Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 51: Đều hạnh phúc rồi



“Nhất ca ca”

Tuy hơi yếu ớt nhưng thanh âm lại phi thường rõ ràng vang lên giữa buổi đêm mĩ lệ.

Tư Đồ Nhất Tương uống tới choáng váng, nhưng một câu này hắn không hề nghe sót. Bởi vì đây là điều hắn chờ mong, thanh âm tuyệt vời nhất trên đời.

“Nhất ca ca, ngươi sao vậy?” Thanh âm Đậu Đậu tuy khẽ, nhưng chứa đầy tình cảm quan tâm lo lắng. Nó cảm thấy cổ mình ẩm ướt, còn có từ góc độ của Nhất ca ca nó ngẩng đầu, rất rõ ràng, là nước mắt.

“Đậu Đậu, bảo bối nhi ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Tư Đồ Nhất Tương hôn lên trán, lên mũi, lên môi Đậu Đậu. Từ hôn phớt sang hôn sâu, không mang theo bất cứ ý niệm gì, chỉ để xác nhận tiểu gia hoả này đã thật sự tỉnh lại.

“Ta đã ngủ rất lâu sao?” Đậu Đậu hoàn toàn không biết mình đã ngủ mấy tháng rồi, cánh tay mảnh khảnh trắng mịn vỗ về khuôn mặt của Tư Đồ Nhất Tương, có chút hồ đồ mà hỏi.

Tư Đồ Nhất Tương dừng lại động tác hôn môi, dùng lực ôm lấy Đậu Đậu. Đậu Đậu bị ôm hơi đau, nhưng nó không đẩy ra. Nó cảm thấy Nhất ca ca hình như cần phải ôm như vậy, cho nên nó cũng ôm lại Tư Đồ Nhất Tương, còn rất đau lòng mà vỗ vỗ vào lưng hắn. Chuyện này trước đây đều là Tư Đồ Nhất Tương làm, lần này lại đổi vai cho nhau. Người mạnh mẽ, cũng có lúc cần được an ủi. Nhất ca ca của nó hiện giờ hẳn là cần như này đi. Bởi vì hắn khóc, tuy không biết vì sao, nhưng Nhất ca ca quả thực là đang khóc.

“Nhất ca ca, ngươi sao vậy?” Đậu Đậu dùng thanh âm khàn khàn hỏi lại. Hiện giờ trong phòng tắt hết đèn khiến nó không rõ tình hình. Lúc trước sau khi tỉnh lại, nó cũng chỉ dựa vào khí tức và xúc cảm quen thuộc mà khẳng định người bên cạnh nó là Nhất ca ca.

“A, chỉ là vui mừng quá.” Tư Đồ Nhất Tương cười lên, hôn Đậu Đậu rồi nói. Hơi thở ấm áp phả lên má của Đậu Đậu, trong lòng Đậu Đậu nghi hoặc. Quá vui mừng cũng có thể khóc thì nó biết, nhưng chuyện này dường như không hợp với Nhất ca ca nha.

“… Nhất ca ca, ta muốn uống nước” Đậu Đậu dứt lời, cắn nhẹ môi dưới. Nó vừa nãy bởi vì thấy nước mắt của Nhất ca ca mà bị doạ, cũng đã quên mất chuyện mình khát sắp chết rồi.

“Ngoan, đợi chút.” Tư Đồ Nhất Tương cũng không biết tìm lại được tinh thần ở đâu, bật đèn ngủ lên rồi nhảy xuống giường, hoàn toàn không còn bộ dáng nghiêng ngả như lúc vào phòng nữa, chỉ là mặt có chút đỏ sau khi uống rượu.

Đậu Đậu lúc bấy giờ mới phát hiện, hoá ra bản thân đã lớn thế này rồi. Nó ngủ rất lâu sao? Vì sao trong trí nhớ nó vẫn là bộ dáng lúc bảy tuổi…

Tư Đồ Nhất Tương ngay cả dép cũng chưa đi, trực tiếp chạy ra ngoài lấy nước. Lúc này bọn người Hứa Minh vẫn ngồi nói chuyện phiếm ở bàn ăn, đột nhiên thấy một bóng người chạy “vù” qua, sau đó dường như trong tay cầm thứ gì đó lại “vù” trở lại, cuối cùng không còn thấy bóng dáng đâu nữa!!!

“???” Phản ứng của Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi.

“!!!” Phản ứng của Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt.

Tư Đồ Nhất Tương phi nhanh đến tủ lạnh lấy bình nước kiểu hoạt hình chuyên dùng của Đậu Đậu, sau đó chạy về phòng ngủ. Hứa Minh thật sự thề rằng, tốc độ của Nhất Tương mà hắn nhìn thấy vừa nãy, tuyệt đối không kém vận động viên chạy cự ly ngắn năm mươi mét.

“Ta thấy đại ca rửa tay gác kiếm rồi có thể đi làm vận động viên chạy cự ly ngắn…” Trần Húc Đông nhìn theo cái bóng lưng vừa xoẹt qua người cảm thán nói.

“Hẳn là Đậu Đậu đã tỉnh.” Tư Đồ Tảm Nguyệt vừa nói vừa vui sướng không thôi.

“Chính là người mà ngươi nói Nhất Tương thích đó sao?” Cổ Thần Hi cũng nhìn theo hướng Trần Húc Đông đang ngó. Trước đó không lâu Trần Húc Đông đã từng nói, đại ca hắn có một ái nhân, hiện tại đang hôn mê, chẳng qua chắc chắn sẽ có một ngày tỉnh lại. Cổ Thần Hi nghe chuyện này cũng từng đề nghị muốn giúp Đậu Đậu kiểm tra cơ thể một lần, nhưng đều bị Tư Đồ Nhất Tương từ chối. Trước đây Cổ Thần Hi đã gặp Đậu Đậu một lần, chỉ là lúc đó Đậu Đậu còn nhỏ, sau này Nguyên Chiến đến, ếm pháp thuật, khiến hắn hiện giờ cũng không biết Đậu Đậu chính là đứa trẻ lúc đó.

“Ừm.” Trần Húc Đông lẳng lặng trả lời. Hắn và Thần Hi gần đây cũng có chút tiến triển. Mặc dù sau lần sinh nhật trước của đại ca cũng chưa từng lên giường nữa. Thế nhưng, từ ngoài nhìn vào, hai người cũng không khác tình nhân là mấy. Bình thường hắn sẽ đi đón Thần Hi tan ca, tìm hắn hẹn hò, tới nhà thăm hắn. Đương nhiên, những chuyện này đều là cẩn thận tiến hành, bởi vì bản thân hắn thì không sao cả, nhưng Thần Hi lại là viện trưởng, nếu quá lộ liễu, sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến y.

“A, ta thực sự rất hiếu kì.” Cổ Thần Hi mỉm cười kê đầu lên vai Trần Húc Đông nói. Hắn thật sự hiếu kì, người như thế nào có thể khiến Dạ vương khẩn trương đến như vậy. Nếu hắn nhớ không lầm, Nhất Tương trước giờ ở trước mặt hắn chưa từng mất đi phong thái. Chuyện này chứng tỏ y đối với hắn vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Dù là bạn bè, cũng là loại bạn bè được phân loại kĩ càng. Chỉ là hôm nay, vì người đó mà y phá lệ hai lần. Đầu tiên là uống say, rồi lại chạy nhanh như vừa nãy…

Lúc trước, khi Cổ Thần Hi đề nghị giúp Đậu Đậu kiểm tra, Tư Đồ Nhất Tương đã từ chối rất dứt khoát. Y nói “Ta sẽ không để bất kì người nào chạm vào nó”, mặc dù phương thức từ chối tổn thương người như vậy, nhưng không phải đã nói rõ y để ý Đậu Đậu đến mức nào sao? Từ ngày đó trở đi, Cổ Thần Hi vốn đã hiểu rõ, lại càng thêm thông suốt, tâm của Nhất Tương, sẽ mãi mãi ở bên cạnh người kia. Mà bản thân mình cũng nên biết trân trọng hạnh phúc trước mắt.

Sau khi Tư Đồ Nhất Tương đem nước vào phòng, Đậu Đậu có chút ngây người mà nhận lấy bình nước hắn đưa cho. Ôi chao cha ơi, lúc nãy là loại công phu nào a, trong lúc nó ngủ Nhất ca ca đã học bay sao?!

“Ngoan, từ từ thôi.” Tư Đồ Nhất Tương thấy Đậu Đậu uống vội vàng liền sợ nó sẽ bị sặc.

Đậu Đậu mặc kệ mọi chuyện, ừng ực mấy ngụm uống hết sạch năm trăm mililit nước. Sau đó giống như chưa đủ mà thè cái lưỡi nhỏ liếm môi, nói với Tư Đồ Nhất Tương một tiếng “Nhất ca ca, ta vẫn chưa uống đủ…”

“Đợi chút” Tư Đồ Nhất Tương cầm lấy bình nước chạy nhanh ra ngoài.

Đậu Đậu tổng cộng uống ba lần nước, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Sau đó nó cũng ngại bắt Tư Đồ Nhất Tương phải chạy qua chạy lại. Hơn nữa nó còn đói nữa. Nó vốn thích ăn đậu đậu, nhưng nó chưa từng thấy đói. Vậy mà lần này tỉnh lại, ngoài khát ra còn có cảm giác đói nữa. Vì vậy nó đề nghị muốn tự ra ngoài. Tư Đồ Nhất Tương trong lòng tràn đầy khao khát được ôm Đậu Đậu vuốt ve an ủi một lát, nhưng nó lại muốn ra ngoài, hắn cũng chỉ có thể làm theo lời nó.

Mặc cho Đậu Đậu một chiếc áo len màu trắng, sau lưng có hình một con gấu teddy to, phía dưới phối với chiếc quần jean đơn giản. Tư Đồ Nhất Tương lau mặt cho Đậu Đậu rồi ôm nó đi ra. Hắn vừa nãy phấn chấn quá đã quên chuyện mình khóc. Haizzz, thật mất mặt! Không nhắc nữa

Thấy Đậu Đậu, mọi người trong phòng đều kinh ngạc đến ngây người. Bọn họ đều chưa thấy qua bộ dáng của Đậu Đậu sau khi lớn lên. Ngay cả Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng chỉ thấy qua Đậu Đậu lúc lớn tầm mười hai tuổi. Cổ Thần Hi vẫn tự cho rằng dáng vẻ của mình luôn khiến mọi người phải ngước nhìn, nhưng hôm nay, hắn cuối cùng đã hiểu cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân rồi (gần như câu: núi cao còn có núi cao hơn). Nhất Tương ôm nam hài này, đẹp tới mức không giống phàm nhân.

“Nguyệt tỷ tỷ, Hứa Minh ca ca, Húc Đông ca ca, bác sĩ Cổ…” Đậu Đậu ngoan ngoãn gọi mọi người, trong lòng không hiểu vì sao mọi người sao lại nhìn nó chằm chằm như vậy.

“Khụ” Tư Đồ Nhất Tương đen mặt ho một tiếng, sau đó ôm Đậu Đậu ngồi lên ghế chủ thượng.

“Á aaa, Đậu Đậu. Ngươi nhất định phải ngày ngày để cho ta ngắm. Ta muốn hài tử của ta sinh ra sẽ xinh đẹp giống như ngươi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt bị bộ dáng của Đậu Đậu làm cho choáng váng.

“Ai, Húc Đông, chúng ta về thôi, ta tự ti rồi.” Cổ Thần Hi khoa trương ai thán vùi mặt vào cổ Trần Húc Đông.

“A, cùng nhau về nhà thì được, tự ti thì miễn đi. Đâu có khoa trương như vậy?” Trần Húc Đông vui vẻ vì động tác của Cổ Thần Hi, vừa cười vừa vuốt ve tóc hắn. Kì thật cũng không quan hệ đến chuyện tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mà là Thần Hi đích thực không kém Đậu Đậu nhiều lắm. Đậu Đậu đẹp giống như tinh linh, Thần Hi đẹp tựa như tiên tử. Hai loại cảm giác vô cùng khác biệt.

“…” Đậu Đậu vỗ vào má, nghiêng đầu nhìn bọn họ. Nó ngủ bao lâu rồi? Vì sao sau khi tỉnh lại có nhiều chuyện đã thay đổi thế này?! Nguyệt tỷ tỷ hình như béo lên nhiều, Nhất ca ca hình như là gầy đi rất nhiều. Nó nhớ lần cuối là đang ngủ ở một nơi xa lạ, nơi có nữ nhân họ Tề kia không cho nó uống nước…

Đậu Đậu nhớ lại tình cảnh trước khi hôn mê, bỗng nhiên nắm chặt lấy Tư Đồ Nhất Tương. Tư Đồ Nhất Tương bị doạ giật mình liền nhìn xem Đậu Đậu bị sao, chỉ thấy hốc mắt Đậu Đậu đo đỏ, thân thể yếu gầy hơi run rẩy. Nó nhớ lại rồi, lúc đó nó đã cho rằng nó sẽ không còn cơ hội nhìn thấy Nhất ca ca lần nữa.

“Bảo bối, sao vậy?” Tư Đồ Nhất Tương vỗ vỗ lưng Đậu Đậu, lo lắng hỏi.

Đậu Đậu lắc đầu, dùng hết sức nắm chặt lấy cánh tay của Tư Đồ Nhất Tương. Nó sợ, chỉ cần nhớ lại cũng khiến nó vô cùng hoảng sợ.

“Nó không thoải mái ở đâu sao?” Cổ Thần Hi thấy vậy lo lắng hỏi.

“Hình như không phải.” Tư Đồ Nhất Tương trả lời.

“Nhất ca ca, ta, ta đã ngủ bao lâu rồi?” Đậu Đậu nghẹn ngào hỏi Tư Đồ Nhất Tương. Nó rốt cuộc đã ngủ bao lâu rồi, Nhất ca ca đã gầy đến như vậy mà nó đều không biết.

“Khoảng một trăm mười ba ngày mười bảy tiếng đồng hồ.” Tư Đồ Nhất Tương chơi đùa với bàn tay trắng mịn của Đậu Đậu ra vẻ không sao cả mà trả lời. Đậu Đậu nghe xong cũng mặc kệ có bao nhiêu người ở đây, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nhất ca ca a Nhất ca ca, lẽ nào trong khoảng thời gian ta hôn mê ngươi đều đếm số ngày trôi qua sao…

Đáp án của Tư Đồ Nhất Tương không chỉ khiến cho Đậu Đậu đau lòng, cũng khiến cho mọi người ở đây cảm động. Tư Đồ Tảm Nguyệt im lặng đứng dậy, sau đó đi lấy chút hạt đậu ướp mật ong lại. Nàng không biết phải nói gì, chỉ biết nếu hiện giờ không làm chút việc gì thì nàng sẽ khóc mất. Đậu Đậu thấy hạt đậu ướp mật ong thì mắt sáng lên, ngừng rơi lệ, không khóc nữa. Quả nhiên là tiểu gia hoả đơn thuần có đậu ăn liền vui mừng.

“Cảm ơn Nguyệt tỷ tỷ.” Tư Đồ Tảm Nguyệt vẫn chưa nói cho Đậu Đậu, Đậu Đậu đã nói cảm ơn trước rồi. Chuyện này khiến Tư Đồ Tảm Nguyệt cười nhẹ thành tiếng. Tiểu gia hoả đã nói cảm ơn trước, muốn không cho cũng không được rồi.

Đậu Đậu nhận lấy bát nhỏ, ngồi trên đùi của Tư Đồ Nhất Tương vui vẻ ăn, giống như cái người vừa nãy khóc tèm nhem căn bản không phải là nó. Tư Đồ Nhất Tương bất đắc dĩ cười. Hắn sớm đã đoán được, trọng lượng của hắn và hạt đậu trong lòng tiểu gia hoả này phỏng chừng là ngang nhau rồi. Mà sợ là không khéo hắn còn không bằng hạt đậu!!

“Nó thật thú vị.” Cổ Thần Hi thấy Đậu Đậu ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tư Đồ Nhất Tương ăn đậu liền nói.

“Ừm, tuyệt đối được coi là bảo bối.” Tư Đồ Tảm Nguyệt tiếp lời.

Tư Đồ Nhất Tương yêu thương mà vuốt ve mái tóc lam nhạt của Đậu Đậu. Đậu Đậu hình như ăn vội quá, đột nhiên bị nghẹn liền vội vàng cầm cái cốc trước mặt lên, bên trong đựng gì cũng chưa biết liền uống sạch vào.

“Bé ngoan, đó là rượu a!!!” Tư Đồ Tảm Nguyệt kinh hãi. Bọn họ đều biết, Đậu Đậu trước giờ chỉ uống nước, thứ khác đều không uống. Cả đám người nín thở chờ đợi phản ứng tiếp theo của Đậu Đậu. Đậu Đậu uống xong vỗ vỗ ***g ngực, sau đó nói: “Ta còn muốn uống nữa”

“…” Im lặng, trầm mặc. Cho đến khi Tư Đồ Nhất Tương cầm chai rượu rót tiếp cho Đậu Đậu. Dù sao nó cũng đã mười sáu tuổi, uống một chút cũng không sao cả. Hơn nữa hôm nay lại là Tết, vui vẻ là được rồi.

Đậu Đậu nâng cốc lên miệng nhấp hai ngụm. Sau đó một hơi uống hết đến hướng cốc lên trời.

“Còn muốn” Đậu Đậu liếm môi chớp đôi mắt to nhìn Tư Đồ Nhất Tương. Nhìn đến mức làm Tư Đồ Nhất Tương cảm thấy nếu hắn không cho uống thì sẽ là người xấu. Vì vậy lại rót…

“Uống ngon như vậy, vì sao mọi người không uống a?” Đậu Đậu nghi hoặc nhìn đám người đang ngây ngốc.

“Ha hả, đến đây, cùng nhau uống nào.” Cổ Thần Hi cười nâng cốc lên.

“Ừm hừ Đậu Đậu, rượu không phải uống như vậy.” Trần Húc Đông dùng đũa gõ lên cốc nói.

“A? Vậy phải uống như nào?” Nó chưa từng uống qua rượu, lúc trước phụ thân và cha cũng chưa từng uống. Cho nên thật sự không biết a.

“Rượu là phải mọi người cũng nhau uống mới vui. Hơn nữa ngươi uống nhanh quá, nếu cứ uống như vậy sẽ say rất nhanh.” Trần Húc Đông nói rồi cũng làm động tác mẫu, uống khoảng một phần tư cốc rượu.

“Oh” Đậu Đậu cũng học theo, uống một phần tư chỗ rượu trong cốc.

“Ngoan, uống ít thôi. Lát nữa sẽ khó chịu.” Tư Đồ Nhất Tương sau lưng Đậu Đậu nói.

“Dạ Thần Hi ca ca, ngươi cũng uống a.” Đậu Đậu nghĩ một chút, lần đầu tiên gọi Cổ Thần Hi như này. Kì thật nó có chút băn khoăn, phụ thân miễn cưỡng buộc Thần Hi ca ca và Húc Đông ca ca vào với nhau như vậy. Mặc dù bọn họ xem ra hình như cũng rất hạnh phúc, nhưng mà Ai, chính là vẫn cảm thấy áy náy.

“Được thôi.” Cổ Thần Hi mỉm cười nâng cốc lên.

“Ta thật đố kị với các ngươi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nhìn mấy cốc rượu mà buồn bực. Có bảo bảo a, không thể uống rượu rồi Ai, xấu số a xấu số

“Không có việc gì Nguyệt, ta thay ngươi uống. Ta sẽ uống hết phần của ngươi.” Hứa Minh đưa cho Tư Đồ Tảm Nguyệt cốc nước hoa quả nói. Việc này không biết là đau lão bà hay giận lão bà đây.

Tư Đồ Tảm Nguyệt trừng mắt nhìn Hứa Minh, rồi trừng mắt nhìn cốc nước hoa quả. Phỏng chừng nếu cốc nước kia không rắn chắc sẽ bị nàng nhìn đến vỡ nát mất thôi.

Đậu Đậu và Cổ Thần Hi uống tới nghiện rồi. Tư Đồ Nhất Tương và Trần Húc Đông cũng không ngăn cản. Được thôi, qua mười một giờ cả hai người đều sẽ gục cả, không cần cản nữa. Cổ Thần Hi gục trước, Đậu Đậu không còn người bồi uống, cũng gục theo.

“Các người tự mình lo liệu, ta đưa Đậu Đậu về phòng.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời, bế ngang Đậu Đậu mặt đang đỏ bừng quay về phòng ngủ của bọn họ.

“Ngủ ngon” Trần Húc Đông cũng không khách khí, nói lời tạm biệt với Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt rồi cũng bế Cổ Thần Hi về phòng. Hắn ở đây cũng một thời gian dài rồi, phòng ư, tất nhiên là có.

“Hứa Minh” Tư Đồ Tảm Nguyệt lười biếng kêu một tiếng.

“Ừ?”

“Năm mới rồi”

“Ừm”

“Mọi người đều hạnh phúc”

“Ừm”

“Vậy chúng ta cũng về phòng đi đừng ở đây mà ngây ngốc nữa.” Tư Đồ Tảm Nguyệt vươn hai tay lên, ý muốn Hứa Minh bế nàng.

Hứa Minh bế Tư Đồ Tảm Nguyệt lên, chỉ là hắn không quay về phòng, mà là bế đến phòng để áo khoác, sau đó mặc áo cho nàng, quấn một chiếc khăn vào, ra ngoài, đưa nàng đi xem pháo hoa. Vốn chuyện này là đợi mười hai giờ mọi người sẽ cùng nhau chơi, kết quả mấy người kia đều đã về phòng ngủ hết. Chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tư Đồ Nhất Tương bế Đậu Đậu đặt nằm thẳng lên giường, vẫn cảm thấy mọi chuyện tối nay giống như một giấc mộng. Hắn còn cố ý véo lên đùi mình, mẹ nó quả thật là đau! Không phải nằm mơ

Đậu Đậu uống rượu, có lẽ bởi vì nóng, liền kéo kéo cổ áo ra. Tư Đồ Nhất Tương thấy thế liền giúp Đậu Đậu cởi bớt quần áo. Áo len là áo chui đầu, cởi ra vẫn rất tốn công. Tư Đồ Nhất Tương ngồi cạnh giường, hai tay chậm rãi vuốt ve cơ thể Đậu Đậu. Đậu Đậu hoàn toàn không có phản ứng mà ngủ, sắp bị ăn sạch cũng không biết.

Lần trước là do Đậu Đậu dụ dỗ Tư Đồ Nhất Tương, lần này là do tự Tư Đồ Nhất Tương muốn. Đương nhiên, lần trước hắn cũng muốn, chỉ là hắn hoàn toàn phải nhẫn nại, lần này chỉ một chút cách nghĩ đó đều không có. Bởi vì lại nhịn nữa thì sẽ khổ sở chết mất. Sau khi nhìn Đậu Đậu bị cởi sạch sẽ không còn chút vướng bận nào, Tư Đồ Nhất Tương cũng nhanh chóng cởi sạch đồ của mình. Đậu Đậu say thành như vậy, hắn cũng không mong đợi có thể hưởng thụ một chút lạc thú của việc cởi đồ.

Tư Đồ Nhất Tương phủ lên phía trên Đậu Đậu, bắt đầu hôn nó. Lúc cái lưỡi nóng rực của hắn đang cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn của Đậu Đậu, Đậu Đậu theo phản xạ cũng liền đáp lại. Chỉ là có chút ngốc nghếch, không có điểm gì gọi là kĩ xảo. Nhưng như này cũng đã khiến Tư Đồ Nhất Tương vô cùng hưng phấn.

“Cốc cốc” Khi cảm giác đang bừng bừng, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa trời đánh. Tư Đồ Nhất Tương nghiến răng, bọc kín thân thể Đậu Đậu lại, bản thân cũng chỉ tiện tay lấy cái áo ngủ khoác tạm đi ra mở cửa.

Trần Húc Đông, quần áo không chỉnh tề đang đứng ngoài cửa. Thấy Tư Đồ Nhất Tương mở cửa, chỉ chìa tay ra, không lên tiếng. Hoá ra, bên hắn đạt được sự ưng thuận của Cổ Thần Hi, cũng muốn thúc đẩy. Sau lúc lâu đột nhiên nhớ ra chỗ hắn không có cái loại đồ dầu bôi trơn. Bởi vì cực yêu thương ái nhân, không muốn hắn thụ thương, vì vậy đành cắn răng, xuống giường, chạy tới đây.

“Cái gì?” Tư Đồ Nhất Tương nhìn tay Trần Húc Đông khó hiểu.

“Khụ, dầu bôi trơn, đừng nói là ngươi không có!” Trần Húc Đông ho nhẹ che giấu sự xấu hổ.

“…” Tư Đồ Nhất Tương nheo mắt nhìn chằm chằm Trần Húc Đông một lát. Thẳng đến khi hắn cả người thấy sợ hãi, mới quay vào lấy đồ cho hắn. Dầu bôi trơn và áo mưa, cả hai thứ đều cầm ra.

Trần Húc Đông lấy dầu bôi trơn, không cần áo mưa. Sau đó quay người để lại một câu “Tạ ơn đại ca, ngươi tiếp tục.” rồi đi mất!!! Có lẽ, đối với một vài chuyện ai cũng như nhau. Khi thân cận cùng người mình thật sự yêu, không thích có bất kì thứ gì ngăn cách.

Tư Đồ Nhất Tương đóng cửa quay về giường, Đậu Đậu hơi hé cái miệng nhỏ yên lặng mà nằm. Bất quá không giống lúc hắn dời đi, Đậu Đậu hiện giờ đang mở mắt. Tư Đồ Nhất Tương rốt cuộc cũng hiểu, hoá ra là giả vờ say.

Cổ Thần Hi lúc trước giả vờ uống say cũng chỉ là muốn cho Trần Húc Đông một cơ hội. Kì thực hắn uống khá ít, hơn nữa hắn cũng không thích uống nhiều. Đậu Đậu là bởi vì Thần Hi ca ca đã say rồi, không có người uống cũng nữa, cho nên giả vờ ngủ. Hai người này….

“Tiểu yêu tinh, không thật thà.” Tư Đồ Nhất Tương đè lên Đậu Đậu, cắn nhẹ vành tai nó nói. Vành tai của Đậu Đậu múp múp, hắn cảm thấy rất khó để cưỡng lại nha.

“Nhất ca ca” Đậu Đậu mềm mại kêu một tiếng. Tư Đồ Nhất Tương tiêu hồn bội lần. Hốc mắt Đậu Đậu hơi ướt, nó không biết phải nói gì cho tốt. Hơn một trăm ngày qua nó không biết Nhất ca ca đã sống thế nào. Nhưng hắn gầy đi nhiều như vậy, nhìn như này thật khiến người ta đau lòng mà.

Tư Đồ Nhất Tương cũng nhịn không nổi nữa mà hôn Đậu Đậu. Đâu Đậu vươn hai tay ôm lấy cổ Tư Đồ Nhất Tương, tuỳ ý hắn lưu lại dấu vết trên người mình. Bởi vì thời gian rất lâu, hơn nữa giờ phút này tâm tình của Tư Đồ Nhất Tương do muốn xác định chắc chắn rằng Đậu Đậu đã thực sự tỉnh lại mà có chút nóng vội, không có cách nào nhẫn nại. Đậu Đậu cảm thấy được tâm tình của Tư Đồ Nhất Tương, bèn chủ động cởi ra áo ngủ đang khoác hờ của hắn. Tư Đồ Nhất Tương tiện tay ném đi, cầm lấy một cái đệm kê thắt lưng Đậu Đậu cao lên. Đậu Đậu nâng cao lưng, có chút xấu hổ mà quay mặt đi.

Với lấy dầu bôi trơn trên tủ đầu giường, Tư Đồ Nhất Tương khuếch trương cho Đậu Đậu không được ôn nhu lắm. Đậu Đậu hít sâu thả lỏng cơ thể. Đậu Đậu tuy vẫn hơi không thoải mái, nhưng vẫn cố chịu đựng. Bởi vì Nhất ca ca rất nóng vội, nhưng vẫn luôn cố gắng hết sức không làm thương tổn mình. Nhìn hắn cả đầu đầy mồ hôi liền biết hiện giờ chắc chắn rất khó chịu, như này, đã đủ rồi.

“Nhất ca ca, tiến vào đi” Đậu Đậu kéo đầu Tư Đồ Nhất Tương gần lại, nhỏ giọng nói bên tai hắn. Ngữ khí nhu thuận, ngọt ngào, làm cho Tư Đồ Nhất Tương đang dần sụp đổ phía bên kia ranh giới.

“Bảo bối, ngươi sẽ bị thương.” Tư Đồ Nhất Tương thực không đành lòng cứ như vậy mà tiến vào.

“Nhưng là người ta muốn Nhất ca ca” Đậu Đậu liếm tai của Tư Đồ Nhất Tương dùng chất giọng mê người nói. Nhất ca ca luôn chăm sóc nó quá mức. Nó không thể làm gì vì Nhất ca ca, nếu có thể, nó hi vọng động tác hiện giờ có thể khiến Nhất ca ca khoái lạc.

Taytrái đỡ lấy gáy của Đậu Đậu, tay phải cầm lấy thứ đã đứng thẳng tinh thần bừng bừng trực tiếp tiến vào trong cơ thể Đậu Đậu…

“Ưm” Đậu Đậu bị đau mà rên rỉ thành tiếng. Khoé mắt có giọt lệ màu lam nhạt.

Tư Đồ Nhất Tương dỗ dành hôn lên môi Đậu Đậu, thân dưới lại không động nữa. Hắn đợi Đậu Đậu thích ứng hơn một chút. Đậu Đậu hôn lại Tư Đồ Nhất Tương, mở to mắt thâm tình mà nhìn hắn.

“Nhất ca ca, ta yêu ngươi” Đậu Đậu dùng ngữ khí vừa giống lúc trước nhưng cũng không giống lắm nói với Tư Đồ Nhất Tương.

“Ngoan, ta cũng yêu ngươi.” Tư Đồ Nhất Tương lộ ra nụ cười mê người mà hắn đặc biệt sở hữu, bắt đầu chậm rãi luật động.

Không biết từ khi nào, trong mắt ta chỉ có ngươi.

Không biết từ khi nào, trong lòng ta chỉ có ngươi.

Không biết từ khi nào, trong đầu ta cũng chỉ duy nhất có ngươi.

Từ hơi đau đớn chuyển thành thư thái toàn thân, Đậu Đậu gắt gao ôm chặt lấy lưng của Tư Đồ Nhất Tương thở hổn hển, móng tay không dài bấm sâu vào làn da màu đồng khỏe khoắn trên lưng của Tư Đồ Nhất Tương. Tư Đồ Nhất Tương hoàn toàn như không cảm thấy gì tiếp tục động tác của hắn, từng giọt mồ hôi trong suốt nhỏ xuống cái bụng phẳng lì của Đậu Đậu.

“Nhất ca ca, ưm ha chậm chút” Đậu Đậu có chút chịu không nổi thấp giọng rên rỉ. Nó đã ngủ rất lâu, thân thể vẫn rất suy yếu, giờ có chút không thừa nhận nổi hoan ái quá mãnh liệt thế này.

Lúc trước khi làm, Tư Đồ Nhất Tương có nghĩ qua Đậu Đậu vừa mới tỉnh lại, chắc hẳn rất mệt. Nhưng hắn vẫn không thể khống chế được. Bởi vì, hắn dù một giây cũng không muốn tiếp tục đợi. Hiện tại cũng vậy, hắn cũng không thể dừng lại. Đêm nay chỉ có thể để tiểu gia hoả này mệt một chút vậy. Hắn đảm bảo, sau một lần sẽ để cho Đậu Đậu nghỉ ngơi.

Bảo đảm trong lòng là một lợi ích, lúc ngươi muốn hối hận, ngươi cũng sẽ có thể hối hận. Không nói ra mồm, không có ai nghe thấy, đương nhiên cũng có thể lấp liếm đi. Vì vậy, Tư Đồ Nhất Tương lại không nhịn được mà muốn nhiều hơn một lần. Cho đến tận lần cuối cùng, Đậu Đậu sắp cảm thấy bản thân chìm vào hôn mê mới dừng lại.

“Ưh, đừng nữa mà Nhất ca ca” Giọng nói của Đậu Đậu đã mang theo thanh âm như nức nở. Cảm thấy bộ vị nào đó của Tư Đồ Nhất Tương vẫn chưa có dấu hiệu mềm đi mà sầu não. Thắt lưng của nó a, thí thí của nó a.

“Ngoan, một lần cuối thôi.” Tư Đồ Nhất Tương giống như một con đại hôi lang đang lừa tiểu dương mà dụ dỗ lừa gạt Đậu Đậu.

Bản thân Đậu Đậu đã rất mệt, nhưng lại không nỡ nhìn Tư Đồ Nhất Tương phải khổ sở, cũng đành gật gật đầu. Tư Đồ Nhất Tương quay người Đậu Đậu lại, để nó quỳ xuống, tư thế này sẽ giảm chút sức ép cho thắt lưng. Đậu Đậu nghe rồi làm theo, đưa tấm lưng trơn mịn trắng bóng về phía Tư Đồ Nhất Tương. Tư Đồ Nhất Tương thương tiếc mà hôn lên lưng Đậu Đậu. Không lâu sau lại lần nữa kết hợp với nó.

Phía bên này, phòng của Trần Húc Đông. Hai người dường như cũng đã làm hai lần rồi. Chỉ là không biết vì sao, vẻ mặt của Trần Húc Đông hơi kì quái. Dường như là xấu hổ, hình như cũng hơi quẫn bách. Quay lại hai phút trước…

“Thần Hi, tỉnh rượu rồi sao?” Sau hai lần, Trần Húc Đông hỏi Cổ Thần Hi đang ở trong lòng hắn như thế.

“Ta đâu có say.”

“Vậy biết ta là ai không?” Trần Húc Đông không có ý gì khác. Hắn chính là không dám tin Cổ Thần Hi có thể tiếp nhận hắn nhanh như vậy. Còn có, hắn hi vọng Cổ Thần Hi có thể rõ ràng, người vừa nãy phát sinh quan hệ cùng hắn là mình mà không phải là bất kì ai.

“Húc Đông, Trần Húc Đông.” Cổ Thần Hi ôm cổ Trần Húc Đông nói rõ ràng.

“Nhớ rõ chúng ta vừa làm gì không?” Trần Húc Đông lại bắt đầu nhen lửa trên người Cổ Thần Hi.

“Nhớ rõ, ta vẫn nhớ rất nhiều chuyện khác.” Cổ Thần Hi hơi nghịch ngợm cười nói.

“Cái gì?” Trần Húc Đông nghi hoặc dừng động tác lại hỏi.

“Ta nhớ thực ra ngươi nhỏ hơn ta bốn tuổi, nhớ ngươi dùng di động của ta chụp hình của ngươi, còn nhớ ngươi dùng ảnh của ngươi làm hình nền điện thoại của ta. Còn có, ngươi đổi hình nền của máy tính trong phòng làm việc ta thành ảnh chụp hai chúng ta, nguyên nhân ngươi làm những việc này là gì? Ta luôn thấy tò mò.” Cổ Thần Hi trưng ra vẻ mặt như đang tò mò về thứ gì quý giá nói.

“Khụ, sau này nói cho ngươi.” Trần Húc Đông thừa nước đục thả câu.

“Húc Đông, kì thực ta còn nhớ một chuyện.” Cổ Thần Hi cười nhìn Trần Húc Đông.

“Chuyện nào?”

“Lại đây” Cổ Thần Hi ngoắc ngoắc tay, để Trần Húc Đông đưa lỗ tai lại gần mình. Trần Húc Đông làm theo, sau đó Cổ Thần Hi ở bên tai hắn khẽ nói cái gì đó. Vì vậy, Trần Húc Đông liền như hiện tại có vẻ mặt vừa xấu hổ, vừa quẫn bách.

Cổ Thần Hi đã nói gì? Rất đơn giản.

“Húc Đông, ta còn nhớ rõ khi lần đầu tiên làm ở chỗ ngươi, ngươi không có mặc quần lót. Phụt”