Nhĩ Đàm Luyến Ái Vi Hà Bất Án Sáo Lộ Lai

Chương 4: Nhóc con nhắm mắt lại chính là muốn em hôn đó nha ~



Tô Thừa mỗi lần nhớ lại quá khứ của hai người, đều cảm thấy mình có thể là bị lừa gạt, đâu có người vợ nhỏ đàng hoàng, ôn nhu tinh anh thụ a? Kết quả là quỷ súc công khoác lên da thiếu nữ.

Đây là kết luận đau thương lần đầu tiên Tô Thừa cùng hắn uống rượu say mất lý trí mà cho ra.

Tô Thừa lúc đó tứ chi xụi lơ, hoàn toàn không thể động đậy.

Cố Diễn lại kiên nhẫn ở trên người y sờ sờ xoa nắn, “Em vì cái gì làm xong lại ngủ, em nên ôm anh gần gũi một hồi a.” Tô Thừa nhìn mặt hắn, cảm thấy Cố Diễn nếu không phải lớn lên dễ nhìn, khẳng định sẽ bị người khác đánh chết. Y tuy cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng cảm nhận được dáng dấp của Cố Diễn còn có làm yêu lần nữa, vì vậy y khó khăn nâng tay lên, vòng quanh ôm Cố Diễn vào trong ngực, phối hợp khẽ ngẩng đầu, hai người liền bắt đầu hôn môi.

Tô Thừa ngẩng đầu, tiết tấu là do Cố Diễn định đoạt, Tô Thừa bi kịch phát hiện, chính mình vừa động, trong thân thể liền có thứ gì đó chảy ra, y thật sự là khóc không ra nước mắt.

Cố Diễn đối với y đang phân tâm cảm thấy bất mãn, trong mắt liền toát ra tâm tư ác ý, tâm lý Tô Thừa mềm đến rối mù, người nào đó lại nâng thân lên, phía sau lại càng chảy ra nhiều chất lỏng.

Sau giấc ngủ mê man tỉnh lại, Tô Thừa ngửi được mùi thơm của thức ăn cùng cơm. Y giật giật, phát hiện trên người đã được xử lý qua.

Cố Diễn ánh mắt sáng quắc nhìn y, Tô Thừa đột nhiên có cảm giác thỏa mãn cầu còn không được. Y không thèm để ý thắt lưng đang đau, chậm rãi đi tới trước bàn ăn, thấy trên bàn ăn đầy món điểm tâm khả ái.

Đúng, trứng chiên hình trái tim, cùng với bánh sanwich khuôn mặt gấu con đang tươi cười.

Tô Thừa không biết nên ăn như thế nào, vì vậy vội vàng giơ tay lấy sữa bò bên cạnh uống một hớp, Cố Diễn xấu hổ ngượng ngùng nói với y, “Cốc chúng ta dùng là một đôi.”

Tay Tô  Thừa run một cái, cốc bọn họ một cái màu xanh nhạt, một cái màu đỏ. “Hình dáng cái này thoạt nhìn, như quả thận?”

Cố Diễn mất hứng, yên lặng đoạt cốc của y, đem hai cái đồng thời ghép đến, được rồi, hợp lại là hình trái tim.

Tô Thừa với cái cốc này xin miễn cho kẻ bất tài, nhưng nhìn lại bộ dáng cúi đầu vừa đáng yêu vừa câu người của hắn, vì vậy thật thà cười rộ lên, “Em nhìn ra rồi, rất thích.” Cố Diễn liền bắt đầu cao hứng.

Tô Thừa ngồi xuống ăn điểm tâm, y không thể không thừa nhận, vẫn là ăn rất ngon.

Vì vậy chuyện y oán giận người này thượng liền tan thành mây khói, sau khi ăn xong cơm ngon, Cố Diễn đi tới trước mặt y, hơi ngồi xổm nhắm mắt lại, lông mi run rẩy. Tô Thừa đến dạng này cũng sáng mắt ra, đột nhiên minh bạch giờ khắc này chính mình nên làm gì, vì vậy y tới gần, trên đôi mắt Cố Diễn hôn một cái.

Sau đó y liền phát hiện Cố Diễn lại ngạnh lên.

Nội tâm Tô Thừa im lặng tuyệt đối.