chớp mắt, gần đến 12 giờ đêm, điện thoại của cậu sáng lên.

“Alo.”

“Cao Quý Đồng, sinh nhật vui vẻ nhé.”

“Ồ, cảm ơn.”

Hôm nay cậu nhận được rất nhiều lời chúc sinh nhật, nói cảm ơn đến mệt.

“Con phải nghe lời mẹ, đừng làm cô ấy đau lòng.”

“…”

“Bố đã làm tổn thương cô ấy, con phải nghe lời.”

“…”

“Mẹ con sinh con ra rất đau.”

“…”

Cao Quý Đồng xuống giường mang dép, ra khỏi phòng, đi đến cửa, áp tai vào cửa, nghe thấy ngoài cửa có tiếng càm ràm, trùng khít với tiếng trong điện thoại.

Cậu nghĩ một chút, vặn mở cửa.

Cao Lãng ngồi dựa vào cửa, suýt chút nữa thì ngã.

Cao Quý Đồng ngửi thấy mùi rượu rất nồng, hét lớn vào trong nhà: “Mẹ ơi.”

Lý Nhiễm sắp ngủ, có chút không nghe rõ, trong tiếng hét một lần nữa của Cao Quý Đồng cô đột nhiên tỉnh ngủ, vội vàng mang dép vào đi ra khỏi phòng.

Vừa đi ra, đã nhìn thấy Cao Lãng ôm Cao Quý Đồng, Cao Quý Đồng bất lực nhìn cô.

“Mẹ ơi, ông ấy lại uống rượu rồi.”

Cao Quý Đồng bị Cao Lãng ôm rất chặt, làm thế nào cũng không thoát ra được. Lý Nhiễm bước lên trước, thử đánh thức Cao Lãng, Cao Lãng gọi tên Cao Quý Đồng, vẫn còn chúc mừng sinh nhật cậu.

“Cao Lãng, anh tỉnh lại đi, em là Lý Nhiễm.” Cô đỡ cánh tay anh, muốn để anh đứng dậy, ai biết anh nghe thấy tên cô, thả Cao Quý Đồng ra chuyển sang ôm lấy cô.

“Lý Tiểu Nhiễm.” Anh tựa đầu lên vai cô, hai tay khoá chặt eo cô, cô bất giác ngã vào lòng anh.

Cao Quý Đồng thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng cũng thoát khỏi cái ôm của anh, sau đó nhìn Lý Nhiễm, không biết phải làm sao.

Lý Nhiễm cố vùng ra, kết quả anh càng ôm chặt hơn.

“Quý Đồng, con về phòng ngủ đi, có lẽ chú tài xế vẫn chưa đi xa, mẹ gọi điện cho ông ấy bảo ông ấy đến đón bố.”

Cao Quý Đồng nghĩ một lát, gật đầu rồi quay về phòng.

Sau khi Cao Quý Đồng đi, Lý Nhiễm hít một hơi thật sâu, cố gắng nói với Cao Lãng, “Anh có thể đứng dậy được không, chân em đau.”

Nghe thấy cô đau, Cao Lãng ôm lấy cô từ dưới đất đứng lên. Lý Nhiễm kéo anh tới sofa, muốn để anh tìm một chỗ ngồi thoải mái, sau đó nghĩ cách để anh buông cô ra.

Cao Lãng quá cao, tầm mắt cô bị cản trở, một người lảo đảo, hai người ngã trên ghế sofa.

Cơ thể nặng nề đè lên người cô, hai cánh tay mảnh mai của cô căn bản không thể đẩy được.

Trong màn đêm yên tĩnh, Cao Lãng vùi đầu vào cổ cô, trên làn da trắng nõn mềm mịn truyền đến cảm giác ẩm ướt.

“Xin lỗi.”