Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 72: “Tuần sau tôi kết hôn, mời em đến chung vui.”



Cố An Hi buổi sáng sau khi tiễn Dịch Cẩn Đình ra đến cửa để đi Thịnh Thế, gần đây anh ta cứ như thế dính người, mỗi ngày đều đi làm về rất đúng giờ, đêm đêm đều ôm vợ và nói chuyện với em bé trong bụng, thể hiện đúng bộ dạng của ông bố trẻ.

Lúc sau, Cố An Hi cũng lái xe đến điểm hẹn với Du Uyển. Khi đến nơi, nhìn thấy Du Uyển đang ngồi một mình, gương mặt có chút tái nhợt, nhìn chằm chằm vào một tờ giấy trước mặt.

“Uyển, cậu sao vậy?” - Cố An Hi ngồi xuống ghế đối diện liền hỏi.

Du Uyển lúc này mới nâng mí mắt nhìn Cố An Hi, đưa tờ giấy về phía Cố An Hi.

Cố An Hi đang mang thai, nhìn vào tờ giấy liền hiểu tờ giấy kia đang ghi cái gì, hai mắt trợn tròn, miệng há hóc: “Cậu… cậu có thai?”

Du Uyển gật đầu, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Mẹ nó.”.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

“Là…là của Lâm Tiêu ca?” - Cố An Hi hỏi tiếp.

Du Uyển nghe thấy cái tên này liền không giữ được bình tĩnh: “Hừ… ngoài tên khốn đó thì còn là ai? Hắn ta và Dịch cặn bả đúng là bạn thân có khác, chỉ một lần liền gieo giống. Khốn kiếp, vậy mà hắn ta ngủ với tớ không biết dùng biện pháp, không biết có lây bệnh gì cho tớ không?”

Cố An Hi: “…”

Thật ra Lâm Tiêu ca cũng không tệ như Du Uyển nghĩ, nhưng lời này lúc này nói ra có chút không thích hợp.

“Cậu… dự định thế nào?”

Du Uyển lúc này mới bình tĩnh lại một chút: “Tớ… cũng chưa nghĩ sẽ làm thế nào?”

Cố An Hi thở dài: “Cậu nghĩ xem, không lẽ cậu không có một chút tình cảm nào với Lâm Tiêu ca sao? Vì em bé cũng được, hay là hai người cho nhau một cơ hội xem sao?”

Một gia đình có đủ cha đủ mẹ thì mới là tốt hơn hết.

Du Uyển mím mối, đưa tay sờ lên cái bụng phẳng lỳ: “Cậu nghị Lâm Tiêu là ai? Hắn ta dù có thích tớ cũng chính là cảm giác muốn chinh phục, chơi xong rồi đá. Anh ta từng nói không muốn kết hôn, cuộc sống ăn chơi gái gú mới là chân lý của anh ta. Hôn nhân… chính là nấm mồ của sự tự do. Bây giờ tớ mang cái thai đến bắt đền anh ta, hừ… Du Uyển tớ không phải đi đến mức đó.”

Cố An Hi nghĩ Du Uyển nói cũng không sai, danh tiếng của Lâm Tiêu ca đúng là rất xấu.

“An Hi, tớ nghĩ đứa bé này đến không đúng lúc, tớ nghĩ tớ và nó không có duyên.” - Du Uyển cúi đầu nói.

Cố An Hi không biết phải khuyên thế nào. Nhà họ Du danh tiếng rất tốt ở Hải Sơn, ba của Du Uyển là nhân vật rất coi trọng danh tiếng, nên chưa có chồng mà sinh con chính là không được ở Du gia.

Còn kết hôn với Lâm Tiêu, coi như là vùi đời vào một tra nam.

“Du Uyển, cậu phải suy nghĩ cẩn thận một chút. Tớ nghĩ thế này, hay là cậu cứ nói với Lâm Tiêu ca về chuyện đứa bé, để xem thái độ của anh ấy thế nào? Nếu anh ấy trốn tránh trách nhiệm thì coi như xong, nhưng nếu anh ấy chủ động chịu trách nhiệm, thay đổi vì con thì không phải rất tốt sao? Uyển, tớ biết cậu cũng không quá bài xích Lâm Tiêu ca, đúng không?”

Du Uyển cắn cắn môi dưới.

Cô nhớ ngày xưa Lâm Tiêu cũng rất quan tâm đến cô.

Từ bé hai nhà quan hệ rất tốt, Lâm Tiêu thường xuyên qua nhà cô chơi, trong album ảnh gia đình còn có hình Lâm Tiêu đang bế cô khi cô ba tuổi.

Cô nhớ khi tiểu học, Lâm Tiêu đều đến đón cô đi học về bằng xe đạp, có lần xe đạp hỏng, anh ta không nỡ để cô đi bộ, để cô ngồi trên xe, còn anh thì đẩy cô về.

Nhưng… vì sao cô ghét anh nhỉ.

Đó là khi cô học cấp hai, anh ta học cấp ba.

Cô thích anh, nhưng khi định tỏ tình thì anh ta lại cặp với hoa khôi của trường, sau đó là thay bạn gái như thay áo… lúc đó cô rất buồn nhưng… sau đó thì từ thích chuyển sang bài xích anh ta, nhìn thấy liền muốn mắng, anh ta đến gần đều không tiếc lời muốn đẩy anh ta đi.

Đến sau này, cô đi Nam Phi, nhưng vẫn nghe về tin tức ở Hải Sơn. Hừ… Lâm Tiêu đó vẫn không có chút thay đổi nào, còn nổi danh hoa hoa công tử, mỗi tay ôm một em, hằng ngày vùi đầu vào phụ nữ.

Hừ… Du Uyển cô kiêu ngạo cỡ nào, sao có thể thích cái loại cặn bã như Lâm Tiêu.

Sau khi về Hải Sơn, Lâm Tiêu vậy mà mặt dày theo đuổi cô, cô sợ dính phải bẫy tình của anh ta mà trốn như trốn tà.

“An Hi, cậu nghĩ tớ nên nói với Lâm Tiêu sao?”

Cố An Hi gật đầu: “Đúng vậy, dù sao anh ấy cũng nên biết.”

Du Uyển mím môi suy nghĩ hồi lâu, liền nhắn tin cho Lâm Tiêu hẹn gặp mặt.

Cố An Hi trước khi rời đi còn nói: “Uyển, dù có chuyện gì cậu cũng phải gọi cho tớ, tớ sẽ luôn ở bên cậu.”

Du Uyển gật đầu, sau khi Cố An Hi rời đi, cô vẫn nhìn chằm chằm vào phiếu siêu âm, một hạt đậu đen nhỏ xíu ở trong bức ảnh, thật sự cô không nỡ bỏ… một chút cũng không nỡ.

Lâm Tiêu lái xe đến địa điểm mà Du Uyển nhắn cho anh, trong lòng có chút phức tạp.

Sau chuyện lần đó, anh cứ ngỡ rằng hai người sẽ tiến lên một bước, cuối cùng Du Uyển liền phủi sạch quan hệ, nói rằng xem như bị chó cắn một ngụm, còn nói… dù có ngủ cũng không có nghĩa là sẽ liên quan đến anh.

Gia đình hối thúc kết hôn, lần đó bị ba anh sắp xếp đi xem mắt, vô tình gặp Du Uyển cũng đi ăn cơm ở đó.

Anh muốn tìm cô giải thích, nhưng cô chỉ bỉu môi nói: “Anh đi xem mắt thì có liên quan gì đến tôi, nhìn dáng vẻ cô gái đó rất ưng ý anh, tôi cũng cảm thấy hai người rất thích hợp, có muốn tôi chúc phúc trước hay không?”

Lâm Tiêu anh nghe xong, có chút rơi vào tuyệt vọng, Du Uyển có lẽ không có chút tình cảm gì với anh, nếu có, cô ấy thấy anh đi xem mắt sẽ không dửng dưng như vậy được, phải không?

Nhìn thấy Lâm Tiêu đi vào, Du Uyển vội cất đi tờ giấy siêu âm, đưa tay gọi anh ta.

Lâm Tiêu kéo ghế ngồi xuống, gọi một tách cafe, nhìn thấy hôm nay Du Uyển lại uống nước ép liền nhếch môi cười: “Thay đổi khẩu vị à, tôi nhớ em thích nhất cafe rum.”

Du Uyển đúng là thích vị cafe rum, nhưng bây giờ loại đồ uống kích thích đó không phù hợp.

“Thấy tin nhắn của em, tôi khá bất ngờ, nhưng cũng vừa hay, tôi cũng đang muốn tìm em.” - Lâm Tiêu nhàn nhạt nói: “Em tìm tôi có việc gì?”

Du Uyển mím môi, đưa mắt nhìn Lâm Tiêu: “Không quan trọng lắm, anh nói trước đi.”

Lâm Tiêu lấy trong túi ra một tấm thiệp mời đám cưới đẩy về phía Du Uyển: “Tuần sau tôi kết hôn, mời em đến chung vui.”

Du Uyển liếc nhìn tấm thiệp cưới trên bàn, những lời muốn nói bỗng nhiên bị chặn ở cổ, cô nuốt một ngụm nước bọt, nuốt sạch lời muốn nói xuống.

Hít một hơi thật sau, Du Uyển cầm lên tấm thiệp mời, nhìn qua tên cô dâu, chính là nữ nhân hôm trước anh ta xem mắt, trong lòng dâng lên một chút chua xót, nhưng rất nhanh, đôi môi nhếch lên một nụ cười: “Chúc mừng anh, hôm đó tôi bận, không rảnh đến.”

Lâm Tiêu cũng không lạ lẫm gì đến thái độ không tốt của Du Uyển, chỉ cảm thấy cô biết anh kết hôn nhưng vẫn là một thái độ bình tĩnh, còn nói chúc mừng, trong lòng anh dần nguội lạnh: “Vậy còn em, tìm tôi có chuyện gì.”

Du Uyển đưa bàn tay đặt lên bụng mình, sau đó nhún vai đứng lên: “Tôi quên mất rồi, anh thanh toán nhé tôi không mang theo tiền và thẻ, tôi đi trước đây.”

Lâm Tiêu cau mày: “Em lại đang đùa bỡn tôi à?”

Du Uyển cười lạnh: “Trước giờ có bao giờ tôi nghiêm túc với anh à?”

Du Uyển nói xong quay đầu rời khỏi cửa hàng một cách nhanh nhất.

Ngồi trên xe, hai tay Du Uyển run rẩy nắm chặt vô lăng. Cũng may, cô chưa nói ra chuyện này, anh ta chuẩn bị kết hôn rồi, cô mang cái thai chạy đến, không phải rất xấu hổ sao.

Du Uyển đưa bàn tay sờ lên mặt mình, không hiểu ở đâu lại có rất nhiều nước. Hừ… cô khóc ư? Vì cái gì lại khóc? Vì Lâm Tiêu kết hôn? Hay vì tủi thân? Hay là vì biết đứa bé trong bụng không được chào đón.

Đưa tay lau đi nước mắt, nhưng càng lau thì nước mắt rơi ra càng dữ dội hơn. Du Uyển dứt khoác không lau nữa, đưa bàn tay run rẩy nhắn tin cho người bạn làm bác sĩ đã khám thai cho cô: “Cậu sắp xếp lịch hẹn phẫu thuật cho tớ.” Bạch Kim Thượng Uyển. Cố An Hi đang ngồi đối điện với Diệp Minh Châu, cô không nghĩ là Diệp Minh Châu sẽ đến đây một mình, lại còn mang rất nhiều lễ vật đặt trên bàn, đều là những thứ tốt cho phụ nữ mang thai. Lúc đầu cô còn cảm thấy như là ảo giác, dù sao mấy tháng trước cô chưa từng nghĩ đến tình huống này. Nhưng cô lại không có chút xúc động nào, một số chuyện thật sự sẽ khó chữa lành được.
Từ khi kết hôn với Dịch Cẩn Đình, Diệp Minh Châu chưa từng cho cô ánh mắt tốt, không… bà ấy luôn nhìn cô bằng ánh mắt rất xấu. “Cẩn Đình đi Thịnh Thế rồi à?” - Diệp Minh Châu có chút ngượng ngùng hỏi. Cố An Hi nhẹ nhàng đáp: “Vâng.” “Buổi trưa nó có về ăn cơm không?” “Không.” “À.” - Diệp Minh Châu ngượng ngùng nở nụ cười, nét mặt dịu đi rất nhiều. Dì Hứa lấp ló đứng ở cửa phòng khách. Bà đang suy nghĩ, bây giờ phu nhân đang có thai, nếu như Diệp phu nhân như trước kia nặng lời với bà chủ, bà sẽ không ngại mà đuổi thẳng Diệp phu nhân ra ngoài. Im lặng hồi lâu, Diệp Minh Châu càng cảm thấy xấu hổ hơn nên bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện: “Ta nghe ông nội nói con đang mang thai, ta cũng đã từng sinh hai đứa trẻ nên biết mang thai vất vả thế nào, An Hi, cảm ơn con đã mang thai con của Cẩn Đình.”
Cố An Hi im lặng một lúc rồi mới nói: “Diệp phu nhân, hôm nay tôi hơi mệt muốn đi nghỉ ngơi, người tùy tiện ngồi chơi.” Ở đây cùng Diệp Minh Châu mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, chi bằng cô đi ngủ còn tốt hơn. Cái gì mà cảm ơn đã mang thai con của Cẩn Đình, lúc trước bà ấy không nhớ đã nói cái gì về quan hệ vợ chồng cô sao?
Bà ấy bị ngã nên mất trí nhớ à? Cô vốn định nói thêm câu đồ vật dì mang đến, khi về nhớ cầm về, nhưng khi suy nghĩ lại cô không nói, dù sao cô và Nhị ca đã là vợ chồng, còn Diệp Minh Châu lại là mẹ của Nhị ca. Có một số việc không thể quá đáng. Nghe xong lời này, trong lòng Diệp Minh Châu trầm xuống. Diệp phu nhân?
Nhớ đến đây chính là do tự bà yêu cầu Cố An Hi gọi mình là Diệp phu nhân thay vì “mẹ”. Nhưng bây giờ ba từ Diệp phu nhân sao mà quá châm chọc. Nhớ trước kia Dịch Cẩn Đình là nói, bà không nên quá đáng, nhưng bà vẫn cho rằng mình đúng. Một khi đã làm sai thật khó để sửa chữa. Nhưng khi đến đây, Diệp Minh Châu đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhìn thấy Cố An Hi đứng lên, Diệp Minh Châu vội gọi: “An Hi, đợi một chút.” Cố An Hi dừng lại, nhìn Diệp Minh Châu hỏi: “Diệp phu nhân, còn có chuyện gì sao?” Diệp Minh Châu ngượng ngùng cười, liếc mắt nhìn dì Hứa: “Ta muốn nói chuyện riêng với con, được không?”
Cố An Hi suy nghĩ một chút liền nói: “Dù Hứa, tôi muốn ăn bánh bí ngô của dì làm, dì đi làm một ít được không?” Dì Hứa biết Cố An Hi muốn bà rời đi, nhưng lại lo lắng nói: “Phu nhân, nhưng mà…” Cố An Hi lắc đầu: “Không sao đâu, dì đi xuống đi.”
Dì Hứa do dự hồi lâu, sau đó cũng rời đi. Nhìn thấy dì Hứa đi xa, Diệp Minh Châu nói: “Cảm ơn.” Cố An Hi cũng không nói dây dưa liền nói: “Diệp phu nhân, dì muốn nói cái gì? Nếu như là yêu cầu như trước kia, dì không cần nói, tôi không đồng ý.” Dù Cố An Hi không nói rõ ràng, nhưng Diệp Minh Châu hiểu cô đang muốn nói cái gì, sắc mặt càng xấu hổ, nhất thời nói: “Không, con hiểu nhầm rồi, ta…” - Diệp Minh Châu ngừng một chút lại nói: “Hôm nay ta đến đây là để xin lỗi con.”
Cố An Hi có chút kinh ngạc nhìn Diệp Minh Châu. Diệp Minh Châu ho khan hai tiếng: “Trước đây… là ta hiểu nhầm con, đều là lỗi của ta. Bây giờ, mọi chuyện đã rõ ràng, ta cũng rất hối hận, hối hận vì đã đối xử với con như vậy.” Cố An Hi trầm mặc, nhưng trong lòng không có chút cảm xúc nào. Diệp Minh Châu tiếp tục nói: “Kể từ khi biết chuyện năm đó, ta vẫn luôn muốn nói xin lỗi con. Nhưng sau đó ta ở bệnh viện nên chậm trễ một thời gian.
Mấy ngày trước vốn ta muốn đến, nhưng ông nội nói con cần nghĩ ngơi… ta biết là ông nội sợ con nhìn thấy ta sẽ không vui, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của con.” “Nhưng ta thật sự không thể đợi được nữa cho nên hôm nay ta đến đây.” - Diệp Minh Châu nắm chặt hai tay, cảm thấy bất an và xấu hổ, nhưng bà vẫn quyết tâm nói ra. “Ta biết trước đây ta đã làm rất nhiều chuyện quá đáng. Bây giờ nghĩ lại, ta cảm thấy rất hối hận.
Sau này ta sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa. An Hi, ta vẫn luôn biết con là một đứa trẻ độ lượng, con có thể…tha thứ cho ta không?” Cố An Hi trầm mặc, nhớ tới những gì Diệp phu nhân đã tổn thương mình, hiện tại một câu xin lỗi… muốn cô từ tận đáy lòng tha thứ, dường như rất khó.
Thấy Cố An Hi không nói gì, Diệp phu nhân lo lắng: “Con không thể tha thứ cho ta sao?” Cố An Hi chỉ nói: “Người là bà nội của đứa bé trong bụng tôi, điểm này không bao giờ thay đổi.” Nói xong, Cố An Hi đứng lên và đi ra khỏi phòng khách. Diệp Minh Châu vội nói theo: “An Hi, lần này ta đến là chân thành xin con tha thứ cho ta. Nếu như… bây giờ con chưa thể tha thứ cho ta, nhưng về sau ta nhất định sẽ tìm được cơ hội chứng minh ta không hề nói suông.”
Cố An Hi dừng lại một chút, sau đó lại bước đi. Diệp Minh Châu nhìn bóng lưng của Cố An Hi rời đi, trong lòng tràn ngập khổ tâm. Cũng tại bà, trước kia làm quá nhiều việc quá đáng như vậy.