Nhiễm Nhiễm

Chương 2



Cao Quý Đồng chơi đàn piano kêu bing boong ở phòng khách tầng nhỏ, Lý Nhiễm đặt máy quay phim ở phòng bếp nhỏ, kèm theo tiếng nhạc đệm chẳng hề êm tai của con trai, chuẩn bị nguyên liệu và rây bột mì một cách trật tự ngay ngắn.

Ánh nắng mùa hè nóng rực, ngoài cửa sổ sát đất đôi khi có người đi đi lại lại. Cao Quý Đồng sợ có người gọi cậu, giả vờ chăm chỉ chơi đàn, khiến cho cô giáo Tần dịu dàng đáng yêu hơi bất ngờ.

Mặc dù kết quả của sự chăm chỉ vẫn cứ đàn chẳng ra cái gì cả.

Tần Ngữ nghiêm túc và kiên nhẫn sửa sai cho Cao Quý Đồng, cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng lại trông xinh đẹp, là người mà ông cụ Cao chỉ thị người khác lựa chọn kỹ càng. Gia đình như nhà họ Cao, không phải là nơi người bình thường có thể đặt chân vào, mỗi lần Tần Ngữ đến, vẫn luôn nhịn không được nhìn thêm một chút.

“Quý Đồng, cô giáo Tần, tôi làm bánh ngọt, nghỉ ngơi một lát đi.”

Học được một nửa, Lý Nhiễm theo thường lệ đem điểm tâm và trà mà mình làm lên. Tần Ngữ nói cảm ơn, qua chỗ ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.

Cao Quý Đồng bình thường chưa nghỉ ngơi đã chạy ra ngoài giờ lại khác, cậu vẫn ngồi trên ghế đàn piano không để tâm mà nhấn phím đàn. Tần Ngữ nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, nhìn thấy Cao Quý Đồng và Lý Nhiễm lại đi tới, hơi cúi người nói chuyện với cậu.

Bọn họ nói chuyện thì thầm, Tần Ngữ không nghe rõ, nhưng cô ta tinh tế nhạy cảm, từ ngày hôm nay bước vào nhà họ Cao đã nhận ra không giống với bình thường.

Mỗi lần Cao Lãng về nhà, trên dưới nhà họ Cao đều bắt đầu có một cảm xúc khác thường rục rịch. Lúc trước Lý Nhiễm nghe thấy anh ta trở về vẫn luôn sợ hãi, sau những năm này tập quen mới biết đó là một loại vui vẻ. Đến nay người quản gia nhà họ Cao đều là mấy người già, bọn họ gần như nhìn Cao Lãng trưởng thành, Cao Lãng tính trời sinh nhiệt tình và dễ mến, mỗi lần nghe thấy anh quay về, bọn họ đều âm ỉ vui mừng.

Lý Nhiễm tự biết là người ngoài, mỗi khi tại thời điểm này không bao giờ đến gần nhà chính, để tránh Cao Lãng thấy cô, lại làm ồn mọi người vui vẻ.

Nhưng mà Cao Quý Đồng không thể, cậu luôn phải qua đó.

“Quý Đồng, một lát bố trở về rồi, con đi thay quần áo có được không?” Lý Nhiễm nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, cậu không có chút phản ứng nào.

Giằng co mười mấy giây, cậu mới xuống khỏi ghế, chẳng nói câu nào đi vào phòng của mình. Lý Nhiễm nhìn bóng lưng bướng bỉnh của cậu, chán nản thất vọng.

Cao Quý Đồng thay quần áo ra ngoài chưa được bao lâu, ông quản gia sai người đến gọi. Lý Nhiễm thu lại cảm xúc, nhìn bọn họ rời đi, sau đó nói với Tần Ngữ đang đợi ở bên cạnh: “Cô giáo Tần, lớp học hôm nay tạm thời kết thúc ở đây, tôi tiễn cô ra ngoài nhé.”

Lớp học hôm nay vốn nên huỷ bỏ, nhưng Cao Quý Đồng không muốn gặp Cao Lãng, miễn cưỡng kéo dài cả buổi ở đây. Tần Ngữ lập tức cung kính đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, bà Cao, tôi tự đi là được rồi.”

Lý Nhiễm cố tình né tránh, do vậy không khách sáo nữa, sau khi lịch sự tiễn Tần Ngữ ra khỏi nhà nhỏ thì không đi theo nữa. Đợi đến khi người ta rời đi mới đóng chặt cửa.

Tần Ngữ đi qua vườn hoa đến hành lang nối liền với nhà chính, cô ta cúi đầu, không chú ý đến đâm đầu vào người bước đến. Đối phương có lẽ không nghĩ cô ta đang mất tập trung, hai người suýt chút nữa va vào nhau.

“Xin, xin lỗi.” Nhận ra bản thân xém chút đâm phải người ta, Tần Ngữ lập tức lùi về sau xin lỗi, ánh mắt rơi trên khuôn mặt người đó, những lời sau đó quên sạch sành sanh.

“Không sao.” Người đó không chút để ý mỉm cười, thấy cô ta lạ mặt, cũng không hỏi cô ta là ai, hơi gật đầu sau đó rời đi.

Ngược lại là quản gia già đi theo anh, ngay lập tức gọi người tới, cung kính tiễn cô ta rời đi.

Trước khi rời đi, cô ta không nhịn được hỏi: “Dì Trương, người trẻ tuổi vừa nãy là ai vậy?”

Dì Trương đáp: “Đó là bố của Quý Đồng.”

Cô ta ngớ ra một lát, lẩm bẩm nói: “Bố của Quý Đồng, trẻ như vậy.”

Cao Quý Đồng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ông cụ Cao, vô cùng buồn chán từ thư phòng nhìn ra ngoài. Nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi, lông mày trên khuôn mặt nhỏ cau lại. Cậu lập tức thu lại ánh mắt, tâm trạng quả thực chưa thể nói là tốt.

Vẫn chưa nghĩ xong cái cớ chuồn đi, người đó không gõ cửa đã đi vào.



Người vừa nãy vẫn còn cười ở trong sân, bây giờ đã thu lại nụ cười, có vẻ như bình tĩnh thận trọng. Giống như trước kia, bầu không khí giữa bọn họ vẫn yên tĩnh lạ thường như vậy.

Trước kia, Cao Quý Đồng vẫn có thể nói ra hai từ đó, giờ đây với số tuổi tăng lên ngược lại lại khó mà nói ra nữa.

Nhưng nói cho cùng cậu vẫn là một đứa trẻ, giả vờ điềm tĩnh một lúc quả thực không chịu nổi, cũng không sợ ông cụ Cao sẽ tức giận, động tác nhanh nhẹn tụt từ trên ghế sô pha xuống, nói một câu ông cố cháu muốn ra ngoài chơi bèn chuồn mất.

Cậu giống như gió lốc, đi qua bên cạnh Cao Lãng, ngay cả nhìn một cái cũng không.

Sau khi Cao Quý Đồng đi, Cao Lãng bộ dạng thờ ơ ngồi trước mặt ông cụ Cao. Dùng giọng điệu không đếm xỉa tới thể hiện sự bất mãn trong những năm này, “Nói đi, ông già lần này ông lại khó chịu chỗ nào?”

Mấy năm này, hai ông cháu đối chọi gay gắt, ầm ĩ quá nhiều, cũng chẳng muốn ầm ĩ nữa.

Ông cụ không lên tiếng, ông quản gia bưng trà lên bước vào, “Tiểu Lãng, chuyện trước kia đều đã qua, đừng giận ông nội cháu nữa.”

Cao Lãng xuỳ nhẹ một cái, cho rằng sẽ gắt gỏng, thay bằng một tiếng thở dài thườn thượt.

Lý Nhiễm không biết Cao Lãng đi lúc nào, từ khi cô chuyển vào nhà họ Cao, anh hầu như sẽ không ngủ lại đây. Cơm tối vẫn cứ là ba người bọn họ ăn cùng nhau, Cao Quý Đồng nhìn thấy người đó không ở đây, tâm trạng tốt hơn một chút.

Buổi tối, Lý Nhiễm cùng Cao Quý Đồng xem phim hoạt hình một lát, đợi đến khi cậu ngủ rồi, liền đến thư phòng của ông cụ Cao.

“Nó đồng ý rồi, mấy ngày nữa các cháu sẽ chuyển đến biệt thự Gia Lâm. Quý Đồng ở đó, cháu phải khuyên bảo thằng bé nhiều hơn.”

Lý Nhiễm trong lòng bất an, “Ông nội, thực ra…”

Cô muốn nói, cho dù bọn họ sống cùng nhau cũng không thể thay đổi cái gì. Nhưng nghĩ đến Cao Quý Đồng cô lại đau lòng không biết phải làm thế nào.

“Tiểu Nhiễm, ông biết chuyện này đối với cháu mà nói là một việc không dễ dàng. Nhưng cháu phải nghĩ cho Quý Đồng, chung quy cháu cũng đâu muốn thấy thằng bé cứ ghét bố của mình chứ.”

“Nhưng mà…”

“Ông biết vấn đề nằm ở nó, nó không phải không quan tâm Quý Đồng, nó chỉ là không biết làm một người bố như thế nào. Lúc đó, các cháu còn quá nhỏ.”

Lý Nhiễm im lặng.

“Tiểu Nhiễm, cháu cứ coi như vì Quý Đồng. Đợi quan hệ của chúng nó tốt hơn một chút, cháu ly hôn với Cao Lãng, đối với Quý Đồng mà nói có thể sẽ tốt hơn chút.”

Lý Nhiễm ngẩn người, khoảng thời gian trước cô mới có suy nghĩ này, thật không ngờ ông cụ Cao sẽ đồng ý nhanh như vậy. Chuyện ly hôn, trong lòng cô lưỡng lự rất lâu, Cao Lãng chỉ mong sao đồng ý, nhưng cửa ải của ông cụ Cao và Mục Tuyết mới khó nhất.

“Cháu biết rồi, ông nội.” Lý Nhiễm hiền thục cúi đầu.

Lúc còn trẻ làm chuyện gì cũng không quan tâm, dẫn đến phạm lỗi lầm không thể bù đắp, giờ đây cô sớm đã học cách suy xét trước khi làm bất cứ chuyện gì.

Thấy cô gái yên lặng trước mặt, ánh mắt của ông cụ xưa nay luôn quyết đoán trong mọi việc lại trở nên nhu hoà, “Tiểu Nhiễm, ông biết những năm này cháu sống không dễ dàng gì. Cháu là đứa trẻ tốt, ngày tháng sau này còn dài, không nên đặt hết tương lai lên người Quý Đồng. Ông nghĩ, đợi Quý Đồng hiểu chuyện hơn một chút, thằng bé cũng hy vọng cháu có thể tìm được hạnh phúc của mình. Mẹ cháu bên đó, ông tự mình đến nói chuyện, bà ấy sẽ không ép cháu nữa. Cho dù cháu và Cao Lãng ly hôn rồi, cháu mãi mãi là mẹ của Quý Đồng, mối quan hệ này thế nào cũng không vứt bỏ được.”

“Ông chỉ hy vọng, trước khi cháu rời đi, có thể cố gắng làm dịu quan hệ bố con giữa chúng nó.”

“Cháu hiểu rồi, cảm ơn ông.” Lời của ông cụ Cao giống như lời cam kết. Một người như cô thế nào cũng không quan trọng, nhưng Mục Tuyết và Quý Đồng cần sự che chở của nhà họ Cao.



“Không còn sớm nữa, cháu nghỉ ngơi sớm chút đi. Quý Đồng bên đó, ngày mai cháu nói chuyện cẩn thận với thằng bé.”

Từ thư phòng đi ra, ngôi nhà của nhà họ Cao to như thế không có người đi lại, bảo mẫu sớm đã nghỉ ngơi, vừa đến đêm sẽ không tuỳ tiện ra ngoài nữa. Lý Nhiễm đi qua phòng khách đã tắt đèn, vừa đóng cửa, liền ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

Cao Lãng đứng cách đó vài mét, đứng dựa vào cột trụ ở hành lang dưới ánh trăng mờ ảo.

Lý Nhiễm thật không ngờ anh sẽ quay về nữa, nhìn thấy anh vội vàng cúi đầu, vội vã đi về phía bên kia.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn giống như chạy trốn, Cao Lãng vẻ mặt có chút mơ màng xuỳ nhẹ một tiếng.

Lúc này biết chạy, lúc đó sao không biết chạy xa một chút, hoàn toàn biến mất ở trước mắt anh đi.

Cơn thịnh nộ quanh quẩn mấy vòng trong ngực anh, thổi tan mấy sợi gió mát của đêm hè. Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng một chút, chống vào thạch trụ lạnh băng, mệt mỏi nhắm đôi mắt lại.

Ngày hôm sau, Cao Quý Đồng thức dậy đúng giờ.

Lý Nhiễm dậy rất sớm, chuẩn bị bánh ngọt cho cậu mang theo. Hôm nay cậu muốn đến tìm Trình Tễ Minh chơi, Trình Tễ Minh đã nói rất lâu là muốn ăn khoai mỡ tuyết bối mà Lý Nhiễm làm, bánh ngọt đặc biệt chuẩn bị cho cậu bé.

“Quý Đồng, đến nhà người ta phải biết lịch sự, đừng cãi lộn với Tễ Minh.” Người làm mẹ vô thức sẽ có tật cằn nhằn, một số lời luôn nói hết lần này đến lần khác.

“Con biết rồi.” Cao Quý Đồng nói lấy lệ, vác cái túi nhỏ, nắm lấy tay Lý Nhiễm đi ăn sáng, nhìn thấy người không nên xuất hiện ở trên bàn ăn, khuôn mặt nhỏ vốn dĩ vẫn đang cười ngay lập tức xụ xuống.

“Quý Đồng, tới ngồi ở đây đi.” Ông quản gia kéo cái ghế bên cạnh Cao Lãng ra, Lý Nhiễm đẩy nhẹ cậu một cái.

Cậu miễn cưỡng đi qua đó, Lý Nhiễm chần chừ nhiều lần, ngồi đối diện bọn họ.

Trên bàn yên lặng không tiếng động, lúc đầu ai cũng không nói chuyện, vẫn là ông quản gia già phá vỡ bầu không khí trì trệ, kéo Cao quý Đồng nói về những chuyện mà ngày thường cậu làm.

Lý Nhiễm không cúi đầu nữa, cố gắng tỏ ra giống như bình thường, Cao Quý Đồng vẫn luôn lén nhìn vẻ mặt của cô, mà người đàn ông bên cạnh cậu, từ khi cậu ngồi đây thì không nói một lời nào nữa.

Ông quản gia già khẽ vỗ Cao Lãng, Cao Lãng nhìn ông cụ Cao một cái, quay người liếc đứa bé bên cạnh, bình thường anh nói nhiều, giờ nhìn thấy nhóc con đôi mắt sáng ngời, nhất thời lại có chút nghẹn giọng.

“Uống sữa không?” Trẻ con đều phải uống sữa, hỏi xong anh cũng không nghe thấy người ta trả lời, đẩy hộp sữa còn nguyên trước mặt đến trước mặt cậu.

Cao Quý Đồng ghét nhất là uống sữa, duỗi bàn tay nhỏ ra đẩy cái ly về lại.

“Tôi có rồi.”

Ông quản gia lắc đầu không biết phải làm sao, khoé mắt Lý Nhiễm liếc nhìn Cao Lãng một cái, anh có vẻ thờ ơ, đã không tức giận cũng không thất vọng.

Cao Quý Đồng nhanh chóng ăn xong bữa sáng, đeo cái túi nhỏ, nói tạm biệt với ông cố và mẹ, đi tìm chú Vương tài xế.

Sau khi cậu đi, Lý Nhiễm liền đứng dậy ngay, chào hỏi với ông cụ Cao, một phút cũng không nán lại thêm.

Nếu là ngày thường, Cao Lãng có thể sẽ châm biếm ông cụ Cao mấy câu, nhưng ngước lên nhìn thấy ông cụ cô đơn, những lời này một câu cũng không thể nói ra.

Có một vài chuyện, sớm đã không có bất kỳ ý nghĩa trong dòng chảy của thời gian.

Căm ghét nữa, cũng không thể vãn hồi tình cảm chân thành mà anh mất đi, bù đắp lỗi lầm mà anh mắc phải.